Mẹ kiếp.
Chàng cười xấu hổ, “Ha ha ha, trùng hợp thế nhỉ.”
Nhụy Bạch Y không nói gì, cúi người đào tuyết cho Ngụy Nhuận. Ngụy Nhuận hơi sửng sốt, đi qua giữ lấy cổ tay nàng, “Sao nàng lại dùng tay?!”
Nhụy Bạch Y nói: “Ta không sợ lạnh.”
Ngụy Nhuận nhăn mày, nhấc tay nàng ra khỏi tuyết, “Bản tôn mang xẻng theo, không cần nàng phải dùng tay.”
Chàng móc cái xẻng ra rồi lại móc ra mấy cái xô, không đừng được mà liếc nhìn Nhụy Bạch Y, lòng thắt lại.
Lúc đào tuyết, hai người chẳng nói gì cả, đào hơn một canh giờ, họ đã đào đầy xô.
Ngụy Nhuận bỏ xô về không gian, bay xuống núi với Nhụy Bạch Y.
“Thật ra bản tôn già hơn nàng nhiều lắm đấy.”
Lúc đáp đất, Ngụy Nhuận nói.
“Hở?” Nhụy Bạch Y không hiểu tại sao chàng lại đột nhiên nói vậy.
Chàng già hơn hay trẻ hơn nàng thì có liên quan gì tới nàng.
Ngụy Nhuận nói: “Bản tôn chắc phải già hơn nàng 3-400 tuổi gì đó, nhưng bản tôn hóa hình muộn, biến thành hoa sen sẽ thành trạng thái trẻ con, chỉ số thông minh cũng giảm theo. Hơn nữa ta không thích nước, mà thích chui vào trong đất, biến thành một hạt mầm rồi lại nở hoa lần nữa. Tóm lại là tuổi hoa và tuổi thật không đi cùng với nhau. Mẫu hoàng của ta nói, kiếp trước ta nhất định là một nhân vật có số có má nên lúc sinh ra linh khí quá nặng, thân hoa kiếp này không chịu nổi.”
Nhụy Bạch Y: “Ừm.”
“……” Ngụy Nhuận cùng sóng vai đi với nàng giữa vùng tuyết trắng mênh mông, chàng nhìn nàng: “Nàng không…… phát biểu chút cảm tưởng nào ư?”
Lần nào cũng ừm ừm ừm, nàng ăn ngó sen mà lớn đấy à.
(Từ 哦 – vâng, ừ, à, ừm phát âm giống từ 藕 – ngó sen.)
Nhụy Bạch Y thờ ơ đáp: “Ta không có cảm tưởng gì cả.”
“……”
Ngụy Nhuận nói: “Ta cảm thấy nàng không giỏi tán gẫu lắm.”
Nhụy Bạch Y: “Ta không thích tán gẫu.”
“……”
Ngụy Nhuận nói: “Nàng đấy, còn hay dẫn cuộc trò chuyện vào ngõ cụt nữa.”
Sau đấy Nhụy Bạch Y còn chẳng đáp lại chàng, Ngụy Nhuận cảm thấy chàng cố đấm ăn xôi chẳng có ích gì, nên cũng không nói nữa.
Nhưng đi được một lát, Nhụy Bạch Y bỗng bay lên, dường như ghét bỏ đi bộ quá chậm chạp. Chàng đành bay theo lên, đuổi sau nàng, hỏi nàng giữa cơn gió ào ào lạnh buốt: “Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?”
Nhụy Bạch Y nói: “Mười lăm.”
“Trẻ quá.” Ngụy Nhuận nói, “Thảo nào lúc ấy nàng còn bé thế, ta còn tưởng nàng cũng phải mấy trăm tuổi rồi.”
Chàng đuổi theo nàng nói: “Vậy bản tôn chắc phải lớn hơn nàng bảy tám trăm tuổi đấy, chứ không phải ba bốn trăm tuổi đâu.”
Thấy nàng không có phản ứng gì, Ngụy Nhuận nói: “Bản tôn còn tưởng nàng không thích người trẻ hơn nàng, không ngờ nàng lại ít tuổi hơn bản tôn.”
Nhụy Bạch Y rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng quay đầu nhìn chàng.
Nàng nói: “Lớn tuổi hơn ta cũng không có gì ghê gớm.”
Ngụy Nhuận: “……”
“Không phải, ý bản tôn không phải là thế.”
Một thời gian sau, Ngụy Nhuận lại dẫn một đống thiên binh thiên tướng tới Hàn giới đào tuyết, còn mang theo rất nhiều quả tiên cho Nhụy Bạch Y.
Sau đấy, việc Thái Tử gia làm nhiều nhất mỗi ngày chính là vắt hết óc băn khoăn phải làm sao mới cưa đổ được Nhụy Bạch Y, dùng kế gì để tạo tình huống tình cờ gặp gỡ Nhụy Bạch Y, sưởi ấm bằng cách nào để hòa tan được tảng băng nhỏ Nhụy Bạch Y lạnh lẽo cứng nhắc.
Chàng sưởi ấm suốt 800 năm mới rốt cuộc hòa tan được chút nước từ tảng băng, tảng băng nhỏ đồng ý gả cho chàng.
Họ tổ chức tiệc cưới linh đình, nhận lời chúc phúc của chúng thần. Chiếc vòng bạch ngọc trên tay mẫu hoàng của chàng được gỡ ra, lồng vào cổ tay Nhụy Bạch Y.
Một ngày nọ, họ cãi nhau.
“Ta muốn ở bên nàng nhiều thêm thì có làm sao? Ta muốn dính bên nàng mỗi ngày thì mắc mớ gì? Sao nàng lại chê ta dính nàng quá?” Ngụy Nhuận nói.
“Ý thiếp không phải là thế, chàng là Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên, không thể chỉ toàn yêu đương nhăng nhít. Chàng có thể dùng thời gian ở bên thiếp để tu luyện, để xem xét coi sông trời có gì lạ không, để làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.” Nhụy Bạch Y nói.
“Tu vi của ta đã đến kỳ Diệu Hư, trên Cửu Trùng Thiên này, ngoài phụ đế và mẫu hoàng ta ra, nàng đi tìm hiểu mà xem, làm gì có vị thần nào có tu vi bằng được ta? Ta còn tu luyện gì nữa? Sông trời có gì lạ không, phụ đế ta và đám thượng thần trên kia sẽ quản, không cần tới ta. Hơn nữa ta ở bên nàng nhiều hơn thì không được sao, tại sao nàng xuống thung lũng Phách U mà không nói một tiếng với ta?” Chẳng rõ là do cảm xúc tích tụ lâu rồi, hay vì chàng đột nhiên không còn sức sưởi ấm tảng băng này nữa, Ngụy Nhuận tức giận đến độ đánh đổ một chiếc bình hoa.
“Thiếp là vợ chàng, chứ không phải là phụ kiện đính kèm của chàng. Thiếp đi đâu mà còn phải báo cáo cho chàng ư?” Nhụy Bạch Y rất không muốn cãi nhau với chàng.
Ngụy Nhuận nói: “Không phải báo cáo, mà là thói quen thôi. Vợ chồng với nhau đều sẽ có thói quen chung. Thung lũng Phách U nguy hiểm như thế, nàng nói với ta một tiếng, ta sẽ phái ít thiên binh thiên tướng cho nàng, ta cũng yên tâm hơn một chút. Chúng ta là vợ chồng, không phải là cấp trên cấp dưới, nàng đừng cứ tự cho là ta ép nàng, ta ra lệnh cho nàng. Ta đang quan tâm nàng đó, nàng còn không cho ta cả cơ hội để quan tâm nàng sao. Bao nhiêu năm đã qua, tại sao nàng vẫn không thể, không thể cho ta một vị trí nhỏ trong lòng nàng!”
Nhụy Bạch Y nói: “Chàng có vị trí trong lòng thiếp mà.”
Ngụy Nhuận ngỡ ngàng, lập tức không nói gì nữa. Chàng sửng sốt hồi lâu, đi tới ôm Nhụy Bạch Y, Nhụy Bạch Y không đẩy chàng ra.
“Được, chúng ta không cãi nhau nữa, không cãi nhau nữa. Nàng nhớ nhé, lần sau nàng đi đâu, phải nói với ta một tiếng.” Ngụy Nhuận nói với giọng yếu ớt.
Nhụy Bạch Y không đáp lại gì.
“Hôm nay là lỗi tại ta, ta không khống chế được cảm xúc, xin lỗi nàng.” Ngụy Nhuận nói.
“Nhưng những lời vừa nãy ta nói cũng không có gì sai, nàng ngẫm kỹ lại nhé.” Ngụy Nhuận nắm tai nàng.
Nhụy Bạch Y vẫn không nói gì.
Ngụy Nhuận thấy hơi nhức xương mày, chàng nhụt chí, “Nàng không thể đáp lại ta lấy một câu sao?”
Nhụy Bạch Y: “Ừm.”
Ngụy Nhuận vốn muốn hôn nàng, nhưng không hôn nổi nữa. Chàng buông nàng ra, “Ta đi xem sông trời có gì lạ không.”
Người đàn ông yếu ớt nói hết câu này rồi bỏ đi.
Đêm ấy chàng trở về, người nồng nặc mùi rượu.
Họ lại cãi nhau, ồn ào dữ dội hơn cả ban ngày, nàng đập nát chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay.
Ngày hôm sau thức giấc, Ngụy Nhuận lại hôn nàng, dỗ cho nàng vui như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau đó không lâu, lớp băng ở Hàn giới xảy ra chuyện lạ, nàng về Hàn giới một mình trước.
Nhưng trước khi đi, nàng có nói một tiếng với Ngụy Nhuận.
Về sau……
——
Bông tuyết nhỏ rốt cuộc bay tới một pháo đài bằng băng, linh hồn rút ra khỏi tuyết, trở về cơ thể ban đầu.
Nhụy Bạch Y mơ một giấc mộng rất dài rất dài, giấc mơ vô cùng chân thật, từ kiếp đầu tiên đến kiếp thứ chín của họ……
“Cô gái, muốn quyến rũ trẫm à?”
“Nàng là người của làng họ Ngưu cách vách ư?”
“Nếm thử đi, máu ngọt lắm.”
“Em là em gái của anh mà!”
“Bệ hạ chỉ yêu vẻ ngoài của mình thôi.”
“Đeo lên, đeo hết lên đi.”
“Dùng sạc dự phòng có được không em?”
“Hối hận chưa? Có phải mỗi một đốt xương, mỗi một tấc da đều đang hối hận không?”
“Ấy, đừng có tưới nước cho ta!”
……
Lúc Nhụy Bạch Y tỉnh lại, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, chiếc giường băng lạnh lẽo nàng đang nằm tựa như biến thành một cái lò nướng. Nàng mở to mắt, cảm thấy vô cùng may mắn, và cực kỳ hoài niệm, hít một hơi thật sâu không khí xung quanh. Nàng nhìn viên đá thủy tinh màu trắng trên đầu do Ngụy Nhuận tặng nàng chằm chằm không chớp mắt.
Pháo đài băng yên lặng đến độ chỉ còn tiếng hít thở. Tiếng thở dốc dồn dập của Nhụy Bạch Y dần bình tĩnh lại.
Chưa có giờ khắc nào như chính lúc này, nàng lại muốn tặng cho Ngụy Nhuận một cái ôm, tặng chàng một chiếc hôn, nói với chàng: “Thiếp cũng thích chàng.”
Đột nhiên, một tiếng “răng rắc” vang lên, chiếc giường băng lạnh đột nhiên vỡ ra, tiếng vang lớn ầm ầm ầm bên ngoài vọng vào tai nàng, tựa như có một con quái vật khổng lồ lao vun vút ngoài lâu đài băng của nàng.
Nhụy Bạch Y ngồi dậy, một cái đầu to cộ màu xanh dương chui vào trong cổng lâu đài băng của nàng, gào lên tiếng rồng gầm bi thống.
“Rồng thần nhỏ……”
Nhụy Bạch Y ngơ ngẩn nhìn nó.
Từ khi xuyên tới thế giới thứ bảy, nàng đã không còn nhìn thấy rồng thần nhỏ nữa, bây giờ nàng lại gặp nó, hơn nữa còn trong một khung cảnh quen thuộc.
Con rồng lớn màu lam lại rống lên vài tiếng, nó nói bằng ngôn ngữ của tộc Rồng: “Không hay rồi Thái Tử Phi ơi! Thái Tử ngài ấy, ngài ấy tẩu hỏa nhập ma rồi! Sắp chết rồi!”
Nhụy Bạch Y lại ngơ ngẩn lần nữa. Sau khi ngây người một lúc lâu, hai giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng.
Con rồng lớn màu lam kinh sợ, “Thái Tử Phi, người người người, người đừng khóc ạ. Đừng khóc đừng khóc mà, Thái Tử ngài ấy, chắc vẫn còn cứu được ạ.”
Không phải chứ, Thái Tử Phi còn khóc cơ à? A a a a a! Má nó!
——
Trên Cửu Trùng Thiên, một bông sen trắng đẹp như băng trong như ngọc đang đong đưa trái phải, cánh hoa non mềm vặn vẹo rơi rớt, chỉ nhị khô héo. Một ánh lửa màu xanh lá mạ bùng lên, cánh hoa đột nhiên tụ lại, từng cánh hoa rơi xuống một cách bất đắc dĩ.
Tiên hầu khóc lóc thôi rồi, thần sắc chúng thần nghiêm trọng, những chòm râu phết đất bị gió thổi tung bay. Thiên binh thiên tướng che tay lên ngực trái, vẻ mặt dữ tợn vì cơn đau buồn. Những con thú biết bay phủ kín tầng không, kêu rên ầm ĩ. Bốn con rồng lớn vọt lên từ đáy biển sâu, bắn lên những gợn sóng to, châu đầu vào bầu trời.
Tiếng ầm ầm ầm vang lên, mưa to tạt từ tầng trời thứ chín xuống thẳng tầng trời thứ nhất.
Nhụy Bạch Y bay xuống Ao Trời, nhìn bông sen trắng trong ao, bình tĩnh đi về phía chàng.
Nàng ôm bông sen trắng trên, nhỏ nước mắt lên thân hoa của chàng.
Thiên Hoàng nhìn nàng một lúc, lôi Thiên Đế đi, cho chúng thần tan hết.
Nước mắt như thuốc dẫn, một giọt là đủ.
Bông sen trắng tham lam liếm sạch giọt nước mắt mằn mặn này, những cánh hoa đã khô héo và rơi rụng lại mọc ra. Chỉ trong một thoáng, dường như chàng đã tái sinh.
Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt.
“Nàng dâu ơi!” Bông sen trắng đã vượt qua tình kiếp, khôi phục thần trí. Nụ hoa chụm lại nở tưng bừng, ôm lấy ngón tay Nhụy Bạch Y.
Chàng cọ cọ, rồi lại cọ cọ.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Chàng tỉnh rồi à?” Nhụy Bạch Y chọc chọc chàng.
Bông sen trắng gật đầu: “Ừ!”
Nàng nâng chàng lên, hôn thân hoa của chàng.
“……” Bông sen trắng ngây người.
Nhụy Bạch Y nhìn chàng.
“Ui, nàng dâu, nàng, nàng hôn thêm cái nữa đi!”
Nhụy Bạch Y lại hôn chàng một lúc.
“Hết nổi, ta chịu hết nổi rồi.” Bông sen trắng che nhụy hoa lại.
Chàng vặn vẹo thân hoa muốn biến thành người, nhưng làm kiểu gì cũng không biến được, cánh hoa cuốn thành quyền.
Nhụy Bạch Y nói: “Chàng vừa mới tỉnh dậy, linh khí còn chưa khôi phục hoàn toàn, có lẽ phải đợi mấy tháng nữa.”
Bông sen trắng: “Mấy tháng?! Không, ta chờ không kịp!”
Nhụy Bạch Y ôm chàng, đạp gió bay tới Chỉ Hư tiên cảnh.
Một năm ở nơi đó tương đương với nửa canh giờ trên Ao Trời, thời gian trôi rất mau, dễ bề cho Ngụy Nhuận mau chóng khôi phục linh khí.
Trên đường, Ngụy Nhuận đã thoát khỏi tay nàng từ lúc nào, chàng nhảy lên ngực nàng, cánh hoa nắm cổ áo nàng, ụp vào ngực nàng.
Nhụy Bạch Y không túm chàng về tay, để mặc chàng nằm úp. Nàng nghe thấy chàng nói: “Nàng dâu ơi, nàng thơm quá đi.”
“……”
Trong khoảnh khắc này, nàng vừa như quay lại thời thượng cổ, lại như trở về kiếp khác.
Dù là kiếp nào, dù với thân phận nào, anh chàng này vẫn dê xồm như thế.
Nhưng cũng rất đáng yêu.
Nhụy Bạch Y vỗ chàng một cái, “Giữ chặt vào.”
Nàng bay nhanh hơn về phía trước, mỗi một nơi mắt nàng chạm tới đều như Xuân về hoa nở.
Ở chốn Hàn giới kia, lạnh lẽo tối tăm, lòng người phần lớn cũng giá băng. Nàng là một đứa trẻ hoang dã, chưa từng có ai yêu nàng, nàng cũng không hiểu ái tình.
Ngụy Nhuận tựa như một vầng mặt trời nhỏ, chàng lớn lên ở nơi ấm áp, sinh mệnh của chàng ngập tràn ánh sáng và hơi ấm. Chàng khác với nàng, nên nàng vẫn luôn không thể tiếp nhận ánh sáng của chàng, vẫn luôn không hiểu được hơi ấm của chàng, bây giờ nàng đã hiểu rõ rồi.
Tình yêu là một thứ rất giản đơn, cũng rất may mắn.
——
Bông sen trắng phì mấy tiếng, “Phụt phụt phụt”. Chàng phun ra hơn mười hạt sen, thở phì phà phì phò.
Nhụy Bạch Y vỗ vỗ chàng, đổ một ly dịch linh khí vào nhụy hoa cho chàng. Nàng bôi một chút cam thủy lên ngón tay, nhẹ nhàng thoa lên vết thương trên nhụy hoa của chàng, “Tẩu hỏa nhập ma dù gì cũng tổn hại đến thân thể, chàng tỉnh lại được đã là tốt lắm rồi, đừng vội hóa thành hình người. Chàng mà sốt sắng là sẽ làm thân hoa tổn thương đấy.”
Bông sen trắng héo hon rũ rượi không muốn nói gì cả. Chờ Nhụy Bạch Y bôi thuốc cho chàng xong, chàng ôm lấy tay Nhụy Bạch Y, nhăn tít mặt lại, “Nàng dâu, nếu ta mãi không hóa được thành hình người, liệu nàng có ghét bỏ ta không?”
“……”
Nhụy Bạch Y thoa một chút cam thủy lên cả mấy cánh hoa đã bị thiêu rụi của chàng, lạnh lùng cao ngạo mở miệng: “Có chứ.”
“Ôi, để ta chết đi!” Bông sen trắng nằm ngửa ra mặt đất, “Phụt” một tiếng, lại phun ra một hạt sen.
Chàng cứ khó chịu là hay phun hạt sen, số hạt sen trên chiếc bàn bằng băng bấy giờ sắp chất thành quả núi.
Giây tiếp theo, thân hoa của chàng đột nhiên run lên.
Nhụy Bạch Y hôn lên nhụy hoa của chàng.
“Nàng nàng nàng nàng nàng…… Nàng dâu ơi!” Bông sen trắng đỏ hết thân hoa lên, “Ui……”
Nhưng chàng còn chưa kịp nghiêm túc cảm nhận và hưởng thụ cảm xúc mê người mất hồn này, thì đôi môi mềm mại kia đã rời đi.
“Hôn, hôn thêm cái nữa đi!” Bông sen trắng nhảy lên vai Nhụy Bạch Y, cọ vào cổ nàng.
Nhụy Bạch Y kéo chàng xuống, ném lên chiếc bàn băng.
Bông sen trắng lại nhảy qua, “Rồi rồi rồi, không hôn nữa không hôn nữa, ta thỏa mãn lắm rồi!”
Hai cánh hoa của chàng ôm lấy cổ Nhụy Bạch Y.
Sương mù thiêng bao phủ Chỉ Hư tiên cảnh, nơi đây non xanh nước biếc, không ít thiếu niên và thiếu nữ tiên hạc đang tu luyện và du ngoạn trong núi.
Họ thường xuyên thấy một đóa sen trắng bay thẳng xuống từ chỗ cao nhất trên thác nước, vặn vặn thân hoa, muốn biến thành hình người.
Nhưng một tiếng “Bùm” vang lên, chàng nổ tung, biến thành một đống đen thùi lùi, rơi vào thác nước.
Hoặc là bông sen trắng vừa nhảy xuống từ thác nước, sắp biến thành hình người tới nơi thì một tia chớp bổ lên người chàng.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo trắng đạp gió bay tới, đón được thân hoa đang rơi xuống của chàng, rất là tức giận, “Thiếp đã bảo chàng không được hấp tấp rồi mà!”
“Nàng dâu, ta, ta sai rồi, được rồi được rồi được rồi, lần sau ta không dám, không dám nữa.”
“Chàng còn muốn có lần sau?”
“Không không không, không có lần sau!”
Thiếu nữ áo trắng xinh đẹp sốt ruột bưng bông sen trắng rời đi.
Các thiếu niên và thiếu nữ tiên hạc nhìn nhau, có người nói: “Thái Tử gia đáng thương quá nhỉ.”
“Đúng vậy, vẫn còn chưa hóa được thành hình người.”
“Không phải, không hóa được thành hình người có gì quan trọng đâu. Bao giờ linh lực của Thái Tử gia khôi phục, ngài ấy tất nhiên sẽ nhẹ nhàng hóa thành hình người thôi. Ý tôi là ngài ấy bị Thái Tử Phi quản gắt quá, đáng thương ghê.”
“……”
“Tôi cảm thấy Thái Tử Phi dữ quá.”
“Thái Tử Phi đang quan tâm ngài ấy đấy.”
“Không phải đâu, tôi có người bạn làm thiên binh ở tầng trời thứ sáu, ổng còn thấy Thái Tử Phi tát Thái Tử gia nữa đấy. Người trên Thiên Đình đều nói Thái Tử Phi là con quỷ cái.”
Nhụy Bạch Y còn chưa đi xa: “……”
Sau khi trở về ảo cảnh, Nhụy Bạch Y cúi đầu nhìn bông sen trắng đang úp vào ngực nàng cọ tới cọ lui. Nàng để mặc chàng cọ, lấy nước linh và cam thủy ra khỏi không gian, bôi cho chàng.
Bông sen trắng cọ ngực nàng xong, lại ôm ngón tay nàng cọ tiếp.
Nhụy Bạch Y lẳng lặng nhìn chàng.
“Thiếp sẽ chờ chàng, chàng đừng vội.” Nhụy Bạch Y đột nhiên mở miệng nói.
Bông sen trắng khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sắp ba tháng rồi.” Bông sen trắng ủ rũ.
Nhụy Bạch Y sờ sờ cánh hoa của chàng, “Chàng đã đợi thiếp 800 năm, thiếp chờ chàng ba tháng có tính là gì?”
Còn cả tám kiếp nữa.
Tám kiếp trước chúng ta bỏ lỡ nhau, chúng ta không viên mãn, nhưng kiếp thứ chín này, chúng ta còn cơ hội.
Bông sen trắng ngơ ngẩn nhìn nàng.
“Nàng……”
“Thiếp thích chàng.” Nhụy Bạch Y nói.
“……” Bông sen trắng lại ngơ ngẩn lần nữa.
Chính chàng cũng chưa phát hiện, chỉ trong một cái chớp mắt, ngay khoảnh khắc Nhụy Bạch Y nói câu “Thiếp thích chàng”, thân hoa của chàng bỗng xoay vòng, biến thành một chàng trai tuấn tú phiêu dật mặc đồ trắng.
Chàng trai đứng trước thiếu nữ, nhìn nàng như mất hồn.
Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, nàng đứng dậy, cong môi cười nói, “Thiếp tưởng còn phải đợi mấy tháng nữa cơ, khôi phục nhanh thế rồi sao?”
Người đàn ông vẫn còn ngây ra, không nghe thấy nàng nói gì. Nhụy Bạch Y nhào vào lòng chàng, ôm cổ chàng, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên ngực chàng.
Một lúc rất lâu sau, Ngụy Nhuận mới ôm vòng eo thon của Nhụy Bạch Y, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng.
“Tiểu yêu ở đâu ra đây?” Ngụy Nhuận nói.
Chàng giữ eo Nhụy Bạch Y, nâng bàn tay to lên, chuẩn bị đánh vào đầu Nhụy Bạch Y, muốn đánh nàng về nguyên hình.
Nhụy Bạch Y không nhúc nhích, nàng chỉ nhìn chàng, lại nói một câu: “Thiếp thích chàng.”
Nàng nhón chân, hôn lên môi Ngụy Nhuận.
“……” Ngụy Nhuận trợn tròn hai mắt, bàn tay cứng đờ giữa không trung. Chàng cảm thấy mình sắp tan thành nước, tim nảy thình thịch.
Không biết có phải do Thái Tử gia của Cửu Trùng Thiên nặng Xuân khí quá hay là vì lẽ gì, mà mấy trăm ảo cảnh nhỏ trong Chỉ Hư tiên cảnh bỗng mọc lên giống cỏ xanh mượt.
Hoa đỏ lan tràn từ đầu đến cuối tiên cảnh, màn mưa bụi hồng phấn rơi lất phất từ trên trời xuống.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, mưa, mưa màu hồng đấy!”
“Cha ơi, trời đang đổ mưa hồng, đẹp quá đi!”
“Oa, mưa này đẹp ghê gớm!”
Mọi người ở cõi phàm đều kinh ngạc, đám trẻ con chạy ùa ra ngoài, dầm mưa khỏa nước.
Màn mưa màu hồng nhanh chóng biến thành trận tuyết hồng, phủ tấm áo mới màu hồng cho mặt đất cõi phàm và từng ngôi nhà dân.
Từng tốp người tuyết màu hồng nắm tay nhau, đứng trên nền tuyết, cùng nhìn về phía thế giới trông có vẻ lạnh lẽo nhưng thật ra một ngày nào đó lại Xuân về hoa nở kia.
Trên tầng mây, Nhụy Bạch Y vội vàng tóm lấy cái yếm sắp rơi xuống, lườm Ngụy Nhuận, “Chàng bị khùng sao? Sao lại biến mưa và tuyết thành màu hồng thế này?”
Ngụy Nhuận nói: “Bổn Thái Tử đang vui mà!”
Nhụy Bạch Y nói: “Thiếp thích màu trắng, chàng mau biến lại đi.”
“Hôn ta một cái, ta sẽ làm theo ý nàng.” Người đàn ông điểm điểm lên mặt mình.
Chụt.
Nhụy Bạch Y hôn chàng, còn hôn rất là kêu.
Hơn nữa nàng không hôn lên má chàng, mà là môi chàng.
Ngụy Nhuận nhếch môi cười, vung bàn tay lên, mưa bụi và bông tuyết lại biến về màu trắng.
Chàng đào một cái hố trên mây, múc mấy muỗng nước bạc ra khỏi không gian, đổ vào trong hố. Chàng thổi một hơi, hố to ra thành ao, bốc lên hơi nóng.
Ngụy Nhuận ôm Nhụy Bạch Y nhảy vào trong ao.
“Gì đấy?”
“Tắm uyên ương thôi.”
“……”
Người đàn ông lại nói: “Hơn nữa ngâm nước hoa sen dưỡng da đẹp dáng, nàng có rảnh thì ngâm nhiều vào, ta không chê nàng đâu.”
[HẾT CHƯƠNG 71]
[HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH]