Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Quyển 2 - Chương 35: Khúc ly nhân loạn thế (3)



Thiên hạ căm phẫn, Đậu thị hung tàn, từ đó về sau quần hùng nổi dậy, phân tranh không ngớt. Mà bánh xe vận mệnh của tôi và tiểu ngũ nghĩa cũng bắt đầu biến động theo.

Yến Tử quân trực tiếp đóng ở ngoài cửa thành hoàng thành Vĩnh Yên, chạm trán với đoàn quân Khiết Đan đang hăng hái bừng bừng. Trong lần tấn công đầu tiên, chiếc nỏ Cẩm Tú của Vu Phi Yến làm kỵ bịnh Khiết Đan thiệt hại nặng, máu thịt tung tóe, kinh động cả hoàng thành.

Ba ngày sau, đạn dược của Yến Tử quân đã cạn, lấy một địch năm, triển khai trận đánh giáp lá cà vô cùng oanh liệt. Vu Phi Yến làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu Yến Tử quân và quân giữ thành hết lần này đến lần khác đẩy lùi cuộc tiến công của Khiết Đan, trải qua năm ngày đêm anh dũng chiến đấu đã bảo vệ được kinh thành – trái tim của Đông Đình.

Quân Khiết Đan bị đuổi trở lại sông Hắc Long ở phương bắc. Trải qua trận chiến, bất luận là hoàng thất quý tộc hay là tầng lớp bình dân, ruộng đồng đều bị hủy sạch, tông miếu bị san bằng, nhóm tinh nhuệ của Yến Tử quân gần như bị diệt, người sống sót chỉ còn hơn năm mươi người, mà nam quân của Đậu thị vẫn ẩn ở Nam thành, áp dụng thái độ chờ đợi, không hề hao tổn một binh một tốt nào.

Cuộc chiến bảo vệ kinh thành làm phấn chấn lòng người vừa mới kết thúc, Đậu Anh Hoa đã kích động các quý tộc đại thần có ruộng đất bị phá hoại sau cuộc chiến, hung hăng đòi trị tội Vu Phi Yến, lý do là giày xéo ruộng tốt, hủy hoại tông miếu, mưu đồ gây rối.

Mùng một tết năm Vĩnh Nghiệp thứ ba, công thần hạng nhất trong cuộc chiến bảo vệ kinh đô Vu Phi Yến, từ Thượng kỵ đô úy bị giáng xuống làm bộ binh miễn chức, ngồi nhà đợi phạt, về sau Nguyên thị ra sức bảo đảm, mới được sửa từ bộ binh miễn chức thành chức Giáo kỵ đô úy ngũ phẩm, phải trở lại Ngọc Môn quan ngay trong ngày, trấn thủ Hà Sóc.

Mùng ba tháng giêng năm Vĩnh Nghiệp thứ ba, tôi dẫn theo Tề Phóng và Vi Hổ ra ngoài thành Tây An nghênh đón Vu Phi Yến mới trở về đóng quân. Huynh ấy vẫn mặc xích kim chiến bào trên người, vệt rạch trên áo giáp chồng chất, vết máu loang lổ. Từ lúc đánh thắng xong, vì để trấn an hoàng tộc, cởi bỏ nghi ngờ của chúng quan, Vu Phi Yến chỉ dẫn theo hai người hầu cận, giao nộp vũ khí tiến vào hoàng thành, nhưng thứ chào đón huynh ấy lại là thánh chỉ tống giam, cho tới tận khi được lệnh điều về nguyên quán, huynh ấy vẫn chưa có thời gian mà thay quần áo.

Vu Phi Yến nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc rồi lập tức xuống ngựa. Nhìn sắc mặt huynh ấy có hơi tiều tụy nhưng đôi mắt hổ vẫn sáng như đuốc. Vu Phi Yến vốn rất vui mừng chạy tới định ôm tôi nhưng đột nhiên như sực nhớ ra, cúi đầu nhìn xuống băng gạc đỏ thẫm ở vai trái, áo giáp nhếch nhác của mình thì ngượng nghịu mỉm cười, lui lại một bước, xấu hổ buông hai tay xuống rồi nhìn tôi ngập ngừng. Tôi không khỏi xót xa trong lòng, nước mắt trào ra, chạy từng bước lớn tới rồi ôm chặt lấy huynh ấy: “Đại ca, huynh phải chịu khổ rồi.”

Cả người Vu Phi Yến chấn động, hai tay chậm rãi vòng quanh tôi, sau đó ôm càng lúc càng chặt. Huynh ấy đặt một tay lên đầu tôi, không cho tôi ngẩng đầu nhìn huynh ấy, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của Vu Phi Yến hơi run run: “Tứ muội, đại ca còn tưởng kiếp này không được gặp lại muội nữa.”

Tôi giúp Vu Phi Yến rửa sạch vết thương, lại bảo Tề Phóng đi sắp xếp chỗ ở cho năm mươi hai binh sĩ Yến Tử quân may mắn sống sót sau trận chiến, sai Tố Huy tới Ngọc Bắc Trai mời Bích Oánh tới. Lộn xộn một hồi tới lúc này mới ổn định lại.

Tới giờ cơm tối, quả nhiên Bích Oánh cũng tới. Hai cô gái chúng tôi đương nhiên là cùng mắng Đậu thị lòng dạ hiểm độc, hại nước hại dân, tàn hại trung lương, sau đó mới quay sang Vu Phi Yến đau xót khóc lóc một hồi. Vu Phi Yến thì cứ cười hớn hở: “Không phải bây giờ ta vẫn sống tốt sao? Hai người các muội mau thu nước mắt lại đi, cho dù rơi nước mắt cũng không mất tiền nhưng thực ra nước mắt của con gái còn quý hơn cả vàng.”

Bấy giờ hai chúng tôi mới nín khóc, mỉm cười. Tôi kéo bọn họ tới gian phòng phía Bắc mà tôi ở trước đây dùng cơm. Vu Phi Yến nói lúc còn ở trong ngục, chỉ có Tống Minh Lỗi liều chết tới gặp huynh ấy một lần, lại còn mua được ngục tốt ở Đại Lý tự đối xử tử tế với huynh ấy, lúc hỏi tình trạng của mấy muội muội, từ lời lẽ của Tống Minh Lỗi có thể thấy hình như có chuyện khó nói. Vì vậy Vu Phi Yến lo lắng hỏi bọn tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Bích Oánh buồn bã nhìn tôi mà tôi cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cơm trong miệng càng lúc càng không có mùi vị. Bích Oánh vốn luôn dịu dàng cũng dằn mạnh đũa xuống, phẫn nộ nói: “Còn không phải tại tên Nguyên Phi Bạch lòng dạ hiểm độc kia sao.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Bích Oánh, nàng lại bình tĩnh kể ra chuyện Nguyên Phi Bạch và “Đời đời không xa”. Tim tôi như bị dao cắt, chỉ thấy Vu Phi Yến ngây ngẩn nhìn tôi, nét mặt vừa khiếp sợ xen lẫn không thể tin nổi…

Tôi gượng cười, nói: “Muội múc cho đại ca một bát canh,” Sau đó áo khoác cũng chưa kịp mặc liền chạy vội ra ngoài, tôi đi tới đình nghỉ chân trong vườn mai, dùng hai tay che miệng ngăn không cho tiếng nức nở truyền ra. Nếu mạng lưới tình bảo của Ngọc Bắc Trai đã biết tôi trúng “Đời đời không xa” thì đây là lý do vì sao Phi Giác không tới tìm tôi đúng không? Lẽ nào hắn cho rằng tôi cố ý dụ dỗ hắn, khiến hắn phải phế đi võ công đã khổ tâm tu luyện? Vậy nên hắn không cần tôi nữa? Vu Phi Yến sẽ nhìn tôi thế nào đây?”

Từ trong phòng truyền ra tiếng loảng xoảng, tôi hoảng hốt xách váy chạy về, chỉ thấy một bàn đồ ăn và rượu đã bị hất đổ xuống đất. Vu Phi Yến đứng giữa đám mảnh vở, trên trán nổi gân xanh, lớn tiếng quát: “Nguyên gia… Nguyên Thanh Giang… Đúng là khinh người quá đáng rồi”

Nước mắt tôi chảy xuống như mưa, chạy ra ngoài cửa bảo tùy tùng của Vu Phi Yến đừng để mấy thị vệ mặt lạnh qua đây, sau đó nhìn về phía Bích Oánh đang sợ đến ngẩn người, run giọng hỏi: “Sao tỷ lại biết muội trúng Đời đời không xa? Giác Tứ gia có biết không? Ai cho tỷ nói với đại ca?”

Bích Oánh mếu máo khóc đáp: “Là Tống nhị ca nói cho tỷ. Tỷ không biết vì sao Quả Nhĩ Nhân lại biết chuyện này. Vào ngày muội trúng Đời đời không xa, lão đã nói cho Giác Tứ gia biết rồi. Lão không cho tỷ nói với bất cứ ai nhưng tỷ biết muội và Giác Tứ gia yêu nhau, Mộc Cẩn, chúng ta không nên ở lại đây nữa, để đại ca dẫn chúng ta ra khỏi đây đi.”

Rời khỏi đây? Tôi nhìn về phía Vu Phi Yến, mắt huynh ấy trợn tròn, ánh mắt nhìn tôi có một tia mong mỏi. Vu Phi Yến nắm lấy vai tôi, kiên định nói: “Mộc Cẩn, chúng ta đi thôi, thói đời càng lúc càng không yên ổn. Đậu gia và Nguyên gia sớm muộn gì cũng có ác chiến, nếu Nguyên gia thất bại, toàn gia bị xét nhà diệt tộc, tiểu ngũ nghĩa chúng ta cũng sẽ gặp họa theo. Mà cho dù Nguyên gia thắng, tiểu ngũ nghĩa cũng khó mà toàn thân trở ra, không bằng bây giờ đi luôn. Ta và nhị đệ đã đặt mua ít ruộng đất ở Giang Nam, cần gì để ý tới Đời đời không xa gì đó, đại ca sẽ ở cùng muội cả đời, có năng lực cho các muội cuộc sống không cần lo nghĩ.”

Rời khỏi Nguyên gia, ngao du giang hồ, sống cuộc sống điền viên không lo không sầu? Lý tưởng tốt đẹp biết bao, tôi mỉm cười lắc đầu: “Đại ca, huynh dẫn Bích Oánh và nhị ca đi đi, muội không đi.”

“Sao vậy?” Bích Oánh và Vu Phi Yến cùng quay ra nhìn tôi, Vu Phi Yến buồn bực nói: “Chẳng lẽ muội sợ loại độc Đời đời không xa đó?”

Tôi bình tĩnh mỉm cười: “Vì Cẩm Tú,” tôi nhìn về phía Bích Oánh mà nàng lại nghi hoặc nhìn tôi, dễ thấy nàng còn chưa biết quan hệ của Cẩm Tú và Phi Bạch. Cẩm Tú vì Phi Bạch mà nguyện ý chịu đựng bất cứ nỗi khổ nào, nhưng đáng thương là nàng lại không biết Nguyên Thanh Giang đã biết quan hệ của nàng và Phi Bạch, thậm chí còn lấy cớ đó để uy hiếp tỷ tỷ của nàng, nếu chúng tôi đi hết, về sau Cẩm Tú phải làm thế nào? Tôi hạ quyết tâm xong mới chậm rãi nói tiếp: “Muội cũng muốn có cuộc sống tự do nhưng bây giờ Cẩm Tú đã là thiếp của Hầu gia, muội ấy nhất định sẽ không rời đi, muội phải ở lại đây cùng Cẩm Tú.”

Vu Phi Yến từ từ buông hai tay, sắc mặt cực kỳ khó coi, Bích Oánh cũng thất vọng nhìn tôi. Thế là tiệc rượu liền kết thúc trong không vui như vậy.

Ngày hôm sau, tôi cùng Bích Oánh tới tiễn Yến Tử quân. Vu Phi Yến lại nói lần nữa về ý định rời khỏi Nguyên gia còn tôi thì nhất quyết cho rằng Vu Phi Yến nên mang Bích Oánh và Tống Minh Lỗi đi trước, làm vậy cũng có thể tạo nền móng cho cuộc sống về sau. Vu Phi Yến thở dài: “Ý của tam muội thế nào?” Bích Oánh nhìn tôi rồi lại nhìn huynh ấy, cười dịu dàng: “Nếu không có huynh muội trong tiểu ngũ nghĩa thì Bích Oánh đã chầu trời từ lâu, tất cả đều nghe theo sắp xếp của đại ca và Mộc Cẩn.

Vu Phi Yến cười nhìn nàng: “Một người vì năm người, năm người vì một người, đại ca quyết định ở lại cùng tứ muội, ngũ muội, qua khỏi cửa ải Đậu gia này, tam muội có bằng lòng không?”

Bích Oánh cười thật ngọt ngào, ánh nắng chiếu xuống khiến đôi mắt màu hổ phách của nàng như lóe sáng: “Chỉ cần các huynh muội không ghét bỏ đứa vô dụng như muội thì dù có khổ hơn muội cũng vui vẻ chịu đựng.”

Tôi hơi nghẹn ngào, lệ đã thấm ướt khóe mắt. Tôi nắm chặt tay Bích Oánh và Vu Phi Yến, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại khóc không thành tiếng. Vu Phi Yến hết lau nước mắt cho tôi lại phải chùi nước mắt cho Bích Oánh, luống cuống một hồi xong đành cười ngốc. Mấy binh sĩ Yến Tử quân đứng đằng sau cũng phải bật cười.

Thời khắc chia tay cuối cùng cũng tới, Vu Phi Yến nhảy lên lưng chiến mã Tây Vực tên Ô Long đã theo huynh ấy nhiều năm, nhìn chúng tôi một lượt rồi kinh định nói: “Hai muội muội phải hết sức bảo trọng, Phi Yến đi lần này nhất định sẽ đánh bại Đột Quyết, diệt trừ Đậu gia, trả lại bình an muôn dân thiên hạ và huynh muội trong tiểu ngũ nghĩa.”

Ba người chúng tôi cùng giơ ngón tay hình chữ V, rưng rưng tạm biệt.

Ngày mùng mười tháng giêng, năm Vĩnh Nghiệp thứ ba, Đậu Thái hoàng Thái hậu hôn mê không ăn không uống nhiều ngày bỗng nhiên mở mắt. Thái y cho là hồi quang phản chiếu nên mới đi mời Hi Tông còn đang đứng trên đỉnh hoàng thành an ủi dân chúng về cung. Trong lúc hấp hối, Đậu Thái hoàng Thái hậu lưu lại di chiếu, yêu cầu Hi Tông sau khi bà mất phải đối xử tốt với Đậu gia, cho dù phạm phải tội gì cũng không được xét nhà diệt tộc, sau đó mới triệu Đậu Anh Hoa và Đậu Lệ Hoa tới, đưa cho kim bài miễn tử tiên đế ban tặng, căn dặn Đậu Anh Hoa mấy lần: “Thánh thượng yếu đuối, Nguyên thị lại có dã tâm. Ngày ta chết chính là ngày nhà chúng ta bị diệt môn. Người có thể giết thì cứ giết, nhưng dù sao Đậu thị cũng theo hầu Hiên Viên thị hơn ba trăm năm, đã có tiếng tận trung, nhất định không được mưu đồ soán ngôi.” Dứt lời liền buông tay khỏi thế gian, hưởng thọ tám hai tuổi. Hi Tông vô cùng đau xót, Đậu hoàng hậu còn ngồi trước phượng sàng khóc ngất mấy lần. Thế là hoàng triều Đông Đình lại đón lần quốc tang thứ hai kể từ khí tân đế kế vị.

Với cái chết của Đậu Thái hoàng Thái hậu, cuộc chiến giữa Đậu gia và Nguyên gia từ chỗ tranh đấu trên triều đình cuối cùng cũng biến thành tình cảnh máu đẫm hoàng triều.

Mười lăm tháng giêng năm Vĩnh Nghiệp thứ ba là ngày phát tang cho Đậu Thái hoàng Thái hậu. Nguyên Thanh Giang mang theo Cẩm Tú mặc nam trang, Phụng Định cùng một trăm thị vệ vào cung phúng viếng, lúc tới cửa Tuyên Đức thì gặp phải phục kích của Đậu thị. Dưới sự liều chết bảo vệ của Cẩm Tú và Phụng Định, Nguyên Thanh Giang mới thoát được. Một trăm cao thủ đi theo bị giết sạch, Cẩm Tú và Phụng Định bị thương nặng, bản thân Nguyên Thanh Giang cũng bị trúng một kiếm vào ngực, may mắn còn sống nhưng lại chịu bệnh tật đến hết đời.

Giữa lúc Nguyên Thanh Giang ở phía tây cửa Tuyên Đức tìm được đường sống trong chỗ chết, Đậu Anh Hoa đã nhanh chóng tới phía đông cung Xương Di, định giết phò mã của Trưởng công chúa Nguyên Phi Thanh, may mà một viên thái giám là nội ứng của Tịnh Hạ vương nhân lúc hỗn loạn đã cứu được Nguyên Phi Thanh và Tịnh Hạ Vương bằng đường hầm bí mật. Đậu Anh Hoa xông vào nhưng không thấy thấy ai, đành phải giam cầm Trưởng công chúa Hiên Viên Thục Kỳ chưa kịp thoát.

“Thục đức trinh liệt công chúa truyện” trong “Đông Đình chính sử” có chép rằng, khi ấy Trưởng công chúa đang khóc than trước linh cữu của Đậu Thái hoàng Thái hậu trong cung Xương Di, Đậu Anh Hoa dẫn theo ngự lâm quân mặc giáp nhuốm đầy máu tiến vào linh đường, giơ kiếm chất vấn Trưởng công chúa rằng phò mã ở đâu. Trưởng công chúa lạnh lùng mắng huynh muội Đậu thị là loạn thần tặc tử, gây tai họa cho hậu cung, phá vỡ xã tắc. Đậu Anh Hoa tức giận sai binh sĩ giam Trưởng công chúa vào lãnh cung. Trưởng công chúa quyết không chịu nhục, nàng đứng từ đài cao Phượng Lâm nơi đặt linh cữu của Thái hậu nhảy xuống, cung tỳ không cứu kịp, đầu Hiên Viên Thục Kỳ đập vào thềm đá cẩm thách, đầu nứt toác, máu nhuộm đỏ cả đồ tang, năm ấy chết đi mới hai mốt tuổi.

Cuộc đảo chính này được xưng là “Dĩ Dậu cung biến”, là cuộc cung biến tàn khốc nhất trong những năm cuối của Đông Đình. Đậu thị cho bắt tất cả cung nữ, thái giám chứng kiến cái chết của Trưởng công chúa và những người đã giúp phò mã, Tịnh Hạ vương chạy trốn rồi dùng cung bắn chết, chôn theo Đậu Thái hoàng Thái hậu. Số người bị liên lụy lên tới sáu trăm năm mốt người. Khi Hi Tông chạy tới thì chỉ còn thấy Hiên Viên Thục Kỳ nằm trong vũng máu, tuy không thấy toàn bộ cái chết bi thảm của tỷ tỷ nhưng cũng đoán được có liên quan tới Đậu Anh Hoa. Lúc này Hi Tông vô cùng kinh sợ, tay chân co giật, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép. Đám cung nhân kinh hoảng khiêng Hi Tông vào cung. Từ đó, Hi Tông cực kỳ căm ghét Đậu thị, thậm chí tình cảm với Đậu Lệ Hoa cũng giảm hẳn.

Ngay ngày hôm đó, Đậu thị truyền tin Nguyên thị và Tịnh Hạ vương Hiên Viên Phục Dục mưu đồ phản loạn, lột bỏ tước vị, cả nhà bị tịch thu gia sản, chém đầu, tất cả những người theo đảng Nguyên thị đều bị xét nhà diệt tộc. Đối với dòng họ Hoàng bất mãn với Đậu thị, Đậu Anh Hoa lấy danh nghĩa Hi Tông ban rượu độc, gia quyến bị lưu đày ba nghìn dặm. Con số vương công đại thần cùng bách tính vô tội bị hãm hại trong vụ Dĩ Dậu cung biến này đã lên tới hơn hai vạn người.

Phi Bạch cùng các môn khách cố gắng xoay chuyển tình thế mới đưa được Nguyên thị và họ hàng Tịnh Hạ vương bình yên rời khỏi kinh thành. Nguyên Thanh Giang lấy danh nghĩa “Diệt Đậu thị, thanh trừ phản nghịch bên cạnh quân chủ” gọi Vu Phi Yến trở về, lại lấy Yến Tử quân làm chủ lực, mang theo năm mươi vạn quân lui về giữ thành Lạc Dương, hiệu triệu thiên hạ đứng lên thảo phạt Đậu thị.

“Dĩ Dậu cung biến” chính thức mở màn cho một hồi loạn thế. Thiên hạ căm phẫn, Đậu thị hung tàn, từ đó về sau quần hùng nổi dậy, phân tranh không ngớt. Mà bánh xe vận mệnh của tôi và tiểu ngũ nghĩa cũng bắt đầu biến động theo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv