“……”
Mộ Dung Nhuận lau viên kẹo trên mặt chàng đi với vẻ mặt vô cảm, không thèm liếc Nhụy Bạch Y lấy một cái. Chàng đứng dậy, nhàn nhạt lên tiếng, “Người đâu, đưa bổn vương một cây đao.”
Quản gia tiến lên, dâng cho chàng một cây đao vô cùng sắc bén lấp lánh ánh bạc.
Mộ Dung Nhuận phát một cú lên gáy quản gia, “Phải là vàng! Vàng! Thép quá là phèn!”
“…… Dạ, dạ!” Quản gia nhanh chóng tìm một thanh bảo đao làm bằng vàng ròng, dâng lên cho Mộ Dung Nhuận.
Mộ Dung Nhuận cầm bảo đao màu vàng kim, lập tức dí nó lên cần cổ mảnh dẻ dơ hầy của Nhụy Bạch Y.
“Bổn vương phải xẻo thịt nàng, nấu thành canh, để toàn bộ vương phủ cùng uống!” Mộ Dung Nhuận nói với ánh mắt hung ác nham hiểm.
Quản gia: “……”
Vương gia, một mình ngài thưởng thức là được rồi ạ.
Nhụy Bạch Y lười để ý đến chàng, chữa khỏi vết thương trên người quan trọng hơn. Nàng cầm bát thuốc Mộ Dung Nhuận còn chưa đút xong cho mình lên uống sạch.
Mộ Dung Nhuận ngơ ngẩn nhìn nàng, “Chết đến nơi rồi, còn uống thuốc gì nữa?”
Nhụy Bạch Y lại tiếp tục bơ chàng đi, uống thuốc xong thì nàng bỏ bát về, lau miệng bằng tay áo rồi tự nằm xuống.
Mộ Dung Nhuận: “……”
Một tiếng “Xoảng” vang lên, thanh đao vàng chém cái bàn nhỏ làm hoàn toàn bằng ngọc cạnh mép giường thành từng mảnh nhỏ, Mộ Dung Nhuận thật sự tức giận.
Nhụy Bạch Y vốn không để tâm lắm bỗng kinh ngạc, nàng mở to mắt nhìn chàng.
Một lưỡi đao chém tới đầu nàng, Nhụy Bạch Y vội vàng lăn sang mép giường, “Ầm” tiếng nữa, thanh đao kia nện lên giường.
Không rõ chiếc giường này làm bằng chất gì mà bị thanh đao nặng như thế bổ vào mà vẫn bình yên vô sự, thanh đao trong tay người đàn ông lại chém về phía nàng.
Nhụy Bạch Y nhanh chóng lăn sang một bên, tránh thoát được đao của Mộ Dung Nhuận. Ngay khi Mộ Dung Nhuận lại chuẩn bị bổ một đao hết mình, nàng mở miệng gọi chàng: “Vương gia!”
Không đúng, đáng ra phải thêm một chữ “Bát” trước từ “Vương gia” mới phải, nàng quên béng mất.
Mộ Dung Nhuận khựng lại, sát ý trong mắt tản ra.
Chàng bỏ cây đao to xuống, nhướng mày, “Sao, muốn cầu xin bổn vương tha cho nàng à?”
Đối mặt với một kẻ điên, Nhụy Bạch Y không dám làm càn, “Vâng” một tiếng.
“Không thể đâu! Nàng đã mạo phạm bổn vương, nhất định phải chết!” Mặt người đàn ông trở nên âm u.
Nhụy Bạch Y nhíu mày, lập tức nhảy bổ lên người Mộ Dung Nhuận, cuốn lấy chàng, tung một cú đấm vào mặt chàng. Đấm một cú chưa đủ, nàng đấm thêm cú số hai.
Mộ Dung Nhuận không ngờ con nhóc bẩn thỉu trước đó không lâu còn yếu ớt nhu nhược, rõ ràng cũng mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, thế mà bây giờ còn có sức nhảy tới tấn công chàng, nhưng chàng không bổ cây đao trong tay xuống nữa.
Mãi đến khi con nhóc bẩn thỉu kia đấm chàng thêm một cú, chàng mới vứt bỏ thanh đao, bóp chặt cổ nàng bằng hai tay, “Nàng điên rồi à!”
“Ngài muốn giết tôi? Vậy thì tôi phải giết ngài trước!” Nhụy Bạch Y lại vung một cú đấm.
Mộ Dung Nhuận: “……”
Điều chết dở chính là, đã đến lúc này rồi mà chàng lại không xuống tay được, chỉ cần chàng mạnh tay thêm tí nữa là cô bạch tuộc quấn trên người chàng sẽ đứt cổ.
Chàng lần khân không ra tay, cũng không ngăn những cú đấm loạn xạ của Nhụy Bạch Y lại. Nhụy Bạch Y đấm một lát thì hết đấm nổi, tay đột nhiên dừng lại, ngây ra nhìn chàng, suy nghĩ về việc mình vừa làm.
Nàng mà giết Ngụy Nhuận thì việc lịch kiếp trong đời này của Ngụy Nhuận sẽ thất bại còn gì?
Hai người chẳng hiểu sao lại choảng nhau, rồi lại chẳng hiểu sao mà thôi choảng, cứ nhìn nhau trân trân.
Đến đây chưa hết, hai người nhìn nhau một lát, người đàn ông mặt mũi bầm dập lại còn kề sát môi vào, muốn hôn lên đôi môi của cô ăn mày.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng sợ Mộ Dung Nhuận lại nổi điên nên không tránh, đôi môi kia thuận lợi dán lên môi nàng.
Nhưng người đàn ông chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào một cái rồi rời ra, chàng nói: “Nàng bẩn quá, bổn vương hôn nàng một cái mà dính bao nhiêu là vết bẩn.”
Nhụy Bạch Y trợn trắng mắt, “Tôi bắt ngài hôn chắc?”
Mộ Dung Nhuận trưng bản mặt “Bổn vương lười so đo với nàng”, bế nàng về giường.
“Bẩn, quá là bẩn.” Mộ Dung Nhuận móc một chiếc khăn ra lau miệng mình, lau miệng xong, chàng lại lau tay mình. Lau chán chê, chàng quẳng khăn lên người nàng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Làm sao nàng chịu cho đặng, nàng lập tức nhặt chiếc khăn kia lên ném trả thằng cha kia, ném trúng mặt chàng không lệch tí nào.
Lần này bất ngờ làm sao, Mộ Dung Nhuận lại không nổi cáu. Chàng kéo chiếc khăn trên mặt xuống, chỉ nói một chữ “Nàng” mà không thêm thắt gì nữa. Cuối cùng chàng lạnh mặt “Hừ” một tiếng, bảo: “Nàng, ngoan ngoãn ở đây cho bổn vương, nếu như không nghe lời, bổn vương sẽ ném nàng về ổ ăn mày, để nàng tiếp tục làm con ăn mày!”
Người đàn ông nói xong câu này thì nổi giận đùng đùng phất tay áo rời đi.
Không bao lâu sau khi chàng rời đi, đại phu lại quay về phòng, lão kêu “Ai da” một tiếng, “Dương cô nương, sao cô lại thế này, sao băng gạc chỗ đầu gối cô lại rơi hết ra rồi?! Cô xem cô kìa, toạc hết vết thương ra rồi, sao cô không nằm tử tế!”
Nhụy Bạch Y: Hỏi Vương gia nhà các người ấy.
——
Sau khi không còn tên phiền nhiễu Mộ Dung Nhuận bên cạnh, nàng được đại phu băng bó vết thương lần nữa. Nhụy Bạch Y mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi đi ngủ nàng không có tâm trạng gì để quan sát hoàn cảnh xung quanh, nàng chưa phát hiện chiếc giường nàng nằm làm bằng vàng, bàn ghế trong phòng không phải vàng thì cũng là thuần ngọc, quả thực còn xa hoa lãng phí hơn cả Thiên Đình.
Nàng ngủ không sâu lắm, nửa đêm nàng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, có kẻ vào phòng. Trong lúc mông lung nàng còn cảm giác được môi mình bị cắn một cái, nhưng nàng thật sự không còn sức để ép bản thân thức dậy nữa, nàng mệt đến nỗi không muốn mở mắt ra.
Nàng nghĩ đó là giấc mơ, nhưng mãi đến khi mặt trời tỏa nắng chói chang, nàng bừng tỉnh mới phát hiện đấy không phải là mơ.
“Nàng là heo đấy à, sao ngủ lâu như thế rồi mà không biết đường dậy.”
“Này, nàng thức dậy cho bổn vương ngay, mau dậy đi!”
Nhụy Bạch Y đang ngủ ngon lành, mơ thấy một chú chó vàng to ngã trong vũng bùn lăn một vòng, lăn bẩn hết toàn thân, lông dính đầy bùn, thảm không nỡ nhìn. Nhưng nàng còn chưa kịp cười thành tiếng thì đã cảm giác có bàn chân chó vỗ lên mặt mình, cạnh giường còn có tiếng chó sủa.
Nàng mở mắt ra, thấy ngay cái mặt bự bầm dập của Mộ Dung Nhuận.
“Nàng cũng không biết nhìn xem bây giờ là giờ nào rồi ư, mặt trời đã phơi mông ra rồi! Mau đứng dậy, đi câu cá với bổn vương đi!” Mộ Dung Nhuận nói với khí thế kiêu ngạo.
Nhụy Bạch Y rất muốn đảo mắt khinh thường, nhưng nàng nhẫn nhịn, ấn huyệt Thái Dương đang phồng lên, quấn thêm chăn vào người theo bản năng.
Nàng vừa cử động thì chợt phát hiện hình như vết thương trên người nàng đã đỡ hơn rất nhiều, nàng bỏ tay ra khỏi chăn, vén tay áo lên nhìn, phát hiện vết cào ứ trên cánh tay đã tiêu hết.
Mộ Dung Nhuận nhướng mày: “Kinh ngạc lắm hả? Hừ, bổn vương cho nàng dùng thuốc tốt nhất đấy, cả nước Đại Kỳ chỉ có mình bổn vương là có loại thuốc này thôi.”
Nhụy Bạch Y giương mắt nhìn chàng: “Vậy tại sao mặt ngài vẫn như thế?”
Mộ Dung Nhuận nói: “Bởi vì bổn vương không nỡ dùng, để lại hết cho nàng đấy!”
“……”
Tối hôm qua còn muốn chém chết nàng, sao bây giờ đột nhiên lại muốn diễn tuồng tình thâm với nàng?
Đại phu đứng bên cạnh nói: “Vương gia, thuốc còn đủ ạ, không đủ thì nô tài lại nghiên cứu chế thêm là được. Người cũng thoa ít thuốc đi ạ, người xem Dương cô nương đấy, bôi thuốc lên vết thương xong là về cơ bản đã đỡ rồi đó!”
Mộ Dung Nhuận xua tay, “Không, để lại hết cho Vương phi đi, mấy vết thương xoàng này có nhằm nhò gì với bổn vương.”
“Vương phi?!!!”
Đại phu và đám nô bộc trong phòng suýt thì kinh ngạc rớt cả cằm.
Người đàn ông phẩy tay, gật đầu: “Ừ, nhớ kỹ nhé, về sau cô ăn mày này chính là Vương phi của bổn vương, các ngươi không được gọi nàng ấy là Dương cô nương nữa, phải gọi nàng ấy là Vương phi.”
Mọi người: “………”
“…… Vâng, thưa Vương gia.”
Vương gia nói cái gì thì là cái đấy ạ.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng thật sự không hiểu nổi tâm hồn sâu xa của Mộ Dung Nhuận.
Chờ nàng uống xong bát thuốc mà thị nữ bưng tới, Mộ Dung Nhuận cũng mặc kệ nàng có bằng lòng hay không đã nhấc nàng lên, chàng khiêng nàng lên vai, đi ra ngoài.
Nàng nằm trong tư thế chúi đầu xuống đất, cảm nhận được cực kì trực quan thế nào gọi là xa xỉ cực độ. Nàng phát hiện không chỉ nền nhà được phủ vàng ròng, mà đến cả khoảng sân ngoài nhà cũng lát vàng, nhà xây bằng vàng, phô trương khôn tả.
Tóm lại nhìn khắp nơi, đâu cũng là vàng.
“Ngài lấy đâu ra lắm vàng thế này?”
Đây là một câu hỏi chân tình có thể nhìn thấy được bằng mắt thường chứ không phải là vờ vịt, Nhụy Bạch Y đang bày tỏ băn khoăn từ trong tim phổi.
Mộ Dung Nhuận muốn thấy phản ứng này của nàng, chàng nói với vẻ cực kì sung sướng: “Muốn biết hả? Vậy trước tiên câu cá với bổn vương đã!”
Người này còn vỗ mông nàng một cái, Nhụy Bạch Y lập tức đen mặt, nện một đấm lên lưng chàng.
“Này? Nàng dám đấm ta cú nữa thử xem?” Mộ Dung Nhuận lạnh mặt.
Nhụy Bạch Y cũng lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh đi: “Ngài lại vỗ mông tôi nữa thử xem?”
“Bổn vương cứ vỗ đấy thì làm sao?” Mộ Dung Nhuận lại vỗ thêm cái nữa, “Nàng là người con gái của bổn vương, bổn vương còn không thể đụng vào nàng ư?”
Mặt Nhụy Bạch Y đỏ lên, nàng không để chàng khiêng mình nữa. Nàng ấn tay xuống, xoay tròn trên vai Mộ Dung Nhuận, nhảy xuống đất, giơ chân đá vào lưng Mộ Dung Nhuận.
Mộ Dung Nhuận nhanh chóng né tránh, xoay người với tốc độ sét đánh, ngón cái và ngón trỏ tóm lấy cổ chân nàng.
Nhụy Bạch Y rút mấy lần mà không ra được, nàng bèn mượn lực nhún xuống, nhảy lên tấn công Mộ Dung Nhuận.
“Nàng dừng tay, dừng tay! Bổn vương không muốn đánh với nàng! Câu cá đi!” Mộ Dung Nhuận quát nàng.
Cú đá của Nhụy Bạch Y vẫn phi tới, nàng đạp lên mặt chàng, Mộ Dung Nhuận lại không tránh, cái mặt bự bầm dập lập tức có thêm một dấu chân nho nhỏ.
Người đàn ông tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng lại không nổi đóa. Chàng nhận lấy chiếc khăn quản gia đưa, lau mặt mình.
Nhụy Bạch Y đá xong thì thấy đỡ hơn hẳn, không so đo chuyện Mộ Dung Nhuận vỗ mông nàng nữa. Nàng ngắm nghía cái mặt hơi thê thảm của Mộ Dung Nhuận, nói: “Ngài vẫn nên bôi thuốc đi.”
Mộ Dung Nhuận “Hừ” một tiếng, “Bổn vương đương nhiên phải bôi rồi! Nàng không biết điều như thế, bổn vương quyết định không để lại thuốc quý cho nàng nữa, bổn vương phải dùng hết một mình! Người đâu, mang thuốc lên đây, bổn vương muốn bôi thuốc!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Thoa thuốc xong, người này còn nhớ tới chuyện đi câu cá, bèn kéo nàng ra sân, trèo lên một chiếc xe ngựa làm bằng vàng.
Nhụy Bạch Y tưởng họ chuẩn bị ra khỏi vương phủ, nhưng sau khi đi một vòng rồi xuống xe ngựa, nàng phát hiện cảnh sắc xung quanh tuy là khác chỗ trước kia, nhưng cách bố trí thì khá tương đồng.
Chủ yếu là, mặt nền và nhà cửa nơi đây cũng đều làm bằng vàng, đám đàn ông phụ nữ ăn mặc đồ nô bộc của Vương phủ đứng khắp nơi.
Cách đó không xa có một con sông, sông này tuyền một màu trắng, tỏa ra hương sữa nồng nàn.
Mộ Dung Nhuận kiêu ngạo hếch mặt lên, kéo nàng qua đó, “Nào, thưởng thức dòng sông sữa của bổn vương đi.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mấy thị nữ bưng hai chiếc ly rỗng bằng ngọc trắng tới, cúi người múc ngay hai ly sữa bò từ dưới sông lên cho họ.
“Rửa tay sạch sẽ rồi hẵng uống, trông nàng dơ dáy thế này, đã thế còn chưa tắm nữa.” Mộ Dung Nhuận ghét bỏ nói hết câu này, rồi kêu người múc một chậu sữa tới để Nhụy Bạch Y rửa tay.
Nhụy Bạch Y cũng cảm thấy tay mình rất bẩn, không chỉ tay bẩn, mà tóc nàng cũng rất bẩn. Đã thế mà không biết ai kia còn ôm nàng hôn nàng cơ đấy. Nàng không từ chối, đi sang ngoan ngoãn rửa tay.
Tuy rằng nàng cảm thấy dùng món sữa bò này để rửa tay thì quá là xa xỉ lãng phí, nhưng hình như chỗ này cũng chẳng hiếm cái của ấy, nên nàng chẳng xấu hổ là bao.
Nhưng nàng rửa hết cả chậu sữa mà vẫn chưa sạch được tay.
Mộ Dung Nhuận nói: “Sao nàng lại bẩn đến mức ấy cơ chứ? Người đâu, múc thêm chậu sữa nữa đi!”
Nhưng dù đã rửa hết hai chậu sữa, tay của Nhụy Bạch Y vẫn không thể sạch được. Số đất bùn trong móng tay nàng dường như mọc ra từ da thịt, nàng moi mãi mà không hết.
“Mẹ kiếp……” Mộ Dung Nhuận không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng, sai người mau đi đun nóng sữa bò, chàng phải tắm sạch cô ăn mày này mới được.
“Vậy thì chỉ có thể để bổn vương bón cho nàng thôi, đúng là phiền toái!” Mộ Dung Nhuận cực kì ghét bỏ, tự mình uống một ngụm sữa trước, rồi đi tới nắm lấy cằm Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y đã hiểu mười mươi bản tính của chàng, nàng lập tức lùi về đằng sau, “Không cần!”
Nàng biết thừa, tên này bị khùng, khùng nặng là đằng khác.
Mặt Mộ Dung Nhuận đen thui đi, chàng quẳng cái ly xuống nền đất, sữa trắng đổ lênh láng trên nền dát vàng.
Sau đấy chàng không nói chuyện với Nhụy Bạch Y nữa, chàng ngồi xuống cạnh bờ sông sữa, quăng cần câu cá, bóng dáng ra chiều thờ ơ lạnh nhạt.
Nhụy Bạch Y nhìn chàng một lát, cũng ngồi xuống bờ sông, ngoài cảm xúc cạn lời, thì nàng còn thấy vô cùng bối rối.
Nàng hơi không biết phải đối phó với anh chàng Ngụy Nhuận sớm nắng chiều mưa trưa giở giời rất giống bị điên này thế nào. So với chàng, tên béo Tô Nhuận Nhuận ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hơn nữa nàng đột nhiên nhớ tới đám ăn mày kia.
Đám ăn mày đó bây giờ bị nhốt ở đâu? Liệu có phải đã bị Mộ Dung Nhuận hạ lệnh giết chết rồi không? Bởi vì giết thẳng thì đỡ rách việc hơn nhốt lại, để khống chế dịch chuột, người ở đây rất có thể đã làm thế.
Vậy là, nàng nên chủ động nói chuyện với chàng ư? Dù sao chăng nữa, chỉ khi nàng tạo được quan hệ tốt với thằng cha này, nàng mới có thể hỏi thăm tin tức của đám ăn mày.
Nhụy Bạch Y không muốn để tâm đến những kẻ râu ria ngoài lề, chuyện sống chết của người khác thì liên quan gì tới nàng? Nhưng dù đám ăn mày kia không được tử tế với nàng lắm, trong đầu nàng vẫn hiện lên dáng vẻ đáng thương của thằng bé Đậu Đậu.
Vì thế Nhụy Bạch Y đứng lên, đi về phía Mộ Dung Nhuận.
“Nàng đừng tới đây! Hừ, định nhận sai với bổn vương hả? Không có cửa đâu, bổn vương sẽ không tha thứ cho nàng, nàng đã mất tư cách làm Vương phi của bổn vương rồi! Sữa bò mà đun xong, bổn vương cũng sẽ không để đó cho nàng tắm, nàng cứ tiếp tục bẩn thỉu đi!” Mộ Dung Nhuận cười khẩy một tiếng, nói.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nhận sai? Còn khướt nhé.
“Vương gia, sữa bò đun xong rồi ạ.” Thị nữ chạy tới nói.
Mộ Dung Nhuận nhíu nhíu mày, buông cần câu trong tay ra, “Thôi, nàng bẩn thế này nhìn cay mắt lắm, đi tắm cho sạch sẽ vẫn hơn!”
Người đàn ông đi tới bế ngang nàng lên.
[HẾT CHƯƠNG 52]