Màn hình màu lam trong đầu cô giống như màn hình di động vậy, trong lúc sạc pin, phía trên bên phải sẽ hiện số.
Tốc độ sạc cực kì chậm, Nhụy Bạch Y nằm ríu mắt lại mà thanh pin mới được 30%. Hơn nữa nằm sấp lâu cũng không thoải mái, cổng sạc ở mông phải của cô, cô bèn nghiêng qua bên trái. Nằm nghiêng một lát, cô lại nằm sấp.
Nằm sấp một lúc, cô dứt khoát ngủ luôn.
Lục Phong ăn rất khỏe, anh chàng tự tiêu diệt hai phần thức ăn sáng mà anh ta mang đến, chẳng để lại dù chỉ nửa hộp tào phớ cho Lệ Đình Nhuận. Lệ Đình Nhuận không tiện đi quấy rầy thiên nga trắng nhỏ sạc pin, nên đói bụng đứng dậy đi về phía quầy bar giữa phòng bếp, chuẩn bị nướng hai miếng bánh mì để ăn.
Bánh mì nướng xong, còn đang quét sữa đặc, anh đã nghe thấy tiếng bước chân.
Anh quay đầu, cô mèo con đã sạc pin xong, tự đi ra khỏi phòng. Cô không đeo dép, cứ để chân trần mà đi.
Hai chân cô vô cùng đẹp, ngón chân rất trắng, tròn tròn, móng màu hồng phấn nằm trên đầu ngón chân.
Lệ Đình Nhuận ghép hai miếng bánh mì lại với nhau, cắn một cái, mở miệng: “Tôi mua đôi dép lê cho em nhé.”
Nhụy Bạch Y:?
Cô cúi đầu, mới phát hiện mình không đeo dép.
Có lẽ bởi dù gì cũng mang thân thể người máy, nên nhân tính trong tiềm thức cũng bị nhuốm màu “Vật thể”, cô không nghĩ ra là xuống giường thì phải đeo dép. Hơn nữa phòng Lệ Đình Nhuận trải thảm, rất ấm áp, cũng rất sạch sẽ, cô cảm thấy không đeo dép cũng không sao cả.
Nhụy Bạch Y ngắm nghía miếng bánh mì trong tay Lệ Đình Nhuận, trông có vẻ rất ngon. Nhưng cô lại thấy đầy bụng, có lẽ là no pin rồi.
Mặc dù vượt qua thời không nhưng cô không ăn gì mà vẫn chẳng thấy đói, vì ban nãy sạc pin là coi như giải quyết được vấn đề đói khát rồi.
Nhưng ngoài chuyện không thấy đói khát, cô lại có thể cảm nhận được những xúc cảm khác, ví dụ như nóng, lạnh, và cả đau nữa, ngoài ra còn có cảm giác khi Lệ Đình Nhuận chạm vào cô.
Theo lý thuyết, những thứ đấy đều không phải là cái mà robot có thể cảm nhận được, nhưng chỉ cần ấn cái nút đỏ ở đùi trong của cô thì cô có thể cảm nhận được hết.
Chỉ có thể nói là các nhà khoa học trong thế giới này có kỹ thuật cao siêu, có thể trang bị tính năng xúc giác cho người máy, hoặc có lẽ là có liên quan đến việc linh hồn cô trú ngụ trong cơ thể này.
“Muốn ăn cái này à? Không được đâu, em là người máy, không thể ăn cái này.” Lệ Đình Nhuận thấy cô nhìn miếng bánh mì trong tay anh chăm chú thì cười nói. Anh cũng sợ cô cáu kỉnh đòi ăn nên tăng nhanh tốc độ ăn bánh mì, cắn hai ba miếng là hết cả cái.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nhưng thôi, không thể không nói, Ngụy Nhuận phiên bản lạnh lùng cao ngạo ăn ngấu nghiến trông còn rất…… đẹp.
Ngụy Nhuận kiếp này trông chín chắn hơn Ngụy Nhuận ở các kiếp trước.
Ăn xong hai miếng bánh mì, khóe môi anh dính chút sữa đặc. Ánh mắt Nhụy Bạch Y lia tới hộp giấy ăn trên bàn cơm, cô đi qua rút một tờ, nói với Lệ Đình Nhuận: “Anh lại đây đi.”
Lệ Đình Nhuận:?
Robot còn biết sai bảo người khác cơ đấy.
Nhưng cô ấy còn biết nổi cáu, còn biết đập người bằng gối, thì sai bảo người ta có là gì. Lệ Đình Nhuận nhướn mày tỏ vẻ hứng thú, vẫn đi đến trước mặt Nhụy Bạch Y.
Không rõ có phải là do cách biệt tuổi tác quá lớn hay không mà Nhụy Bạch Y cảm giác Ngụy Nhuận kiếp này cao hơn cô rất nhiều. Cô lại không đeo giày, chẳng độn gì dưới chân cả, cô ngửa đầu lau miệng cho Lệ Đình Nhuận bằng khăn giấy.
Lúc này Lệ Đình Nhuận mới hiểu được mục đích cô gọi anh qua đây, anh ngẩn ra.
Anh nhìn chóp mũi bé xinh của cô đăm đăm. Anh luồn hai tay vào nách cô, nhấc cô lên, để gót chân của cô giẫm lên mu bàn chân mình.
Cô người máy này thực sự chẳng nặng chút nào.
Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, ngửa người về phía sau, Lệ Đình Nhuận ôm cô lại.
“Chẳng hiểu sao họ lại thiết kế em vừa bé vừa lùn thế này, đúng là hết cách.” Lệ Đình Nhuận đặt tay lên gáy cô.
Nhụy Bạch Y nói: “Em không bé đâu nhé.”
Nói chuyện với người khác cũng chẳng thua kém người bình thường, Lệ Đình Nhuận đột nhiên hơi bội phục những nhà khoa học kia, có thể nghiên cứu ra một thứ chân thật thế này.
“Em bao nhiêu tuổi?” Lệ Đình Nhuận hỏi.
Sống 28 năm trên đời, anh không ngờ có một ngày anh lại cảm thấy nói chuyện với robot là một việc rất thú vị.
Nhụy Bạch Y định nói em hơn 800 tuổi rồi, nhưng nói thế Lệ Đình Nhuận tin mới là lạ, cô bèn đáp: “Mười sáu.”
Lệ Đình Nhuận: “……”
Quả nhiên là vị thành niên rồi.
Chỉ trong chớp mắt, Lệ Đình Nhuận lại thấy may thay Nhụy Bạch Y là robot, kẻo không anh đã phạm tội rồi.
“Bé quá, bé hơn tôi mười hai tuổi.” Lệ Đình Nhuận vuốt tóc Nhụy Bạch Y, nói.
Anh phát hiện tóc của cô gái này sờ rất thích, đến cả chất tóc cũng được thiết kế đẹp hơn của các cô gái bình thường trên phố. Tóc cô vừa mảnh vừa mềm, hơi xoăn nhẹ nhưng rất mượt, luồn tay từ trên xuống dưới hoàn toàn không có nút rối.
Nhụy Bạch Y “Vâng” một tiếng, nói: “Anh già quá rồi.”
“……” Lệ Đình Nhuận không vuốt tóc cô được nữa, một búng máu nghẹn trong cổ họng.
Anh bị người máy ghét bỏ đấy ư?
Vậy nên lúc họp qua video ngoài ban công, Lệ Đình Nhuận luôn chìm trong trạng thái thất thần, câu nói của thiên nga trắng nhỏ cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Anh già quá rồi……
Già quá rồi……
Già rồi……
Sắc mặt Lệ Đình Nhuận không lấy làm vui vẻ gì, anh già chỗ nào, rõ ràng anh mới hai mươi tám tuổi, ok? Là một…… thanh niên chính trực mà.
Mấy giám đốc liếc nhau trong video, đều thấp thỏm không biết mình có nói sai gì không.
Đợi mãi đến tận lúc Lệ Đình Nhuận nói “Được, hôm nay đến đây thôi” mà vẫn chưa thấy anh phê bình họ sa sả, các giám đốc mới sôi nổi thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Đình Nhuận khép notebook lại, tiếng đàn bỗng vang lên bên tai anh, bài đang được đàn là 《Ballade pour Adeline》. Sự mỏi mệt tụ giữa hàng lông mày của anh tiêu tan trong nháy mắt, anh đặt notebook xuống một bên, đứng dậy, quay lại phòng.
(Bài nhạc Ballade pour Adeline: Link.)
Chiếc đàn piano lớn hiệu Steinway trong phòng là do Lệ Ngân Hà mua về, nói là để anh đàn lúc rảnh rỗi cho thả lỏng, kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi.
Nhưng anh không thích chơi piano lắm, sau khi thi xong cấp 10 để báo cáo với gia đình thì anh không bao giờ muốn chạm vào nó nữa. Anh gần như không chạm vào cây đàn mà Lệ Ngân Hà mua về này bao giờ, cứ để nó đấy. Anh cũng không thuê người lau rửa, đàn để lâu tích một đống bụi rồi, không ngờ bây giờ nó lại được thiên nga trắng nhỏ chơi.
Không, chuyện đấy không quan trọng, quan trọng là, thiên nga trắng nhỏ lại còn biết chơi piano, còn chơi…… cũng tàm tạm.
Anh muốn miêu tả bằng từ “Rất hay” hoặc là “Cực kì êm tai”, nhưng lại không thể làm trái lương tâm.
Người máy chung quy vẫn là người máy thôi, sau rốt cô vẫn không thể thực hiện trôi chảy được việc chơi piano cần kỹ thuật cao và nhiều tế bào nghệ thuật này. Ít nhất là trong mắt một thiên tài dương cầm nhỏ đã qua cấp 10, từng được các trưởng bối nhìn với đôi mắt sáng ngời, coi như Lang Lãng và Lý Vân Địch tiếp theo, thì anh thấy vậy.
(Lang Lãng và Lý Vân Địch là hai nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới người Trung Quốc, đều còn rất trẻ.)
Tuy rằng đàn rất trúc trắc, nhưng cô nhóc này lại đàn rất nghiêm túc và chuyên tâm, anh đã đi tới đằng sau cô mà cô còn chưa biết, những ngón tay thon dài trắng nõn đang múa may trên phím đàn.
Lệ Đình Nhuận nhìn mười ngón tay đang nhảy múa của cô, lại nảy sinh ý nghĩ muốn làm móng cho cô.
Không phải là móng tay cô xấu xí. Móng tay cô vô cùng đẹp, chỉ là anh muốn tự tay làm đẹp cho cô, muốn đơn thuần hưởng thụ quá trình điểm trang cho cô.
Vì thế khi nghe tiếng đàn duyên dáng mà cô gái thể hiện, điều mà Lệ Đình Nhuận nghĩ đến không phải là dăm ba thứ hò hẹn yêu đương lãng mạn, mà là thầm thêm việc mua sơn móng tay cho Nhụy Bạch vào lịch trình chiều nay, ngoài việc mua dép lê và váy xống đẹp đẽ cho cô.
Nhụy Bạch Y đàn xong một bài thì mới để ý thấy người phía sau. Cô hơi sửng sốt, quay đầu nhìn anh, nghĩ thầm biến thành robot rồi nên phản ứng chậm quá.
Lệ Đình Nhuận xoa bóp gáy cô, ngồi xuống cạnh cô, hỏi cô: “Ai dạy em chơi vậy?”
Biết rõ vấn đề này là một câu hỏi cực kỳ khó, hoặc là cực kỳ dễ với với thiên nga trắng nhỏ, nhưng Lệ Đình Nhuận vẫn hỏi.
Anh nghĩ bụng có lẽ cô sẽ trả lời “Em không biết” hoặc là “Allison”.
Ai ngờ Nhụy Bạch Y lại nói ra một cái tên mà anh không biết, “Hách Liên Nhuận.”
Nhụy Bạch Y vốn định đáp “Em không biết”, nhưng cô lại cảm thấy câu trả lời này quá giống một con robot. Tuy rằng cô có thân thể của robot, nhưng chắc chắn không mang trái tim robot. Bởi nếu vậy, Lệ Đình Nhuận sẽ chỉ đối xử với cô như một con robot.
Chỉ khi Lệ Đình Nhuận coi cô như con người thì mới có khả năng yêu cô. Vậy nên cô không thể cố ý giấu giếm bản thân để đỡ bị nghi ngờ được. Cô phải thể hiện bản thân một chút. Dù sao Lệ Đình Nhuận cũng không biết Hách Liên Nhuận là ai, cũng tuyệt đối không thể đoán ra được đó chính là anh.
Chỉ là một cái tên mà thôi.
Món chơi đàn piano này là do Hách Liên Nhuận dạy cho cô.
“Hách Liên Nhuận? Là ai thế?” Lệ Đình Nhuận lại xoa đầu cô, y như sờ mèo con.
Nhụy Bạch Y lại không muốn trở thành một con mèo, cô đẩy tay ra, “Anh không quen được đâu.”
“Con trai à?”
Lệ Đình Nhuận nghĩ, có lẽ là ai đấy trong nhóm của Allison, nhưng anh lại chưa từng nghe nói nhóm của chị ta có người Trung Quốc, chẳng lẽ lại là một người Mỹ lấy tên Trung Quốc?
Nhụy Bạch Y gật đầu, “Vâng.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Lệ Đình Nhuận lại hỏi.
Không chờ Nhụy Bạch Y đáp lời, anh cười nói: “Tên cũng có Nhuận này, trùng hợp thật, tên của anh cũng có chữ Nhuận.”
Nhụy Bạch Y: Nhảm, vì hai anh là cùng một người chứ sao.
“Trẻ hơn anh.” Nhụy Bạch Y nói.
“Trẻ hơn anh ư?” Lệ Đình Nhuận khẽ giật mình, anh những tưởng độ tuổi trung bình của các nhà khoa học trong nhóm của Allison sẽ không nhỏ hơn 30. Bản thân Allison đã gần 45 tuổi rồi. Lúc chị ta với Lệ Ngân Hà yêu nhau, vì họ cách nhau 22 tuổi nên ông cụ nhà anh suýt đập gãy chân Lệ Ngân Hà. Nghe Lệ Ngân Hà nói người ta là nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ, còn từng đoạt giải Nobel, ông cụ mới thu gậy gộc về.
“Ừm.” Nhụy Bạch Y gật đầu.
“Trẻ hơn nhiều không?” Lệ Đình Nhuận lại hỏi, không biết tại sao, anh cứ cảm thấy người tên Hách Liên Nhuận này không đơn giản là một kẻ thuộc nhóm nghiên cứu của Allison.
Ai ngờ khuôn mặt xinh đẹp của cô robot lại tỏ vẻ khó chịu, “Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?”
“……”
“Không thể hỏi à?” Lệ Đình Nhuận nói.
“Có nói anh cũng không biết được, hỏi có ích lợi gì.” Nhụy Bạch Y đáp.
Lệ Đình Nhuận bật cười, “Được, vậy tôi không hỏi nữa.”
“Em đàn thế nào?” Ngón tay Nhụy Bạch Y đưa trên phím đàn.
“Cũng tạm.” Lệ Đình Nhuận đáp.
Những ngón tay thon dài trắng nõn trên phím đàn dừng lại, cô gái quay đầu lại nhìn anh: “Em đàn không hay sao?”
Có thể là do được đám anh em của Hách Liên Nhuận nịnh hót nhiều, nên Nhụy Bạch Y luôn cảm thấy tiếng đàn của mình cực kỳ hay hớm.
Lệ Đình Nhuận không nhịn được, bật cười thành tiếng, “Nào có, tôi chê em chơi không hay bao giờ?”
Biểu cảm và phản ứng của robot mà còn có thể phong phú thế cơ đấy, quả thực còn thú vị hơn cả con người. Thế giới vô biên, người đến người đi, rất nhiều người chỉ là cái vỏ trống rỗng, ngày ngày lặp đi lặp lại cuộc sống đơn điệu bất biến, linh hồn trong xương cốt chẳng có gì đặc biệt. Hoặc cũng có thể anh gặp được quá ít người thú vị.
Cô thiên nga trắng nhỏ này như nàng tiên mà ông trời mang đến cho anh, cô xinh đẹp tuyệt mỹ đến mức không chân thật, tính tình cũng hay ho. Khuyết điểm duy nhất là cô không có xác thịt của con người, nhưng vậy cũng chẳng sao.
“Nhưng anh bảo là cũng tạm mà.” Ngón tay của Nhụy Bạch Y ấn lên một phím đàn trắng, nốt Rê vang lên, “Cũng tạm có nghĩa là không hay.”
Lệ Đình Nhuận nhéo mặt cô, “Có yêu cầu nghiêm khắc như thế với bản thân cơ à?”
“Cũng không phải.” Nhụy Bạch Y lại tự chơi đàn, đổi qua bài khác. Lần này cô đàn bài 《 Snowdreams 》, vừa đàn vừa nói: “Em cảm thấy em đàn khá hay mà, đâu chỉ cũng tạm.”
(Bài Giấc mơ tuyết: Snowdreams: Link.)
“Tôi đàn chung với em nhé.” Lệ Đình Nhuận nhịn ý cười, nói, ngón tay cũng đặt lên dương cầm.
Nhụy Bạch Y nhìn anh, không từ chối. Cô “Vâng” một tiếng, dịch sang bên cạnh.
Hai người ngồi sóng vai bên nhau, ngón tay múa may trên phím đàn. Cây đàn dương cầm lớn màu trắng kia cuối cùng cũng chờ đón được thời khắc sáng chói nhất của chính mình, phát ra những nốt nhạc đẹp đẽ.
“Tôi đàn chung với em thì sẽ hay hơn nhiều.” Đàn xong một khúc, Lệ Đình Nhuận cố ý nói.
Nhụy Bạch Y nhìn anh, “Anh đánh đàn cũng chẳng ra gì.”
Lệ Đình Nhuận:?
“Chẳng ra gì?” Lệ Đình Nhuận cười.
“Thì, thì giỏi hơn em tí tẹo thôi.” Nhụy Bạch Y nói.
Tuy rằng không phục lắm trong lòng, nhưng cô không thể không thừa nhận Ngụy Nhuận kiếp này có kĩ năng đánh đàn tốt hơn thằng nhóc Hách Liên Nhuận.
Lúc ấy món nhạc mà Hách Liên Nhuận thích thật ra là kiểu nhạc high bùng nổ như rap, cậu còn thích cả cầm dùi đánh trống. Bắt cậu ngồi im trước đàn piano đánh đàn thì chẳng hóa lấy mạng cậu, nhưng cậu đã bị Dư Nguyệt Lan bắt học từ bé, nên cứ rảnh rỗi là cậu lại tự dạy cô chơi đàn. Cậu không thích chơi đàn, cậu thích cô chơi đàn cơ.
Lệ Đình Nhuận ngồi tử tế hơn Hách Liên Nhuận, tất nhiên cũng chơi đàn hay hơn cậu.
“Em chơi đàn cũng không tồi, sau này tôi sẽ dạy em thêm, em sẽ đàn hay hơn nữa.” Lệ Đình Nhuận nói.
Nhụy Bạch Y: “Vâng.”
“Muốn ra ngoài chơi không?” Lệ Đình Nhuận hỏi cô.
Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, gật đầu.
“Vậy đi thôi, tôi đưa em ra ngoài đi dạo.” Lệ Đình Nhuận xoa xoa gáy cô, đứng lên.
“Đừng bỏ em vào trong hộp.” Nhụy Bạch Y nói.
Lệ Đình Nhuận khựng lại, cụp mắt nhìn cô.
Nhụy Bạch Y nói: “Em không muốn bị cất vào trong hộp.”
Bỗng dưng, chẳng hiểu sao trái tim Lệ Đình Nhuận lại nhói lên, “Em không muốn à?”
Nhụy Bạch Y: “Vâng.”
“Chẳng có người nào lại muốn bị bỏ vào hộp cả.”
“Nhưng em không phải là người.” Lệ Đình Nhuận nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
Nhụy Bạch Y cũng nhìn anh đăm đăm, “Đúng là em không phải con người, nhưng mà…… em muốn làm người.”
Lệ Đình Nhuận: “……”
Một người máy có ý thức về quyền con người, liệu có phải là một chuyện rất đáng sợ không nhỉ?
Nếu thiên nga trắng nhỏ có suy nghĩ…… Suy nghĩ? Nếu nhóm nghiên cứu của Allison biết được chuyện thiên nga trắng nhỏ có suy nghĩ, có tư tưởng, liệu cô có bị bắt phải khởi động lập trình lại không nhỉ?
Các cơ trên mặt Lệ Đình Nhuận căng lại trong một thoáng, thần kinh anh cũng đặc sệt, nhưng anh nhanh chóng giấu hết đi. Anh xoa đầu Nhụy Bạch Y, khóe môi cong lên thành nụ cười, “Tôi cũng không muốn em chỉ là một con robot.”
“Tôi muốn…… em làm vợ tôi.” Nụ cười trên môi người đàn ông sâu thêm.
Nhụy Bạch Y: “……”
Lại, lại nhanh đến thế sao.
Nàng đã trở thành robot rồi mà anh chàng này vẫn bị nàng mê hoặc rất nhanh.
“Hả?” Nhụy Bạch Y không biết nên đáp lại thế nào, nên giả bộ như rất kinh ngạc.
“Tôi nói thật đấy.” Lệ Đình Nhuận nói: “Tôi thích em.”
“……”
“Vâng.” Nhụy Bạch Y không biết mặt mình có đỏ lên không, nhưng cô cảm thấy nếu cô có một trái tim, thì chắc hẳn bây giờ tim cô sẽ đập mau hơn.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Lệ Đình Nhuận đã tìm đôi giày cao gót màu hồng kia về cho cô, anh còn tự đeo giày cho cô. Bây giờ đôi giày cao gót ở ngay trên chân cô, giày lộ ba ngón mỗi bên, thiết kế khá đậm chất thời trang.
Lệ Đình Nhuận kề sát đầu lại gần, anh giữ cằm cô, nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.
[HẾT CHƯƠNG 62]