Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 44: Sợ thì cứ nói, anh đây sẽ che mắt bé lại



Trong 17 năm đã qua của cuộc đời, Hách Liên Nhuận không hề biết cái món học tập này có thể khiến người ta mê muội như thế.

Bạn càng coi trọng nó, để ý nó hơn, ngày nào cũng hẹn hò với nó, thì nguồn năng lượng mà nó có thể đem lại cho bạn thực sự rất lớn, giống như một nàng yêu tinh quyến rũ vậy.

Sau khi Hách Liên Nhuận nếm trải sự thăng cấp như tên lửa từ đội sổ toàn khối lên đứng thứ 520, thì trong cuộc thi tháng tiếp theo, cậu lại nhảy lên hạng 360 như đua xe.

Chiến tích của cậu không dừng lại tại đây, vào cuộc thi cuối kỳ, cậu còn lọt vào top 200 như một chú ngựa đen. Diễn đàn trường bàn tán tanh bành, ánh mắt thầy chủ nhiệm và toàn thể giáo viên của trường THPT số I nhìn cậu đều toả ra ánh sáng.

(Ngựa đen/Hắc mã: black horse: tuyển thủ giỏi mà không ai ngờ tới)

“Chuyện học tập này thực ra cũng không khác chơi game là mấy, cày đề cũng giống cày trang bị thôi. Tụi bay đọc nhiều sách thêm, làm thêm mấy bộ đề, học thêm nhiều từ mới, là có thể KO được nhiều đối thủ có điểm cao hơn, xông lên phía trước.”

Khi đám bạn xấu vây đến phỏng vấn Hách Liên Nhuận đã lên chức từ đầu gấu trường học dốt thành học sinh chăm ngoan tươi trẻ sáng láng dốc lòng phấn đấu vì thanh xuân, Hách Liên Nhuận đã nói như thế đấy.

Đám bạn xấu tiếp thu sâu sắc, nâng niu những lời này như trích dẫn kinh điển, in ra thành mẩu giấy nhỏ dán lên bàn học, sáng nào cũng phải đọc diễn cảm tám lần.

Nhưng cuộc đời lúc nào cũng có khuyết điểm, sau mấy cuộc thi, Hách Liên Nhuận đã vượt năm ải, chém sáu tướng, xông pha vào tận top 200, nhưng cô bạn cùng bàn nhỏ ngày ngày tình tay ba với cậu và học hành vẫn ngồi im trên chiếc ghế đội sổ toàn khối, không ai lay động nổi.

Mỗi khi công bố điểm, cậu đều ngượng ngùng, cũng không đành lòng cảm thấy sung sướng vì tiến bộ của mình trước, mà lo lắng sốt ruột phân tích bài thi của cô bạn cùng bàn với cô đầu tiên.

“Giáo viên đã giảng công thức Toán này bao nhiêu lần rồi, sao bé vẫn chưa nhớ được?”

“Sao viết văn có từng này từ thôi? Không biết chém gió linh tinh à?”

“Khụ, sao phần luận trong môn tiếng Anh của bé lại bỏ trống!”

“Cái bé vẽ là sơ đồ mạch điện sao? Anh thấy là sợi tóc còn nghe được!”

Nhụy Bạch Y lại bị Hách Liên Nhuận gõ vào đầu, khuôn mặt như tảng băng đã sắp biến thành núi băng. Cô gãi gãi đầu, không thể nhịn được nữa, vò bài thi thành một cục, ném sang một bên, không muốn nhìn thêm lần nào nữa.

Nàng là một nhân sĩ tu tiên, lên trời xuống đất không nói chơi, học mấy thứ này làm cái gì. Thế giới này quả là một thế giới thần kỳ, tự dưng vô duyên vô cớ bịa ra mấy thứ Toán học Hóa học Vật lý.

“……”

Hách Liên Nhuận thấy cô nảy sinh tâm lý phản nghịch ương bướng, cực kỳ giống bản thân mình hồi đầu thì chợt ngậm miệng, nghĩ bụng có phải mới nãy mình nói thẳng quá không.

Bạn gái mình đần quá, cậu không tức cũng không được.

Thật ra cũng không phải là đầu óc cô ấy đần độn, mà cậu có cảm giác não của bé ngoan không nối được sợi dây nào đó.

Hách Liên Nhuận không nói được cảm giác này là gì, vì bình thường lúc ở bên Bạch Nhụy Nhụy, cậu cảm thấy cô vô cùng tinh tường trong rất nhiều chuyện, phản ứng cũng nhanh hơn cậu. Nhưng cậu lại thấy cô lại vô cùng vụng về trong những chuyện thường thức đời sống, chứ chưa nói đến việc học hành.

Hách Liên Nhuận không khỏi nhớ tới hồi mới quen Bạch Nhụy Nhụy, cậu mua cho cô một chai Nông Phu Sơn Tuyền, cô bé này cứ ngớ ra như chưa uống nước khoáng bao giờ, nghiên cứu cái chai nhựa kia hồi lâu mà không biết rằng vặn bừa cái là ra liền, suýt nữa còn bổ bằng tay, cậu phải dạy cô cách mở.

(Nông Phu Sơn Tuyền: một loại nước khoáng đóng chai có nhiều vị, từng được Nine Percent, G-Dragon, v.v. quảng cáo.)

Hách Liên Nhuận cào cào thái dương bằng đầu bút, cất hết những bài thi còn lại đi, quẳng vào trong hộc bàn, “Đi nào bé cưng, anh đây đưa bé đi xả xì trét, chúng ta không học hành nữa!”

Cậu đưa Nhụy Bạch Y đi công viên giải trí.

Bởi vì đang là ngày nghỉ, nên dù trời lạnh buốt, còn có vẻ sắp đổ tuyết, nhưng vẫn có rất nhiều người trẻ vào chơi điên cuồng trong công viên giải trí.

Tất nhiên là Hách Liên Nhuận tính sẵn trong lòng rồi. Cậu không định chỉ để Bạch Nhụy Nhụy xả stress đơn giản như thế, cậu còn muốn ôm Bạch Nhụy Nhụy khi cô run bần bật, dỗ dành bảo ‘đừng sợ, có anh ở đây’ bên tai cô, hoặc là vào lúc Bạch Nhụy Nhụy la hét, cậu sẽ cầm chặt lấy tay cô, nói với cô ‘bé nhìn anh này, nhìn vào mắt anh là sẽ hết sợ thôi’.

Dựa theo cấp độ kích thích, cậu chọn trò Cầu Trong Suốt ít kích thích hơn.

Nhưng trước khi đi xếp hàng, cậu vẫn rất săn sóc hỏi một câu: “Bé cưng, bé sợ độ cao không?”

“Cao á?”

Tuy rằng Nhụy Bạch Y có thấy mấy tấm biển quảng cáo to đùng dán ngoài cửa, nhưng cô vẫn không hiểu làm sao cây cầu trong suốt này lại trong suốt được.

Cô tưởng trong đấy sẽ có pháp thuật bùa chú gì biến cầu thành trong suốt, nên hơi nghi hoặc theo bản năng, trả lời: “Không sợ đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Hách Liên Nhuận ôm chầm lấy cô hôn lên má cô, kéo cô đi xếp hàng.

Lúc đi lên chiếc cầu pha lê trong suốt dài chưa tới mấy trăm mét kia, Hách Liên Nhuận cố ý đi sang bên cạnh một tí, đợi Bạch Nhụy Nhụy tỏ vẻ “Huhuhuhuhuhu sợ quá, muốn ôm một cái” thì sẽ qua ôm cô rồi đi về phía trước.

Đằng trước có một cậu trai đang dỗ dành cô bạn gái đương gào thét của mình, phía trước nữa còn có một đứa trẻ con khóc lóc rung trời.

Hách Liên Nhuận không biết đang nghĩ linh tinh gì trong đầu, khóe môi nhếch lên, đuôi mày thoáng vẻ hứng thú.

Nhưng cậu vừa lơ đãng, cô gái nhỏ bên cạnh cậu đã đi lên trước, còn rất tò mò nhìn trái nhìn phải. Cảm thấy chưa đủ, cô còn dịch người đến thành cầu nhìn xuống dưới.

Thấy cậu không theo kịp, cô quay đầu nhìn cậu, “Sao anh còn đứng đấy, nhanh lên đi.”

Hách Liên Nhuận: “……”

Cậu nện bước tới theo một kiểu mà mình tự cho là rất ngầu rất nhanh, kéo Nhụy Bạch Y về giữa cầu, “Bé cưng, nguy hiểm đấy, chúng ta đi ra giữa chút đi.”

Nhưng đi được một lúc, cậu phát hiện cô nhóc Bạch Nhụy Nhụy này lại dịch ra rìa cầu nhìn xuống. Cậu còn chẳng có dũng khí đi qua kéo cô về, cũng không dám nhìn xuống khe sâu dưới cầu, chỉ cảm thấy da đầu tê dại đi.

Trước kia cậu còn coi thường cái trò cầu trong suốt này, lần nào tới chơi ở công viên giải trí cũng chơi mấy trò kích thích nhất, đíu ai ngờ đâu đến lúc bước lên cây cầu trong suốt này, cậu mới biết có lẽ cậu…… hơi sợ độ cao.

Lúc đi xuống khỏi cây cầu trong suốt, Hách Liên Nhuận cảm thấy hai chân mình hơi nhũn ra, nhưng mặt cậu vẫn bình tĩnh, không hề suy suyển chút nào. Cậu không khỏi nhìn Bạch Nhụy Nhụy trông có vẻ vẫn còn thòm thèm lắm.

Sau đó họ đi nhà ma.

Trước khi vào nhà ma, Hách Liên Nhuận ôm Nhụy Bạch Y hôn hôn lên mặt cô, nói: “Trông bé sợ quá tái trắng cả mặt đi kìa, trong đấy toàn là đạo cụ hoặc người thật hóa trang thôi. Lát nữa bé đừng sợ, nếu bé sợ, anh đây sẽ che mắt bé lại.”

Nhụy Bạch Y có làn da tự nhiên vốn rất trắng nhìn cậu một lát, gật đầu.

“Ối!!! Đờ mờ! Mày cút pẹ mày ra xa tao đi!” Đối mặt với cánh tay máu me đột nhiên xồ ra cạnh tai, Hách Liên Nhuận ôm Bạch Nhụy Nhụy nhảy sang một bên, tóc dựng đứng cả lên.

Nhụy Bạch Y chớp chớp mắt.

Thừa dịp trời còn chưa tối, Hách Liên Nhuận lại đưa Nhụy Bạch Y đi chơi tàu lượn siêu tốc và máy nhảy bungee.

Sau đó Hách Liên Nhuận phát hiện một chuyện khiến cả nhà cậu đều phải thấy sợ.

Đó là khi chơi hai trò kích thích đến mức không thể kích thích hơn được nữa này, những người khác, dù là nam nữ già trẻ, sợ real hay sợ fake, kiểu gì cũng phải kêu la. Kêu vì sợ hãi, kêu tại kích động, kêu để làm màu, tóm lại là tóc bay phần phật trong gió, giọng gào cũng cuốn theo chiều gió.

Nhưng bé ngoan của cậu thì sao, cô lại cất tiếng cười to khi chơi mấy trò đấy, dường như cực kỳ thích những trò chơi khác lạ này. Chơi một lần còn chưa đủ, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cô nhuốm hơi thở phàm trần hiếm thấy, kéo cậu định chơi thêm mấy lần nữa.

Hách Liên Nhuận cũng không sợ, hai món này chẳng hề hấn gì với cậu, cậu lại chơi thêm mấy lần với cô.

Chơi năm lần trở đi, hai người đều vọt tới cạnh thùng rác để nôn mửa.

Nhụy Bạch Y xuyên qua bốn thế giới, đã ở xa Tiên giới nhiều năm, lâu lắm rồi nàng không được trải nghiệm cảm giác sung sướng khi rơi xuống từ trên cao. Nhưng sức chịu đựng của thân thể này có giới hạn, nàng muốn chơi tiếp cũng không được.

Hai người nôn xong thì đi ăn ít gà rán, gọi thêm 2 cốc Coca và một túi viên gà, đi xếp hàng lên vòng quay lớn.

Hách Liên Nhuận vốn đã lên kế hoạch xong xuôi, sau khi đưa Bạch Nhụy Nhụy đi chơi mấy trò kích thích, cậu muốn trải qua nụ hôn dài lãng mạn với cô trên bánh xe quay.

Cậu muốn hôn từ khoảnh khắc đi lên vòng quay cho đến tận khi vòng quay chạm xuống.

Nhưng lúc vừa lên vòng quay, cậu ôm cơ thể bé nhỏ của Bạch Nhụy Nhụy, cọ cọ lên cổ cô, thật sự không có sức để nâng mặt cô lên hôn cô nữa, cũng không có sức để đưa môi mình chạm vào môi cô.

Vòng quay chuyển động lên trên một lát, cậu dựa lên vai Bạch Nhụy Nhụy ngủ thiếp đi.

Nhụy Bạch Y ăn gà viên, hút mấy hớp Coca, quay đầu nhìn cái đầu tựa trên vai cô.

Ngụy Nhuận phiên bản thiếu niên đúng là rất non nớt, đặc biệt là khi so với Mã Đại Nhuận thì quả là mảnh dẻ hơn nhiều.

Làn da cậu rất trắng, nhìn gần cũng không thấy tì vết gì. Không rõ tên nhãi này có cố tình chỉnh trang lông mày không, hai bên lông mày dày đậm trông rất đẹp, càng ngắm kĩ càng thấy đẹp.

Nhụy Bạch Y tưởng trò vòng quay này cũng sẽ vô cùng kích thích như tàu lượn siêu tốc và máy nhảy bungee, nhưng không ngờ thứ này vận hành rất chậm. Bây giờ còn chưa lên tới không trung mà cô đã ăn hết số gà viên trong tay rồi.

Hút Coca ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ một lát, ánh mắt cô lại dịch về cái đầu tựa trên vai cô.

Cô bỏ túi đựng gà viên và Coca sang một bên, giơ tay sờ sờ mái tóc bạc của Hách Liên Nhuận.

Mấy tháng trôi qua, tóc của cậu chàng đã dài thêm một chút, có vẻ hơi bông bông, luồn ngón tay vào thấy lành lạnh, mượt mà.

Sờ xong mái tóc bạc của Hách Liên Nhuận, cô lại nhìn mí mắt của cậu, nhàm chán đến độ bắt đầu đếm số lông mi của cậu.

Cô đếm một lần, một bên mi có 250 sợi.

(250, 2B là từ lóng để chửi ai ngu ngốc bên Tàu)

Nhụy Bạch Y khẽ cong môi, chạm ngón tay vào hàng mi của thiếu niên.

Thiếu niên dường như cảm giác được sự đụng chạm của cô, cậu giật giật cằm, ôm cô chặt thêm một chút. Không rõ có phải vì ngủ ngồi nên nằm mơ không, cậu còn thầm thì một tiếng “Bé cưng”.

Khi vòng quay sắp chạm đất, Hách Liên Nhuận mới từ từ tỉnh giấc. Cậu dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng chửi ngay vờ lờ, thế quái nào cậu lại ngủ mất rồi?!

Không được, ngồi vòng quay mà không hôn môi, vậy thì ngồi vòng quay còn ý nghĩa gì nữa?! Hách Liên Nhuận xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y, “Bé cưng, sao bé không gọi anh dậy.”

“Ngủ một lát có sao đâu.” Nhụy Bạch Y nói.

“Sao lại không sao, anh đây để bé ngắm phong cảnh một mình, đáng tiếc quá!” Hách Liên Nhuận vội ôm lấy Nhụy Bạch Y, thơm một cái lên má cô.

Khi cậu chuẩn bị hôn lên đôi môi xinh của Nhụy Bạch Y, vòng quay chạm đất.

Hách Liên Nhuận: “……”

——

Bực bội nhất thời và ghét học là phản ứng bình thường, huống chi Nhụy Bạch Y còn không phải là người bản xứ.

Nếu không phải nàng nghĩ bụng phải theo bước Hách Liên Nhuận, dù gì luôn ở bên chàng thì mới giúp chàng lịch kiếp tốt hơn, thì sự bực bội nhất thời của Nhụy Bạch Y có lẽ sẽ biến thành bực quá bỏ luôn.

Cuối cùng, phải nhờ sự ân cần dạy dỗ của Hách Liên Nhuận, cô nàng yêu tinh này mới dần dần nảy sinh cảm tình với sự học.

Lợi dụng toàn bộ thời gian nghỉ Đông, cô cùng học gia sư tận nhà dạy riêng hai người với Hách Liên Nhuận. Đến khi khai giảng, Nhụy Bạch Y cảm thấy những chữ cái tiếng Anh và công thức Toán học cũng không còn quá xa lạ.

Vì ngày nào cũng tìm cớ ra ngoài học chung với Hách Liên Nhuận thì không thực tế lắm, nên Hách Liên Nhuận thường xuyên dạy học cho Nhụy Bạch Y qua video.

Cậu thiếu gia học hành không đến nơi đến chốn, sống trong nhung lụa bao nhiêu năm ròng, chưa từng ngờ rằng có một ngày cậu yêu đương với bạn gái rồi cuối cùng lại quành sang học tập.

Vào học kỳ mới, chiến tích của Hách Liên Nhuận càng lúc càng khủng. Cậu cố gắng nỗ lực một thời gian, vượt lên top 150 của khối.

Cô bạn cùng bàn “Bạch Nhụy Nhụy” của cậu cũng vặn eo, chậm chạp bò từ cuối bảng xếp hạng lên tầm 900 mấy của khối với tốc độ như sên.

Tuy rằng đếm ngược vẫn gần hơn đếm xuôi, nhưng đó đã là tiến bộ nhảy vọt rồi.

Vào kì nghỉ hè kết thúc lớp 11, địa điểm hẹn hò nhiều nhất của hai người không phải là thư viện thì là học 1 chọi 1 qua màn hình di động.

Nhụy Bạch Y chịu khổ chịu sở suốt nửa năm, nàng thật lòng cảm thấy trẻ con ở thế giới này đáng thương quá. Từ bé đã phải làm bạn với đám sách giáo khoa và bài tập về nhà mỗi ngày, thời gian giải trí và nghỉ ngơi bị chèn ép rất nhiều, chèn ép đến tận lúc lớn rồi có lẽ còn chưa kết thúc.

Lên tới lớp 12, hai từ “đầu gấu trường” và “học sinh dốt” đã cách Hách Liên Nhuận mỗi lúc một xa.

Tin tức mới về cậu trong Trường THPT số I cũng càng ngày càng ít. Người ta sống kiểu khép kín rồi, chẳng làm trò gì nữa thì lấy đâu ra lắm drama cho mọi người hít.

Hơn nữa Hách Liên Nhuận có tiếng là hoa đã có chủ, mặt viết toàn chữ “Tao muốn học tập”, nên các cô em muốn đến lắc lư tạo nét trước mặt cậu càng ngày càng ít hơn.

Tới học kỳ 2 của lớp 12, tên họ của Hách Liên Nhuận đã thường xuyên có mặt ở top 50 toàn khối, cô ốc sên Bạch Nhụy Nhụy cũng bò từ hạng 900 mấy của khối lên hạng 300 mấy của khối.

Hai người trở thành tấm gương tốt gian khổ phấn đấu thật lòng đam mê học hành ở trường THPT số I, các giáo viên bắt gặp họ ôm ấp hôn hít, còn hôn lưỡi dưới ký túc xá, thì đều lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bởi vì ai mà không biết sau khi cu cậu Hách Liên Nhuận này yêu đương với học sinh chuyển trường Bạch Nhụy Nhụy, cậu ta mới ngồi lên con tàu của sự học như được tiêm máu gà. Nếu như các thầy cô nhất quyết chia rẽ hai người, nói không chừng lần sau đi thi, Hách Liên Nhuận sẽ lại chễm chệ trên ngôi đội sổ cả khối.

Sở dĩ yêu sớm bị cấm trong giai đoạn cấp 3 là vì mọi người sợ yêu sớm ảnh hưởng đến việc học tập, trễ nải thời gian học hành. Nhưng người ta yêu nhau rồi, ngược lại còn học hành như vũ bão, vậy thì với hai đứa trẻ này mà nói, yêu sớm là một trải nghiệm tốt.

Đảo mắt đã tới tháng Sáu, thời khắc mấu chốt nhất của kiếp sống cấp 3 đã đến. Trước khi vào phòng thi, Hách Liên Nhuận hôn một cái thật kêu lên trán Nhụy Bạch Y: “Bé cưng à, cố lên nhé, không thi đậu cũng chả sao, anh sẽ bao nuôi bé.”

“Bao nuôi là sao?” Nhụy Bạch Y hỏi.

“……”

“Thì là…… chiều chuộng bé đấy.” Hách Liên Nhuận không ngại sến súa, cậu nhếch môi, nâng cằm Nhụy Bạch Y lên, nói.

Nhụy Bạch Y: “Ừm.”

Thiếu niên chỉ chỉ mặt mình, ý bảo cô hôn lại đi. Thiếu nữ nhìn cậu một lát, không từ chối, nhón chân in dấu môi mình lên.

Chụt một cái, tiếng chuông báo bắt đầu kì thi đại học cũng vang lên.

Sau khi kết thúc kì thi, Hách Liên Nhuận không so đáp án với Nhụy Bạch Y. Hai người ngủ bù mấy ngày, rồi xách vali tình nhân đi du lịch ở Mỹ.

Hách Liên Nhuận đưa Nhụy Bạch Y đi xem concert của thần tượng cậu – Travis Scott, high lên tận nóc nhà.

Không lâu sau khi họ trở về từ Mỹ, kết quả thi đại học đã có. Hách Liên Nhuận thi được 498 điểm, còn cao hơn điểm chuẩn top đầu của khối khoa học tự nhiên tận mười mấy điểm. Biết điểm rồi, Dư Nguyệt Lan kinh ngạc đến mức làm gãy cả gót của giày cao gót.

Bạch Nhụy Nhụy thi được 482 điểm, không nhiều không ít, vừa đủ để qua chuẩn top đầu khoa chính quy. Nhìn số điểm hiện lên trên máy tính, mợ hai Thường Xảo Xuân của Bạch Nhụy Nhụy ngẩn ngơ một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn, đột nhiên đỏ hốc mắt.

(Điểm thi đại học max tất cả các môn của Tàu là 750 điểm.)

Hai người đều từng là thí sinh đội sổ cả khối, nay lại cùng song song trở thành thí sinh lọt top chính quy hàng đầu với thành tích chỉ kém nhau mười mấy điểm. Diễn đàn trường THPT số I sắp bị rơi vào quên lãng lại trở nên náo nhiệt.

Cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường mà ngày nào Dư Nguyệt Lan cũng phải gõ mấy trăm chữ cuối cùng cũng có kết cục hoàn mỹ. Tuy rằng từ lúc đăng lên đến nay, tiểu thuyết của cô chẳng có ai cho vào bộ sưu tập, hơn một năm ròng mà chỉ có 7-8 cục cưng đáng yêu comment giục update, nhưng chị vẫn không ngừng nghỉ trong nghiệp viết. Viết xong, chị đòi Hách Liên Hùng tìm nhà xuất bản ra sách cho chị, còn bắt công ty điện ảnh của bạn Hách Liên Hùng quay phim cho chị.

Trình độ tự tin mù quáng và mặt dày này khiến Hách Liên Hùng cũng phải ngạc nhiên. Nhưng sau khi ngồi trên giường vận động một lát với Dư Nguyệt Lan, ông vẫn rất thiếu lương tâm đi gọi điện cho người bạn ở nhà xuất bản và một người bạn khác ở công ty làm phim của mình.

——

Thương lượng nghiên cứu mấy ngày, Hách Liên Nhuận và Nhụy Bạch Y chọn một trường đại học bình thường ở tỉnh ngoài.

Tuy rằng ngôi trường đại học này không phải 985 cũng chẳng phải 211, nhưng danh tiếng của trường không tồi, hoàn cảnh khuôn viên cũng ổn, điều kiện ăn ở không đến nỗi nào.

(985, 211: nói đến các trường đại học trọng điểm nằm trong đề án 985 và 221 của TQ. 221 là trường điểm, 985 là trường điểm của điểm, đầu vào rất cao.)

Khoảnh khắc bước vào khuôn viên trường đại học, Nhụy Bạch Y vẫn cảm thấy hơi không chân thật.

Bởi vì với sức học hừng hực và thành tích thi thử hằng tháng của cậu, Hách Liên Nhuận thật ra có thể thi được điểm cao hơn, có thể vào một trường 211.

Nhưng cậu nói hôm đi thi cậu không khỏe lắm, không thể tập trung trả lời bài được. Nhưng thành tích này cũng ổn lắm rồi, cậu rất hài lòng.

Nhụy Bạch Y mơ hồ cảm thấy Hách Liên Nhuận cố ý thi thấp điểm hơn để được vào chung một trường đại học với nàng. Thật ra nàng hơi để ý đến kiểu lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn thế này, nàng cảm thấy kiếp này mình đã kéo chân Ngụy Nhuận.

Nhưng rồng thần nhỏ nói với nàng là không sao cả. Nó bảo Hách Liên Nhuận có vào được 985 và 211 hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ở bên nàng thôi. Hơn nữa với nền móng cực kỳ rắn chắc của nhà Hách Liên, cho dù Hách Liên Nhuận học ở trường đại học dấm dớ dở hơi nào đấy thì cũng không ngăn cản được sự thật là nửa đời sau cậu sẽ chết trên núi tiền.

“……” Nhụy Bạch Y không nói gì nữa, gánh nặng tâm lý gì gì đó cũng không tồn tại.

Bốn năm đại học trôi qua an nhàn hơn hẳn thời cấp 3, ngày nào cũng rất ngọt ngào, cứ được nghỉ là Hách Liên Nhuận sẽ đưa cô đi bay khắp đó đây. Trong bốn năm trời, họ gần như đã đi được nửa vòng trái đất.

Bà mẹ đam mê lải nhải của Hách Liên Nhuận chuyển thể cuốn tiểu thuyết được viết dựa theo nguyên mẫu là họ thành phim, mang lên màn ảnh rộng.

Tuy rằng doanh số bán vé rất thảm thiết, người bình luận khen chê trên Douban cũng ít ỏi, chẳng tra nổi bao nhiêu thông tin về bộ phim này trên Weibo, mấy diễn viên mới đóng trong phim vẫn vô danh tiểu tốt với khán giả, nhưng Dư Nguyệt Lan lại bừng bừng hứng thú. Chị tiếp tục gõ ra mấy quyển tiểu thuyết tiếp theo như ngựa không dừng vó, lần nào cũng la lối khóc lóc lăn lộn, bắt Hách Liên Hùng xuất bản và quay thành phim điện ảnh cho chị. Hách Liên Hùng vẫn không giữ được giới hạn đạo đức cuối cùng, gọi điện cho bạn bè, còn tự mình bỏ vốn.

Cuối cùng Hách Liên Nhuận thật sự không thể chịu được việc Dư Nguyệt Lan gây tai ương cho ngành xuất bản và thị trường phim ảnh nữa. Cậu gọi điện thoại sang, kêu Dư Nguyệt Lan có rảnh thì đọc nhiều kiệt tác thế giới vào, đừng có viết mấy cuốn tiểu thuyết yêu đương mù quáng đầu độc thanh thiếu niên nữa.

Cậu chủ lớn nhà Hách Liên ngoài miệng thì khinh thường tiểu thuyết yêu đương mù quáng cúp điện thoại, lập tức nhắn tin WeChat cho bạn gái mình: [ Bé cưng à, đang làm gì đấy? Có nhớ anh không, lát em họp xong anh đến đón em nhé. Chúng mình đi thử lần lượt mấy bộ váy cưới kia đi. ]

Gửi tin nhắn WeChat xong, Hách Liên Nhuận tiếp tục chọn lựa nhẫn kim cương dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng, đôi mày rậm không khỏi nhếch lên trên, nếu có một cặp bánh xe lửa, có khi có thể bay tít lên trời.

Từ đồng phục trường trắng xanh đến mũ cử nhân, lại từ mũ cửa nhân đến giáo đường thần thánh trang nghiêm, vào khoảnh khắc khoác bộ váy cưới trắng như tuyết kia lên, trong lòng Nhụy Bạch Y bỗng nhiên nảy ra một mầm non.

Mầm cây này bị bùn đất chôn giấu đã lâu, trong thời khắc cô mặc áo cưới bước từng bước một về phía Hách Liên Nhuận, rốt cuộc mới dám vươn mình ra khỏi đất bùn.

[HẾT CHƯƠNG 44]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv