Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 43: Tôi mua cô cháu ngoại của chị về làm bạn gái cho con trai tôi với giá 2 triệu tệ



Để thể hiện mình đã thấy hối lỗi và tự kiểm điểm vô cùng sâu sắc, sau khi về nhà, Dư Nguyệt Lan chạy rầm rập về phòng đọc sách, lục soát toàn bộ tiểu thuyết trên kệ sách, trong tủ quần áo, ngăn kéo, cả ở dưới giường ra nữa.

Chị bắt Trương Tú Lệ và dì Vương giúp chị mang chúng ra khỏi biệt thự, ném vào thùng rác bên ngoài, quyết chí từ đây không bao giờ đọc những quyển tiểu thuyết độc hại cho khả năng suy nghĩ của mình nữa.

Nhưng có một quyển mà chị cực kì không nỡ vứt đi, đó là 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》.

Bởi vì quyển sách này không có kết cục, đọc sách mà không có phần kết thì chị sẽ thấy rất khó chịu. Trước kia nếu gặp phải những quyển tiểu thuyết cụt lủn thế này, chị đều sẽ nghĩ cách tra ra bằng được tác giả gốc của cuốn tiểu thuyết này, trả giá cao để họ viết cho xong phần kết.

Nhưng cho đến bây giờ chị vẫn chưa tìm ra được tác giả của quyển 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 này, y như ma làm vậy.

Cho nên Dư Nguyệt Lan do dự một chút, vẫn quyết định để cuốn tiểu thuyết này may mắn thoát khỏi số phận bị ném vào thùng rác.

Bên ngoài biệt thự có 20 thùng rác công cộng. 5 cái trong số đó là thùng đựng rác có thể tái chế. Một lúc sau, 5 thùng rác tái chế kia đã bị nhét đầy những quyển tiểu thuyết hoa hòe lòe loẹt như《 Cô vợ xinh đẹp giá trên trời vác bụng bầu chạy trốn 》《 36 kế để cặn bã đổi đời 》《 Ngoan, gọi trẫm là tướng công 》《 Xuyên thành người yêu dễ thương của nhà giàu số một 》《 Đóa sen trắng trong lòng Thiên Đế 》, vân vân.

(Tên những quyển tiểu thuyết này đều là tác phẩm trên Tấn Giang của tác giả, trong đấy quyển Đóa sen trắng trong lòng Thiên Đế là truyện trước đó kể về bố mẹ của nam chính truyện này)

Có mấy quyển thật sự không nhét vào nổi nữa, rớt ra khỏi thùng rác.

Một con Corgi chân ngắn tung ta tung tăng chạy tới, ngửi ngửi mấy quyển sách rớt ra kia, ngoạm một quyển trong đó đi.

Đêm ấy Dư Nguyệt Lan nhưng vướng bệnh tương tư, lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, đột nhiên rơi lệ, giật áo ngủ của Hách Liên Hùng dụi dụi mắt.

Hách Liên Hùng: “……”

Ông ấn huyệt Thái Dương, trở mình, lười để ý đến chị.

——

Ngày hôm sau là cuối tuần, Thường Xảo Xuân dọn dẹp đồ đạc của mình xong xuôi thì đến dọn giúp Bạch Nhụy Nhụy, chuẩn bị đưa Bạch Nhụy Nhụy rời đi vào hôm nay.

Thật ra Nhụy Bạch Y không muốn rời đi, nàng muốn ở chung với Hách Liên Nhuận, như vậy tiện cho việc trợ giúp chàng lịch kiếp, nàng cũng không thật sự là chủ nhân của thân thể gốc này.

Nhưng Thường Xảo Xuân lại trưng ra vẻ mặt “Mợ không muốn ở lại đây một phút nào nữa!”, cô không tìm được lý do gì để ở lại, chỉ có thể nghe lời mợ đi thu dọn đồ đạc.

Vali còn chưa kéo lên, một thiếu niên tóc bạc đã xộc vào, ấn tay cô xuống, “Bạch Nhụy Nhụy, em muốn chạy trốn ư?”

Nhụy Bạch Y: “……”

Thường Xảo Xuân chạy tới giật móng vuốt của Hách Liên Nhuận ra: “Cậu, cậu không được động tay động chân với Nhụy Nhụy nhà tôi!”

Trước kia nghe đến chuyện hai đứa nhỏ này yêu nhau, Thường Xảo Xuân đã thấy sốc vô cùng, mợ thấy rất kinh ngạc. Cô cháu ngoại nhà mình giỏi gớm, chuyển tới trường THPT số I rồi còn quen biết với cậu chủ nhà Hách Liên, tự trải nghiệm chuyện yêu đương.

Nhưng mợ thì không cởi mở như Dư Nguyệt Lan và Hách Liên Hùng, bé tí đã yêu với đương nỗi gì, quan trọng là yêu ai thì mợ cũng cho qua được, nhưng yêu Hách Liên Nhuận thì không.

Đám thiếu gia nhà giàu này không đáng tin cậy, đặc biệt là Hách Liên Nhuận, lần trước mợ còn nghe nói thằng con của hộ giàu nào đấy làm ễnh bụng một cô sinh viên, cho hai triệu tệ phí bồi thường tinh thần và thai sản, chứ không muốn cưới người ta.

Huống chi đứa cháu ngoại của mợ còn chưa thành niên, ngộ nhỡ to bụng vì Hách Liên Nhuận sau đó phải lên bệnh viện phá thai thì tổn hại sức khỏe lắm.

Cũng may không bao lâu sau, vụ hiểu lầm cháu ngoại của mợ với Hách Liên Nhuận là anh em ruột nổ ra, gần như bóp tắt chuyện tình của hai đứa. Nhưng sao bây giờ Hách Liên Nhuận lại chạy tới nhỉ, chẳng lẽ sự thật được hóa giải rồi thì lại muốn yêu đương với cháu ngoại của mợ? Mỡ đấy mà húp!

“Mợ hai, cô ấy là bạn gái của cháu.” Hách Liên Nhuận đen mặt nói.

“Đừng, đừng gọi bậy! Ai là mợ hai của cậu chứ, cậu chủ Hách Liên, tôi không nhận được đâu!” Thường Xảo Xuân xua xua tay, ngồi xổm xuống kéo vali của Nhụy Bạch Y lên, nhấc nó lên rồi túm cánh tay Nhụy Bạch Y.

Hách Liên Nhuận đuổi theo ra ngoài: “Mợ hai, mợ không tin cháu sao? Cháu cam đoan với mợ, cháu thật lòng với Bạch Nhụy Nhụy ạ!”

Thường Xảo Xuân nghe mà nổi hết da gà da vịt, “Ối giời” một tiếng, “Bây giờ hai đứa còn bé, mới tí tuổi đầu, thật lòng với chả không thật lòng nỗi gì. Sau này chia tay rồi, lại chẳng ai biết ai là ai nữa!”

Mợ còn chẳng muốn quay đầu lại, mỉa mai một câu rồi kéo Nhụy Bạch Y đi về phía thang máy.

Xương mày Hách Liên Nhuận giật đùng đùng, cậu không thể ngờ được rằng, sau khi bị bà mẹ hay lải nhải của mình chơi cho một vố, cậu lại bị mợ hai của Bạch Nhụy Nhụy cản trở.

Hai người yêu nhau chân thành thế cơ mà, sao lại không thể để họ thoải mái ở bên nhau chứ!

Dù sao chăng nữa, cậu cũng phải cản họ lại. Nhưng có người còn nhanh hơn cả cậu, xông ra chặn phía trước Thường Xảo Xuân và Bạch Nhụy Nhụy.

Đó là bà mẹ Dư Nguyệt Lan hay lải nhải của cậu.

“Tôi mua cô cháu ngoại của chị với giá 2 triệu tệ để làm bạn gái cho con trai tôi.”

Dư Nguyệt Lan nhìn cái vali mà Thường Xảo Xuân đang kéo mấy giây, lại tốn thêm nửa giây nữa để kinh ngạc về chuyện bà chị này còn vô cùng thờ ơ với danh lợi và không có dã tâm, định rời khỏi nhà Hách Liên ngay. Sau đấy, chị mới khoanh tay nói với giọng hống hách.

Hách Liên Nhuận: “……”

Thường Xảo Xuân: “……”

“Hai triệu tệ? Bà xem Nhụy Nhụy nhà chúng tôi là cái gì vậy?! Hừ, có cho 10 triệu tệ tôi cũng không cần!!” —— Tôi nhổ vào!

Thường Xảo Xuân tức đỏ cả mặt, đẩy Dư Nguyệt Lan sang một bên, lôi Nhụy Bạch Y đi, kéo vali tiếp tục đi về phía thang máy.

Dư Nguyệt Lan vội nói: “Vậy thì 15 triệu tệ nhé.”

Chị cũng cảm thấy 2 triệu hơi ít.

Thường Xảo Xuân không thèm ngoái đầu lại, mợ đã đi vào thang máy, ấn ngón tay thật mạnh vào nút.

Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Dư Nguyệt Lan nóng nảy, vội vàng tăng giá: “Vậy, vậy thì 20 triệu tệ là được chứ gì!”

“……” Hách Liên Nhuận mặt đen sầm sì, bước nhanh lên kéo mẹ mình sang một bên, “Mẹ à, đây có phải là vấn đề tiền nong đâu, mẹ đừng quấy phá vô ích nữa!”

Dư Nguyệt Lan: “……”

Tới tầng một, Thường Xảo Xuân chạy vào phòng, vội vàng cầm hành lý của mình lên, bảo Nhụy Bạch Y tự kéo vali của cô, nhanh chóng bỏ đi.

Hách Liên Nhuận đi cầu thang bộ, chẳng mấy đã chạy xuống đến nơi ngăn họ lại.

Thường Xảo Xuân nói chuyện bắn cả mưa xuân: “Không có vương pháp nữa hả? Bây giờ là xã hội pháp trị rồi! Các người còn muốn cướp người nữa ư?!”

“Không phải, mợ hai, mợ đừng hiểu lầm.”

“Đừng gọi tôi là mợ hai!”

Từ trước đến nay Hách Liên Nhuận luôn là kẻ dễ nổi khùng, nhưng cậu lại không dám nổi đóa với Thường Xảo Xuân, cậu nói: “Mợ đi thì được, Bạch Nhụy Nhụy thì không.”

Thường Xảo Xuân không nói gì nữa, mợ móc di động ra định bấm số gọi cảnh sát. Nhụy Bạch Y thấy thế, cảm thấy đau đầu, bèn cướp lấy di động của mợ.

Thường Xảo Xuân khiếp sợ nhìn cô: “Mày, mày…… Mày muốn làm chim sẻ bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng đến mức hóa điên rồi ư! Trên đời nào có chuyện ngon ăn như thế!”

Hách Liên Nhuận mở miệng còn nhanh hơn cả Nhụy Bạch Y: “Có ạ.”

Cậu lại nói: “Nhưng Nhụy Nhụy không phải là chim sẻ, mợ hai, mợ chớ nói bậy.”

Thường Xảo Xuân hít sâu một hơi, chỉ có thể tạm bình tĩnh lại một chút. Mợ nói với cậu bằng giọng điệu trưởng bối: “Cậu chủ Hách Liên, cậu và Nhụy Nhụy nhà tôi còn nhỏ, căn bản không hiểu được chuyện tình cảm. Ở cái tuổi này của hai đứa, điều quan trọng nhất chính là học tập, yêu đương cái nỗi gì?! Cậu muốn thích Nhụy Nhụy nhà tôi thì chờ nó tốt nghiệp và thành niên thì lại tính tiếp!” Mợ kéo Nhụy Bạch Y, lại định bỏ chạy.

Tất nhiên là Hách Liên Nhuận không cho phép rồi, cậu lại định bước lên ngăn họ. Đúng lúc này, di động trong túi quần vang lên, cùng lúc đó, cậu thấy Bạch Nhụy Nhụy nháy mắt với cậu.

Hách Liên Nhuận vốn không muốn để ý đến tin nhắn mới, nhưng đành móc di động ra xem.

Bé ngoan: [ Để em đi đi, gặp nhau trên trường nhé ]

——

Sau đó Hách Liên Nhuận không ngăn họ lại nữa. Nhụy Bạch Y và Thường Xảo Xuân rời khỏi nhà Hách Liên, trở về căn nhà cũ gồm 2 phòng ngủ 1 phòng khách mà họ ở ban đầu.

Tối đó Nhụy Bạch Y và Hách Liên Nhuận nấu cháo điện thoại với nhau, nấu tới tận 4 giờ sáng.

Thật ra nấu cháo điện thoại tới 4h sáng chỉ đúng với mình Hách Liên Nhuận thôi, bởi vì 11 giờ là Nhụy Bạch Y đã đắp chăn ngủ mất rồi. Nhưng thiếu niên ở đầu dây kia vẫn còn nói mãi không ngừng, cô mơ màng nghe được một chút.

Cậu trai nhỏ biết được họ không phải anh em ruột, có thể tiếp tục yêu đương tự do thì tựa như được ông trời thưởng cho một viên kẹo ngọt đến mức không thể ngọt hơn được nữa, cậu vừa hưng phấn lại vừa kích động liếm nó, tiêu hóa viên kẹo này suốt cả đêm.

Cậu vừa thưởng thức gương mặt say ngủ của Nhụy Bạch Y qua video chat, vừa ôm máy tính spam trong group chat Bốn anh đầu gấu của trường THPT số I, trái tim xao động không biết để đi đâu, ngón chân có xăm chữ cái tiếng Anh cũng cong tớn lên trời. Nỗi tiếc nuối duy nhất của cậu là mợ hai của Nhụy Bạch Y lại không ủng hộ mối tình vĩ đại trắc trở của họ.

Ngày hôm sau là Chủ Nhật, Thường Xảo Xuân vội vàng tìm việc làm trên web 58city. Nhụy Bạch Y nói muốn đi mua sách bài tập, mợ cũng không có thời gian gặng hỏi xem có phải cô vẫn “dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng” với cậu chủ nhỏ nhà Hách Liên không, nói vài câu kêu cô nhớ về sớm rồi thả cô ra ngoài.

Nhụy Bạch Y bảo ra ngoài mua sách bài tập đương nhiên là lấy cớ thôi, đi gặp Hách Liên Nhuận mới là thật.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ Hách Liên Nhuận hết gọi điện rồi lại chat video, lặp lại mấy lần là hôm nay cô nhất định phải ra ngoài gặp cậu, không thì đêm đấy cậu sẽ xông đến cửa nhà cô cướp cô khỏi tay mợ hai cô, có phải ngồi nhà đá suốt nửa đời còn lại cũng không sao.

Nghe câu ép buộc đanh thép như thế, cô muốn từ chối cũng khó.

Hách Liên Nhuận đã hẹn sẵn là hôm nay cậu sẽ lái chiếc Porsche màu cam đỏ, đỗ ở đoạn đường bên phải cửa sau khu nhà của cô, kêu cô nhất định phải tới.

Nhụy Bạch Y không kế thừa được ký ức của thân thể gốc này, đây là lần đầu nàng ở trong khu tập thể cũ hơi đổ nát này. Tuy rằng khu nhà không to lắm, nhưng cô cũng phải tốn ít công mới tìm được cửa sau, với cả cái “con đường bên phải” mà Hách Liên Nhuận nói.

Cô nghĩ thầm chẳng lẽ trước kia Hách Liên Nhuận đã tới khu nhà này rồi sao, sao cậu còn có vẻ quen thuộc với chỗ này hơn cả cô.

Dường như để cô tìm thấy mình với tốc độ nhanh nhất, hôm nay cậu còn cố tình chọn con siêu xe màu cam đỏ vô cùng bắt mắt, Nhụy Bạch Y ra khỏi khu nhà không lâu thì đã chú ý thấy nó rồi.

Cô vừa định đi qua thì một hình bóng quen thuộc chạy đến trước mặt cô, “Bé cưng!”

Cậu trai nhỏ rất hưng phấn, còn cầm hai cốc trà sữa trong tay, một cốc màu đỏ hoa hải đường, một cốc đỏ dưa hấu, nói chung là đều đỏ chóe, cực kỳ hợp rơ với quả siêu xe của cậu.

Màu đỏ nóng bỏng hừng hực, như để chúc mừng cô rốt cuộc lại có thể yêu đương với cậu.

“Sao anh không chờ em trong xe?”

Sau khi vào thế giới này, Nhụy Bạch Y đã uống trà sữa mấy lần, trải nghiệm cũng không tệ lắm. Loại nước ngọt ngào này làm nàng nhớ đến nước băng ở Hàn giới, hương vị không kém Hàn giới là bao, còn có nhiều chủng loại phong phú, vị gì cũng có. Vào mùa Đông, món trà sữa này còn có cả loại nóng.

Nhưng sau khi biết cô thích uống lạnh kể cả vào mùa Đông, lần nào Hách Liên Nhuận cũng mua loại lạnh cho cô, còn bỏ thêm đá.

Hách Liên Nhuận không trả lời cô, nhét cả hai cốc trà sữa vào tay cô, ôm bả vai cô như thể muốn vội vàng đi làm chuyện gì đấy. Rồi có lẽ lại sợ mợ hai của cô phát hiện, nên cậu vội vàng đưa cô đi về phía chiếc siêu xe màu cam đỏ.

Trên đoạn đường ngắn này, Nhụy Bạch Y đã nếm thử cả hai loại đồ uống. Sau khi lên xe, cô đưa cốc mà cô không thích lắm cho Hách Liên Nhuận, giữ lại cốc mà cô thấy uống cũng được trong tay.

Cô đang cắn ống hút hút trà thì Hách Liên Nhuận lại rướn người sang, bàn tay luồn dưới nách cô, dường như cậu muốn nhẹ nhàng nhấc cô lên, đặt cô lên đùi cậu.

Nhưng cậu phát hiện hình như không được dễ như trong tưởng tượng, cậu cau mày lại, lập tức mở cửa xe xuống xe, vòng đến ghế phụ, chen người mình vào ghế phụ, cúi người đè lên người cô.

Cậu lại cảm thấy tư thế này hơi bị kì quái quá, bèn ôm cô chuyển hướng đi.

Nhụy Bạch Y còn chưa uống được mấy ngụm trà sữa mà đã bị một loạt hành động của Hách Liên Nhuận làm cho ngây ra. Rốt cuộc vần vò một lúc, cuối cùng cô cũng ngồi trên đùi cậu như mong muốn của Hách Liên Nhuận.

Thiếu niên nhìn cô thật sâu, cảm xúc nồng nàn mãnh liệt không thể kìm chế hiện rõ trong đôi mắt hoa đào sáng ngời.

Cậu rút cốc trà sữa ra khỏi tay cô, đặt vào ngăn để cốc, rồi giữ chặt đầu cô mà hôn.

Nhụy Bạch Y biết ngay cậu chàng này nhất định sẽ làm thế nên không lùi về sau, để mặc cậu trút cảm xúc của mình xuống.

Nhưng cô không ngờ là màn hôn hít này kéo dài tận 3 tiếng đồng hồ.

Hai người cứ ngồi trên ghế phụ nhỏ hẹp, chẳng làm gì cả, chỉ tập trung trí tuệ vào việc hôn nhau.

Trong khoảng thời gian đấy cũng có lúc nghỉ ngơi, Hách Liên Nhuận sẽ thả cho cô thở mấy hơi, hoặc còn lấy trà sữa sang cho cô hút mấy miếng, sau đó lại quay mặt cô qua liếm sạch sẽ vết sữa trên môi cô, tiếp tục ngậm lấy môi cô.

Nhụy Bạch Y phát hiện chỗ tựa lưng của chiếc ghế này càng lúc càng có xu hướng ngả ra sau, nó ngả đến lúc thẳng băng ra thì thôi, sau đó cô đổi vị trí với Hách Liên Nhuận.

Rốt cuộc khi cậu trai nhỏ này sắp quên mất mình đang ở lứa tuổi phải chí thú học hành tiến về phía trước chứ đừng suốt ngày nghĩ về ba cái thứ bậy bạ người lớn thì Nhụy Bạch Y cho cậu một cái bạt tai, tát văng mặt cậu đi, “Anh đã dây dưa xong chưa?”

Hách Liên Nhuận tóm lấy tay cô, “Anh không không chế được!”

Cậu hôn hôn lên mu bàn tay của Nhụy Bạch Y: “Mẹ anh suýt hại anh bị trầm cảm luôn, lúc ấy anh mới tuyệt vọng làm sao. Giờ anh vui vẻ vô cùng, vừa vui vừa bất ngờ, chả lẽ bé không thấy thế?”

Nhụy Bạch Y: “……”

Cô là người đã biết thừa chuyện này là hiểu lầm từ đầu, thật sự chẳng thấy vui vẻ với bất ngờ là bao.

Hách Liên Nhuận đặt tay cô lên ngực cậu, còn chưa hưởng thụ hết cảm xúc mất mà còn tìm lại được, được trời cao ban niềm vui bất ngờ. Cậu lại thâm tình nói: “Nhụy Nhụy của anh, bé không biết anh phải chịu đựng những gì suốt tuần qua đâu.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Hàng mày rậm của Hách Liên Nhuận khẽ run, “Ngày nào anh cũng muốn nói chuyện với bé, muốn đi học tan học chung với bé, cùng ăn ba bữa cơm một ngày. Nhưng anh lại sợ anh không khống chế được sẽ vi phạm đạo đức, vượt qua giới hạn của luân lý, anh chỉ có thể trốn tránh bé, không nói chuyện với bé, lạnh mặt với bé. Mỗi lần đẩy bé ra, ngực anh đều đau muốn ná thở, đêm nào anh cũng không ngủ nổi, vừa ngủ là thấy hình bóng của bé. Nhưng nghĩ đến chuyện bé là em gái anh, thì anh……

“May mà tất cả đều là trò bậy bạ của mẹ anh! Căn bản không phải là sự thật. May mà chúng ta không phải là anh trai em gái, may mà chúng ta còn có cơ hội yêu nhau!”

Hách Liên Nhuận có vẻ lại định hôn tiếp, rất kiểu chưa hôn đến tối thì chưa ngừng. Khóe miệng Nhụy Bạch Y giật lên, ngăn miệng cậu lại, “Được rồi đấy, giờ đã lâu lắm rồi, em phải về thôi, kẻo mợ hai em lại nghi ngờ.”

Cô còn tưởng Hách Liên Nhuận sẽ đưa cô đi đâu chơi hoặc ăn uống gì đấy, nhưng toàn bộ mấy tiếng vừa rồi họ chỉ quanh quẩn trong xe, làm cái chuyện chẳng đứng đắn gì cả này.

Hách Liên Nhuận nhíu mày, vẻ mặt hẵng còn thòm thèm.

Nhưng sợ mợ hai của Bạch Nhụy Nhụy phát hiện họ còn lén lút yêu đương thì sẽ giận quá ép Bạch Nhụy Nhụy chuyển trường, như thế là mất nhiều hơn được, Hách Liên Nhuận cuối cùng vẫn thả cho Nhụy Bạch Y xuống xe về nhà.

Ai bảo số Bạch Nhụy Nhụy xui, lại có một người mợ hai coi tiền tài như cặn bã thế chứ. Cái mỏ vàng như nhà Hách Liên đây mà mợ ta lại coi thường. Đây là xã hội pháp chế, cậu cũng không thể trói Bạch Nhụy Nhụy lại ép cô về nhà được.

Hách Liên Nhuận lưu luyến khôn nguôi nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Nhụy Bạch Y, uống một hơi cạn sạch cốc trà sữa mà Nhụy Bạch Y từng uống. Cốc của mình thì đến giờ cậu vẫn chưa động vào, đã tan hết đá vì hơi nóng của điều hòa.

——

Bởi vì khu nhà hiện tại của họ cách trường THPT số I rất xa, không thuận tiện như Khu phố người giàu Vân Loan, đi xe bus đến trường phải mất hơn một tiếng, nếu mà kẹt xe thì hai tiếng chưa chắc đã đến nơi.

Để không bị muộn học, Nhụy Bạch Y luôn dậy rất sớm, buổi chiều về đến nhà cũng rất muộn.

Thường Xảo Xuân thấy mà thương, nhưng không thể ngu đến mức để Nhụy Bạch Y lại chuyển từ trường THPT số I về ngôi trường tồi tệ ban đầu. Tuy rằng mợ cực kỳ muốn phủi sạch qua hệ giữa Nhụy Bạch Y và nhà Hách Liên, trước kia vào được trường THPT số I vốn cũng là nhờ người ta giúp đỡ, nhưng mợ cũng không phải là người da mặt mỏng, được ăn chùa mà lại không cần. Học tập là quan trọng nhất, không thể làm hại đến tiền đồ của Bạch Nhụy Nhụy chỉ vì sự cố chấp của mình được.

Chỉ cần trường THPT số I không đuổi người, thì đứa cháu ngoại của mợ tất nhiên phải tiếp tục đi học ở đấy.

Vì thế không đợi Nhụy Bạch Y mở miệng, Thường Xảo Xuân đã nói: “Nhuỵ à, mợ thấy cháu nên xin trọ tại trường vẫn hơn. Đi đi lại lại thế này tốn công quá, làm trễ nải bao nhiêu thời gian học hành của cháu. Đấy cháu xem, trong 1-2 tiếng cháu đi xe bus, người ta đã dùng thời gian đấy để ôn bài rồi.”

Nhụy Bạch Y giả vờ ra chiều suy xét, gật đầu với Thường Xảo Xuân.

Thường Xảo Xuân lại nói: “Nhưng mợ cảnh cáo cháu nhé! Sau khi lên trường trọ cháu nhất định phải cách xa cái thằng Hách Liên Nhuận kia ra! Mợ nói cháu hay, đám công tử nhà giàu không tin được đâu! Chúng đều là bọn xấu xa giảo hoạt, sẽ không thật lòng đáp lại cháu đâu, bao giờ chơi chán rồi là ném cháu đi ngay. Hơn nữa người ta có bối cảnh thế nào, hoàn cảnh nhà mình thì sao chứ, môn không đăng hộ không đối, không thể thành công được đâu! Nhà Hách Liên thèm vào mà đồng ý cho cháu làm vợ cậu ta. Cháu đừng có nghĩ vẩn vơ linh tinh là sau khi tốt nghiệp Hách Liên Nhuận sẽ cưới cháu thật. Nghĩ trong mơ còn được, ngoài đời chúng ta phải tỉnh táo lên!”

Nhụy Bạch Y: “Vâng.”

——

Sau khi đơn xin ở trọ tại trường được cho phép, Thường Xảo Xuân vội vàng kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian đưa Nhụy Bạch Y đi. Nhụy Bạch Y tự xách vali vào ký túc xá của trường.

Vừa đến cổng trường, một chiếc Maserati màu bạc đỏ đã gầm rú chạy đến. Maserati dừng lại, thiếu niên tóc bạc mặc áo phao đen bên ngoài đồng phục trường bước xuống xe.

Sau khi xuống xe, thiếu niên nhướng mày nhìn cô gái nhỏ đang kéo vali cách đó không xa, vòng ra sau xe, cũng lấy một chiếc vali ra khỏi cốp xe.

Vali của Bạch Nhụy Nhụy là màu trắng, vali của cậu cũng là màu trắng, chẳng qua lớn hơn cái của Bạch Nhụy Nhụy nhiều. Cậu lại lấy một cây đàn ghita ra, ôm quả bóng rổ đi.

Sau đó cậu không hề lưu luyến phất tay với tài xế Lưu ngồi trên ghế lái của chiếc Maserati, xách hành lý xoay người bỏ đi.

Chiếc Maserati bạc đỏ chưa đi ngay, bác tài Lưu còn gánh vác nhiệm vụ gian khổ chụp một tấm ảnh Hách Liên Nhuận và Bạch Nhụy Nhụy ở cạnh nhau nữa.

Chờ thiếu niên đuổi kịp thiếu nữ, ông vội vàng rút chiếc di động đang sạc điện, click mở camera.

Tách một tiếng, ông chụp được hình ảnh thiếu niên và thiếu nữ sánh vai với nhau. Sợ chụp out nét, ông còn bấm thêm mấy cái, chụp liên tục vài tấm.

Chụp xong ông mở WeChat, gửi từng tấm ảnh gốc cho Dư Nguyệt Lan.

Dư Nguyệt Lan đang làm tóc trong tiệm bật di động lên, thưởng thức những tấm ảnh mà bác tài Lưu gửi tới, mắt còn sáng hơn bóng đèn 500 watt.

Ở một tấm ảnh trong số ấy, Hách Liên Nhuận dường như muốn lấy món đồ gì đấy từ trong túi, nên đưa bóng rổ cho Bạch Nhụy Nhụy ôm trước.

Tấm tiếp theo là Bạch Nhụy Nhụy ôm bóng rổ, Hách Liên Nhuận tìm đồ. Họ cùng kéo vali, hai người kề sát bên nhau tiếp tục đi về phía trường học.

Cách đó không xa có một cây hoa mai, tuyết trắng đậu đầu cành. Cây hoa mai hơi lùn, nhưng cây lại uốn như hình trái tim, vô cùng hợp với cảnh tượng này.

“Xem nhan sắc của hai đứa này, đúng là cặp đôi hoàn hảo, một cặp uyên ương nhỏ xứng đôi biết bao.” Dư Nguyệt Lan không ngăn nổi nụ cười trên môi nữa.

Chị đã cai đọc tiểu thuyết mấy hôm, chưa phá giới lần nào. Nhưng giờ thấy ảnh chụp của con trai mình và bạn gái nó, tâm hồn bà tám của chị lại xao động, không thể kiềm chế nổi.

Nhưng trong tầm tay lại không có quyển tiểu thuyết nào, đọc tiểu thuyết trên di động cũng được, nhưng chị đã xóa sạch các app đọc truyện rồi. Vì thế chị mở app ghi chú ra, bắt đầu gõ chữ lọc cọc, chuẩn bị tự viết nên một thiên tiểu thuyết tình cảm thanh xuân vườn trường.

Chị lấy tên nam chính là Dư Hùng Nhuận, lấy tên nữ chính là Bạch Tiểu Nhụy.

Cậu chủ nhà Hách Liên đang trên con đường vĩ đại tiến về phía trước cùng cô bạn gái đã mất mà còn tìm lại được của mình không biết rằng, bà mẹ đam mê lải nhải của cậu đã lấy nguyên mẫu từ cậu và Bạch Nhụy Nhụy để đăng một bộ tiểu thuyết trên diễn đàn Văn học XX nào đó, còn gõ xong 2 chương chỉ trong một buổi sáng.

[HẾT CHƯƠNG 43]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv