Lúc tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã là buổi trưa mùng một, đầuđau như muốn nứt ra, lúc quay đầu lại thì chỉ thấy mình Bích Oánh đangngơ ngẩn ngồi ở mép giường, bên cạnh từ lâu đã không còn người nào. Tôixoa xoa đầu, rên rỉ hỏi Bích Oánh, những người khác đi từ lúc nào mà tôi chẳng hay biết gì.
Nàng nói Vu Phi Yến, Cẩm Tú và Tống Minh Lỗi từ lúc trời chưa sáng đã tới Tử viên chúc tết, còn Giác Tứ gia thì bị Quả Nhĩ Nhân kéo đi Tửviên. Bích Oánh bảo, Quả Nhĩ Nhân kia thật sự rất thần kỳ, tối hôm qualại ngồi bên ngoài canh giữ cả đêm. Sáng hôm nay lúc bọn Vu Phi Yến rangoài mới phát hiện ngoài sân có thêm một người tuyết. Người tuyết kiabỗng nổ tung, khiến nàng bị dọa hét toáng lên, mà lão lại mở mắt nhìnxung quanh, vặn lưng một cái rồi không để ý tới bọn họ còn đang kinhngạc đã nhảy vào phòng vác Nguyên Phi Giác đi mất. Bạn học Nguyên PhiGiác lúc đi vẫn còn vừa dụi mắt vừa gọi tên tôi, tôi nghe mà thổn thứckhông thôi.
Bởi năm mới không được giặt áo, quét nhà, tôi liền nằm trên giườnghết nửa ngày, mới lười biếng bò dậy, dắt Bích Oánh đi các nơi chúc tết.
Trong tháng giêng, tiểu ngũ nghĩa chúng tôi vẫn thường tụ tập, màNguyên Phi Giác ngẫu nhiên cũng tới. Chúng tôi phát hiện ra, mỗi lầnNguyên Phi Giác tới nhà tôi, đại thúc Quả Nhĩ Nhân đều âm thầm đi theo, hoặc là trốn trên cây hoặc là làm người tuyết, so với cận vệ Nam Trung Hải(1) và ninja của hiện đại thì chỉ có hơn chứ không kém. Tôi rốt cục cũnghiểu tại sao mắt kém như Nguyên Phi Giác lại dám chạy loạn khắp nơi nhưvậy.
Khoảng thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh. Mới đầu năm, Nguyên hầu gia đã triệu Tống Minh Lỗi và Cẩm Tú vào kinh, bởi vì gọi gấp nênbọn họ chẳng kịp chuẩn bị cái gì, càng đừng nói là kịp cùng chúng tôi ăn một bữa chia tay. Hai người chỉ vội vã tới gặp, vừa thấy đã bảo chờ mọi sự yên ổn sẽ đón tôi và Bích Oánh tới dinh thự mà Hoàng thượng mới bancho. Tôi và Bích Oánh miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ vừa rơi lệ tiễn hai ngườiđi.
Mà qua rằm tháng giêng, Vu Phi Yến đã nhận được thánh chỉ trở lại Tây Bắc chinh chiến.
Tôi vốn định tụ họp một bữa đàng hoàng cùng Vu Phi Yến không ngờ Bích Oánh lại nhiễm phong hàn. Vu Phi Yến liền đích thân tới Đức Hinh cưthăm hỏi Bích Oánh, an ủi nàng phải dưỡng bệnh cho tốt, không thể nóngvội này nọ. Bích Oánh hiển nhiên là rưng rưng chấp thuận. Bước ra ngoài, Vu Phi Yến lại len lén đưa cho tôi rất nhiều ngân phiếu, tôi từ chối:“Đại ca đừng đưa cho Mộc Cẩn nữa. Hàng tháng đại ca đều sai người đưatiền cho muội và Bích Oánh, nhị ca và Cẩm Tú cũng đem tới rất nhiều đồ,từ lâu đã không thiếu nữa rồi. Bây giờ Bích Oánh đã khỏe lại, vốn cũngkhông cần nhiều như vậy, đại ca là huynh trưởng của tiểu ngũ nghĩa chúng ta, vẫn nên giữ lại cho chị dâu dùng.”
Không ngờ Vu Phi Yến lại cười khà khà hai tiếng, hài hước nhìn tôi:“Tứ muội, đại ca tự biết mình ngu dốt, chẳng lẽ muội không biết chuyệnta bình sinh không hiểu nhất là gì sao?”
Tôi khó hiểu nhìn Vu Phi Yến, huynh ấy cười cười nói tiếp: “Trongtiểu ngũ nghĩa, tứ muội tuy nhỏ tuổi nhưng xử sự lại như người lớn, lúcnào cũng suy nghĩ trước chúng ta một bước khiến đại ca như ta cũng thấyhổ thẹn. Tứ muội rõ ràng trí tuệ vô cùng lại thường giả ngốc, lừa gạtmọi người.”
Hừ?! Người này đang khen hay mắng tôi vậy! Tôi đang định biện giải thìVu Phi Yến lại kiên quyết nhét đống ngân phiếu vào tay tôi, nói: “Đạitrượng phu khi tòng quân là đã định trước là da ngựa bọc thây(2), ai biết ngày sau có thể sống trở về hay không. Tứ muội cất đi hộ ta,nếu sau này may mắn gặp lại thì coi như là của hồi môn đại ca cho ba vịmuội muội, nếu về sau là sinh ly tử biệt thì mong tứ muội lấy ra một ít, coi như là tiền khâm liệm cho Phi Yến.” Rõ ràng huynh ấy đang cười rấthào sảng nhưng trong mắt lại lộ ra một tia thương cảm.
Mắt tôi đã ươn ướt: “Đại ca đừng nói bậy, tứ muội còn chờ đại ca được phong hầu bái tướng để ba đứa bọn muội có thể đường đường chính chínhlàm thiên kim tiểu thư nữa! Còn có Bích Oánh chờ huynh về làm chủ hôncho nàng và nhị ca, đại ca là đàn ông, nói lời phải giữ lời, sẽ khôngthất hứa với muội, đúng không?” Nói đến đây, giọng tôi cũng đã nghẹnngào.
Nét mặt của Vu Phi Yến từ cảm động tới hạnh phúc, kinh ngạc, sau đólại có chút kỳ quái nhìn tôi: “Tứ muội vừa nói là nhị đệ và Bích Oánh?”
“Đúng vậy! Đại ca nhất định phải trở về chủ trì hôn lễ cho bọn họ.” Tôi tha thiết nhìn huynh ấy.
“Nhưng theo ta được biết, ý trung nhân của Quang Tiềm không phải làtam muội đâu.” Vu Phi Yến dè dặt nhìn tôi, mà tôi thoáng thấy bất an:“Vậy người trong lòng huynh ấy là ai?”
Chợt nhớ tới Hương Cần, tôi mệt mỏi thốt: “Đúng rồi, muội biết rồi.”
“A! Muội biết?” Vu Phi Yến vô cùng kinh ngạc.
“Ngoài Nguyên Phi Yên, trong viên này còn có ai có thể khiến nhị canhớ thương đến vậy?” tôi thở dài một hơi, ôm lấy cánh tay rắn chắc củaVu Phi Yến: “Đại ca, xem ra chuyện chung thân của Bích Oánh chỉ có thểdựa vào huynh thôi.”
Mặt Vu Phi Yến méo xẹo, sau đó tự trấn tĩnh lại, hỏi: “Chẳng lẽ tứ muội muốn làm mối cho đại ca và tam tỷ của muội?”
“Đại ca! Huynh nghĩ gì vậy?” Đáng ghét, chẳng lẽ nhìn tôi rất giống bà mối xấu xa, thích đi ghép loạn uyên ương.
Tôi thở dài: “Kế sách duy nhất hiện nay là đại ca phải kiến công lậpnghiệp, sau đó cầu xin Thánh thượng tứ hôn cho nhị ca và Bích Oánh, nhưvậy là Bích Oánh có chỗ dựa cả đời rồi. Đại ca nghĩ thế nào?”
Vu Phi Yến rõ ràng thở phào một hơi, suy nghĩ một chút rồi vui vẻnói: “Kế này rất tốt, chỉ là.. nhỡ đâu nhị đệ không đồng ý, vậy phải làm sao?”
Huynh ấy nói cũng có lý, tôi nói: “Bích Oánh xinh đẹp như vậy, lạitài đức vẹn toàn, nhị ca mặc dù có hơi cao ngạo nhưng nếu lấy Bích Oánhtất sẽ phát hiện ra điểm tốt của tỷ ấy, thế là đôi bên đều vui vẻ.”
Vu Phi Yến gật đầu: “Tứ muội nói rất đúng, đại ca cũng là người thâncủa bốn người bọn muội, nếu có thể thân càng thêm thân thì đương nhiênlà tốt. Vậy tứ muội chờ nghe tin tốt của đại ca.”
Huynh ấy ngừng lại một chút: “Tứ muội và ngũ muội cũng sắp tới tuổi cập kê, đại ca vẫn thấy hơi lo lắng.”
Ha ha! Vị đại ca này của tôi đúng là một phụ huynh gương mẫu, hết lo cái này lại lo cái kia.
Tôi cười bảo: “Đại ca không cần lo cho Cẩm Tú. Muội ấy lập chí khônglấy chồng, chỉ muốn đùa vui một thời gian nữa, cũng may thường ngày nàng vẫn giữ mình trong sạch. Muội nghĩ chờ muội ấy tự chọn được người mìnhthích hoặc chờ muội ấy chơi chán, chúng ta lại tìm cho nàng một ngườitốt cũng không muộn.”
Vu Phi Yến nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Tứ muội suy nghĩ thật chu đáonhưng lại không biết người mà ta lo lắng nhất chính là muội.”
“Muội?” Tôi bật cười thành tiếng. “Muội thì có gì phải lo lắng?”
“Tứ muội tài trí hơn người, tâm địa lại cao thượng, hạng phàm phu tục tử hẳn không thể xứng với muội, ngay cả nhị…” Chẳng hiểu sao ánh mắthuynh ấy có chút buồn bã, cẩn thận nhìn tôi một lúc mới nói tiếp: “Ngaycả nhị đệ cũng thường nói với ta, không biết ai có phúc lấy được tứ muội làm vợ.”
Lời tâng bốc này thực ghê gớm, cũng có thể coi là lời khen ngợi cao nhất dành cho nữ tử cổ đại rồi, chỉ tiếc tằng kinh thương hải nan vi thủy(3).
“Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri(4).” Tôi cười nhạt, im lặng nhìn núi xa “Kiếp này Mộc Cẩn có thể kết bái với tiểu ngũ nghĩa đã là may mắn vô cùng, muội chỉ cầu suốt đời bình an,ngoài ra không còn mong muốn nào khác. Nhưng ngược lại là ca, trong bađiều bất hiếu, không có người nối dõi là tội lớn nhất, đại ca nên sớmkiếm chị dâu mới phải.”
Vu Phi Yến không biết làm sao đành ngửa mặt cười ha hả: “Nha đầu này, đang nói về muội sao lại xoay sang trêu ta rồi.”
Huynh ấy nhìn tôi một hồi rồi nắm lấy tay tôi: “Mặc dù ta và muộiquen biết đã sáu năm nhưng vẫn chưa dám hỏi muội có tâm sự gì, sợ lạichạm chuyện thương tâm của muội.” Tôi cả kinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vu Phi Yến vẫn lẳng lặng mỉm cười, ánh mắt trong như nước thu, vừa dịudàng lại vừa chân thành, không có tí dò xét lẫn giễu cợt nào: “Chỉ mongmuội nhớ rõ, bất kể xảy ra chuyện gì, Phi Yến sẽ vĩnh viễn ở bên cạnhcho muội sai khiến. Cho dù cả đời này muội không muốn lập gia đình, chỉcần Phi Yến đánh lui được Đột Quyết, có thể sống sót trở về, cũng sẽsuốt đời không lấy vợ, cùng muội ngao du thiên hạ, bồng bềnh sông nướcđến hết đời.
Không ngờ đại ca kết nghĩa của tôi, một người nhìn có vẻ thô kệch như vậy, luôn để cho bọn tôi bắt nạt, mang tiếng cười tới cho mấy đứa congái thân thế đáng thương chúng tôi…
Lúc mới vào Đông doanh, so với Tống nhị ca thiên tư thông minh, huynh ấy vẫn thường trách phạt, trong lúc người khác đều đang ăn uống, nghỉngơi, huynh ấy lại phải chịu phạt dưới ánh nắng gay gắt, vị đại ca mà so với bất cứ ai đều khoan dung hơn, chăm chỉ hơn.
Tôi ngẩn người một lúc, huynh ấy đã mỉm cười nhảy lên lưng ngựa, dẫnmấy người hầu cận, phi nhanh xuống núi, chờ tôi lấy lại tinh thần, trênlưng núi đã xuất hiện thêm vài bóng người cao lớn. Nước mắt tuôn nhưmưa, tôi chạy theo bóng dáng ấy, cố sức vung hai tay, đón lấy cơn giólớn, tôi hét thật to: “Chúc đại ca may mắn, Mộc Cẩn chờ huynh bình antrở về.”
Vu Phi Yến giơ cao hai ngón tay thành hình chữ V, mỉm cười gật đầu sau đó liền khuất khỏi tầm mắt của tôi.
Mấy ngày sau, Bích Oánh sốt cao không hạ lại đau bụng vô cùng. Tôivội vàng đi mời Triệu lang trung vẫn thường khám cho Bích Oánh tới. Bắtmạch xong, ông bảo không cần quá lo lắng, bệnh thương hàn đã đỡ nhiềuchỉ là nhiễm chút gió lạnh nên mới sốt cao.
Còn đau bụng là do ăn phải đồ cay hoặc chịu kích thích gì đó dẫn tới ứ huyết tắc kinh, trong ngoài mất cân bằng. Lúc ấy tôi đơn giản cho rằnglà do hôm ba mươi đã uống quá nhiều rượu.
Triệu lang trung kê một phương Tứ vật thang mà phụ nữ vẫn hay dùng,toa thuốc này so với trước đây thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có bốn vịthường thấy đương quy, thục địa, bạch thược, xuyên khung, người xưa gọilà Tứ vật thang.
Có lẽ là để ý tới bệnh cũ, Triệu lang trung ngẫm nghĩ một lúc rồi cẩn thận cho thêm vị “Manh trùng” có tác dụng phá ứ tán kết. Ông ấy còn rất nghiêm túc dặn tôi khi tới quầy bốc thuốc nhất định phải hỏi loài ruồicái được bắt vào hè thu, ngắt bỏ đầu, sau đó đem phơi khô thì mới cócông hiệu.
Tôi nghe xong mà thấy da đầu tê rần, Bích Oánh lại còn phải ăn ruồi trâu nữa!
Tôi lấy ít bạc vụn bảo Nguyên Vũ đi bốc thuốc rồi sắc lên cho Bích Oánh uống.
Tới đầu tháng hai, cơn sốt của Bích Oánh đã hết. Tuy tôi và Bích Oánh vẫn là nô bộc trong trang nhưng mọi người đều biết chúng tôi có chỗ dựa vô cùng vững chắc. Vậy nên dù không đi làm việc cũng không có ai tốcáo, ngược lại Chu đại nương còn thường xuyên tới thăm hỏi, cứ như chúng tôi mới là quản sự vậy. Nhưng từ trước tới nay, trừ lúc Bích Oánh không khoẻ, tôi và Bích Oánh vẫn tới phòng Chu đại nương đúng giờ để lấy quần áo về giặt. Đến cửa, tôi gọi khẽ: “Chu đại nương, Mộc Cẩn lấy quần áovề giặt.”
Một phụ nhân tầm tuổi Chu đại nương bước ra, thần thái cao ngạo, mặtmày khó chịu, khoác áo lông cừu, bên hông có đeo yêu bài bằng ngọc tímcủa Tử viên. Người này hẳn là quản sự trong viên, thị tì của Liên phunhân – Liên đại nương Liên Thuỵ Gia, cũng là nhũ mẫu của đôi huynh muộiđích tôn kia, con gái bảo bối của bà ấy chính là kẻ thù lớn của BíchOánh – Hương Cần.
Bà ta nhìn chúng tôi mấy lượt, mày nhíu chặt: “Ta còn tưởng mấy conranh nào dám hô to gọi nhỏ như vậy, thì ra là hai con yêu tinh này, mộtđứa thì trộm đồ của chủ tử, một đứa thì dạy muội muội đi quyến rũ chủtử, thực không biết xấu hổ là gì.”
Chúng tôi không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại bị người ta sỉ nhục như vậy, mặt Bích Oánh tái hẳn đi, hàm răng trắng cắn chặt môi, lệ hoen ướt mi. Tôi vô cùng tức giận, cười lạnh bảo: ” Liên đại nương, chưa nóiBích Oánh là bị người ta vu oan, cho dù có làm sai thật cũng tự có chủtử tới giáo huấn chứ chẳng đến lượt bà. Còn Cẩm Tú nhà chúng tôi đượcphu nhân nâng đỡ, nhưng dù được yêu thích cũng đâu sánh được với con gái bà. Bà muốn nói, ai hầu hạ chủ nhân cũng là đang quyến rũ sao?”
Bích Oánh và Chu đại nương vừa bước ra khỏi phòng đều hết sức kinhngạc. Bên kia thì Chu đại nương khuyên Liên Thuỵ Gia không nên chấp nhặt với loại không hiểu chuyện như tôi, Bích Oánh bên này lại túm chặt tayáo tôi, rơi lệ xin tôi đừng nói nữa. Có thể thấy, trong mắt hai ngườinày tôi đã mất lý trí rồi.
Khuôn mặt già nua của bà ta trắng bệch như tờ giấy, ngón tay cũng run run, chắc là không ngờ có người dám nói với bà như vậy: “Phản rồi, phản rồi, ỷ vào đứa nhân tình được Hầu gia sủng một chút mà trong mắt cácngươi không còn biết lớn bé gì nữa sao? Đúng là không còn thiên lý gìnữa!”
Hừ!? Nhân tình? Phản rồi? Ai có thể nhẫn chứ tôi thì không, tôi hừmạnh một tiếng: “Cái gì mà làm phản với chẳng nhân tình, tiểu ngũ nghĩachúng tôi làm việc quang minh lỗi lạc, trên không thẹn với Hầu gia phunhân, dưới không thẹn với huynh đệ tỷ muội, đại ca tôi vào sinh ra tử ởnơi Tây Vực, bảo vệ giang sơn tắc, nhị ca và thân muội của tôi ở trongbảo vệ Hoàng thượng. Bà chẳng qua ỷ công mình cho sữa Đại thiếu gia vàNhị tiểu thư mấy ngày mà cậy thế hiếp đáp người khác, lại còn dám nhụcmạ mệnh quan triều đình! Đó mới là làm phản, là không có thiên lý!” Đếnmấy câu cuối tôi gần như hét lên.
Trận mắng oanh oanh liệt liệt này quả thực gây tiếng vang rất lớn,mấy nha đầu, sai vặt xung quanh đều quây tới xem náo nhiệt. Tôi tức tớimức mặt đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng. Về sau người tới đông quá, rốt cuộc cũng khuyên được Liên Thuỵ Gia trở về, nhưng bà ta còn tuyên bố sẽ đem tiểu yên tinh là tôi đây nghiền thành tro. Ha ha, cơn giận lại bùng lên, lúc đó tôi không sợ chết mà quay sang gọi: “Tới đi, xem ai sợ ai!”
Chu đại nương thường ngày vẫn nhận được nhiều lợi ích từ tôi, cườibảo: “Bà ấy vẫn hay mạnh miệng như thế, giờ Mộc cô nương và Oánh cônương là người tôn quý, cần gì phải chấp nhặt với một bà già.”
“Tôi cũng chẳng muốn tranh cãi, chỉ là sao bà ta có thể sỉ nhục nghĩa huynh và muội muội của tôi thế được!” Bích Oánh nức nở lấy ra một chiếc khăn tay, tôi nhận lấy lau nước mắt.
Chu đại nương thấy hai chúng tôi đều khóc thì thương hại thở dài mộthơi, sau đó thấy xung quanh không có ai mới len lén nói: “Thật ra bà ấycũng đáng thương, suốt ngày chỉ biết rượu chè, bài bạc, bên cạnh có mỗiđứa con gái là Hương Cần, bộ dáng cũng xinh xắn. Thanh Đại gia vốn thích nàng, cũng đã để nàng làm cô nương trong phòng, đáng tiếc người tínhkhông bằng trời tính, Thanh Đại gia đi kinh thành một chuyến lại lấycông chúa.”
Bà than thở: “Mấy đầy tớ già như chúng tôi thì kết cục tốt nhất làmong cho con gái được chủ nhân sủng, một ngày nào đó có thể bước lêncành cao thì ngày tháng cũng tốt hơn một chút. Hương Cần này mệnh cũngthực khổ, vất vả hai năm mới được Nhị tiểu thư yêu thích, nếu có thểtiến cung cùng Nhị tiểu thư thì cũng là vinh sủng tột cùng, vậy mà…”
Tôi ngừng khóc, ngạc nhiên hỏi: “Vậy mà sao?”
“Nhị tiểu thư nhà chúng ta không được làm hoàng hậu nữa.”
“Tại sao vậy?” Tôi và Bích Oánh đều kinh hãi, đây không phải chuyệnđùa, tân hoàng cự tuyệt hoà thân với quyền thần chỉ có hai lý do, hoặclà đã yêu thích người khác hoặc là đem lòng nghi kị.
“Tôi chỉ là phụ nữ trong nhà, vốn cũng không hiểu. Vừa rồi, bà giàkia mới đến khóc lóc kể lể rằng, nhà vợ của tân hoàng là Đậu gia tronglúc bình loạn lập được công lớn, mà mấy hôm trước Đậu thị mới sinh hạđược đôi long phượng thai, nàng còn là cháu gái của Đậu thái hoàng tháihậu, bộ dáng cũng khuynh quốc khuynh thành, lại sắc nghệ song toàn,trong kinh còn đồn cái gì mà “lấy vợ phải lấy như Đậu Lệ Hoa”. Tân hoàng vốn sủng ái Đậu Lệ Hoa nay lại có thêm ý chỉ của Thái hoàng thái hậu,cho nên hôm trước đã bố cáo thiên hạ, lập Đậu Lệ Hoa làm Hoàng hậu, contrai của nàng làm Thái tử. Xem ra Nhị tiểu thư nhà chúng ta chỉ có thểlàm Hoàng quý phi thôi.”
Thì ra là thế, tân hoàng thích Đậu thị mà nàng Đậu thị kia không chỉcó ý chỉ của Thái hoàng thái hậu mà còn có Nam quân của Đậu thị – địa vị có thể sánh ngang với Bắc quân Nguyên gia – làm chỗ dựa. Hi Tông đãchọn Đậu gia vốn ở thế giương cung bạt kiếm với Nguyên gia lại còn huỷhôn ngay trước mặt, xem ra phen này Nguyên gia không muốn phản cũng phải phản.
Tim tôi còn đang đập mạnh thì Chu đại nương bồi thêm: “Đúng là oannghiệt! Có cha mẹ nào lại muốn con gái mình đi làm vợ lẽ của người ta.Nhưng mà cũng có một tin tốt, phu nhân nhà chúng ta vất vả mấy năm nay,đã sảy mất mấy cái thai, đại phu còn nói là không còn trông đợi gì nữa,không ngờ lại mang thai chừng năm tháng rồi, cho nên tôi khuyên cô nương có thể nhẫn thì nên nhẫn, đỡ khiến người ta nói xấu hai người trước mặt phu nhân.”
Tôi và Bích Oánh cảm ơn Chu đại nương rồi rầu rĩ đi về.
Mấy ngày sau, Bích Oánh tới chỗ Chu đại nương để làm dây treo chongọc bội Vu Phi Yến đã tặng nàng. Tôi đang ngủ trưa thì nha đầu TrânChâu ở chính phòng vội vàng chạy đến, kêu tôi tới Tử viên. Tôi vừa mớingủ dậy, khó chịu hỏi có việc gì. Trân Châu thường ngày giao tình vớitôi cũng không tệ, nhưng hôm nay nàng ta không nhìn vào mắt tôi, chỉnghiêm mặt đáp mình cũng không biết.
Vừa bước vào thượng phòng, mùi huân hương bách hợp từ lâu không gặpđã xông vào mũi, đồng hồ quả lắc vẫn tinh xảo, chói mắt như trước. Ngồitrên giường là Nguyên phu nhân trang sức lộng lẫy, trên người đắp mộttấm chăn lông chồn. Nàng mặc một chiếc áo hoa màu hồng, khoác áo choàngbằng lụa xanh, váy da cáo đỏ thẫm, son phấn đẹp đẽ, đang ngồi ngay ngắn ở đó, một tay đặt lên bụng, một tay dùng que đồng cời than trong lò. Liễu tiên sinh vang danh thiên hạ đang nghiêm mặt đứng bên giường, tay bưngkhay trà có đặt một gói giấy nhìn rất quen.
Tôi hành lễ với Nguyên phu nhân rồi quỳ xuống đất mà nàng không tiếptrà cũng không ngẩng đầu, mà chỉ ngồi gẩy than trong lò sưởi. Một lúclâu sau, chân tôi đã quỳ tới tê cả ra, cái thắt lưng phải cúi xuống giặt quần áo nhiều năm cũng đau đến mức tôi không thẳng người được, mồ hôitừ trên trán chậm rãi chảy xuống.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhọn nhìn tôi, chứa một tia lạnh không gì sánh được. Tim tôi đập bộp một cái, chẳng lẽ Liên Thụy Gia đãmách lẻo gì đó.
Chỉ nghe nàng cười lạnh một tiếng: “Đúng là mỹ nhân như hoa hảiđường! Cái bộ dạng khinh cuồng này của ngươi là diễn cho ai xem? Tưởngta không biết những việc ngươi đã làm sao?”
Tôi cả kinh ngước đầu lên: “Mộc Cẩn không hiểu phu nhân đang hỏi cái gì?”
“Đứa nhỏ trong bụng ta không thù không oán với ngươi, con ranh đêtiện này, sao ngươi lại sai ngươi bỏ thuốc hại ta. Trước giờ ta đối đãivới tiểu ngũ nghĩa các ngươi cũng không tệ, ngươi lại ỷ hai nghĩa huynhphát đạt, muội muội được sủng ái mà không biết lớn nhỏ gì nữa, hết bắtnạt một bà già giờ lại muốn trèo lên đầu ta nữa sao?”
Quả nhiên việc này không tránh khỏi quan hệ với Liên Thụy Gia, nhưngsao lại bảo tôi bỏ thuốc hại đứa bé trong bụng nàng, có chuyện gì xảy ra vậy.
Tôi vội vàng phân biện: “Lần trước Mộc Cẩn tranh cãi với Liên đạinương là sai nhưng Mộc Cẩn tuyệt đối không dám bỏ thuốc hại thế tử!”
Nguyên phu nhân hừ lạnh một cái, cất tiếng gọi, Liễu Ngôn Sinh liềnđưa khay trà qua cho tôi, lạnh lùng nói: “Ngươi có nhận ra vật nàykhông?”
Tôi thấy trong gói giấy có thứ gì đó đen đen, đúng là ruồi trâu màhôm trước Triệu lang trung mới kê cho Bích Oánh. Tôi thành thật đáp:“Nếu Mộc Cẩn không lầm thì đây là ruồi trâu.”
Nguyên phu nhân rơi lệ nói: “Ta vào Nguyên gia đã bảy năm, thật vấtvả mới mang thai năm tháng, may mà Ngôn Sinh phát hiện ra có người bỏruồi trâu vào thuốc dưỡng thai.”
Liễu Ngôn Sinh đứng bên cạnh trầm giọng nói: “Ruồi cái bắt vào hèthu, bỏ đầu rồi phơi nắng hoặc hong khô, chế thành thuốc, tính hàn, cóđộc, có công hiệu với chứng ứ huyết tắc kinh. Nhưng phụ nữ có thai lại – không được dùng!”
Tôi mơ hồ đoán ra mình đã bị sập bẫy, một cái bẫy người ta đã giăngsẵn từ lâu, tôi cố gắng trấn tĩnh đáp: “Quả thật Mộc Cẩn từng mua ruồitrâu nhưng đó là do tam tỷ Bích Oánh của Mộc Cẩn đau bụng khó chịu mớithỉnh lang trung kê đơn. Trong sơn trang có hơn ngàn người, phu nhân dựa vào đâu mà kết luận đám ruồi trâu đó là của Mộc Cẩn?”
Liễu Ngôn Sinh lạnh lùng gọi: “Mang Nguyên Vũ vào.”
Hai binh sĩ cao lớn kéo một người tóc tai bù xù đi vào. Người nọ máuchảy đầm đìa từ mông tới cẳng chân, không còn chỗ nào lành lặn, rõ ràngđã bị dùng trọng hình. Người đó cố gắng ngẩng đầu lên, mặt mũi bầm dậphết cả, chỉ có thể lờ mờ nhận ra là Nguyên Vũ.
Tôi sợ hãi ngã ra đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Liễu Ngôn Sinhnói: “Nguyên Vũ, ruồi trâu kia có phải là Hoa Mộc Cẩn sai ngươi bảo TínNhi bỏ vào thuốc của phu nhân không?”
Nguyên Vũ không dám nhìn tôi, chỉ mệt mỏi gật đầu, miệng phun ra ít bọt máu.
“Người còn gì để nói?”
Tôi ngẩng đầu lên, điềm tĩnh đáp: “Mộc Cẩn chỉ là thương muội muộicủa Nguyên Vũ cũng bị ứ huyết tắc kinh giống Bích Oánh nhưng không mờiđược lang trung, cho nên mới đem ít thuốc Bích Oánh chưa uống hết choNguyên Vũ, rồi cho hắn năm mươi lượng bạc, nô tỳ cũng không biết NguyênVũ có về chỗ thái thái không.”
“Nguyên Vũ đương nhiên trở về, ngươi còn bảo hắn thông đồng với TínNhi trong phòng ta để bỏ thuốc, ngươi đã quên sao, đồ tiện nhân này?”Phu nhân quát lớn.
Tôi nhìn về phía Nguyên Vũ, chỉ thấy ánh mắt hắn trống rỗng chẳngkhác gì người chết, Liễu Ngôn Sinh còn làm trò hỏi hắn trước mặt tôi,hắn chỉ ngây ngốc nói phải.
Được lắm, nhân chứng vật chứng đều có đủ, xem ra phen này tôi chếtchắc rồi. Tôi hỏi Nguyên Vũ: “Tiểu Vũ tử, có phải có người bắt người nhà cậu rồi bắt cậu hại tôi, hay là cậu cũng bị vu oan giá họa?”
Đôi mắt trống rỗng của Nguyên Vũ thoáng hoảng sợ, môi mấp máy, miệnghé ra hồi lâu như muốn nói điều gì nhưng lại không phát ra tiếng nào,sau cùng chỉ rơi lệ nhìn tôi.
“Đừng có làm bộ làm tịch nữa, Hoa Mộc Cẩn, ngươi từng nói bị người ta đánh lén ở Tây Lâm, e rằng đây chỉ là kế nghi binh. Mau mau thú nhận ai là chủ nhân của ngươi?” Giọng nói của Liễu Ngôn Sinh từ trên truyềntới: “Để khỏi bị khổ đến da thịt.”
Tôi nhìn phu nhân và Liễu Ngôn Sinh: “Xin phu nhân, Liễu tiên sinhminh giám, ruồi trâu là do Mộc Cẩn mua theo đơn thuốc của lang trungTriệu Mạnh Lâm, chỉ vì ngoài nô tỳ ra bên cạnh Bích Oánh không còn aichăm sóc nên mới nhờ Nguyên Vũ đi bốc thuốc giúp, phu nhân có thể saingười xuống núi mời Triệu lang trung tới đối chứng.”
“Hoa Mộc Cẩn, ngươi oán ta không đối tốt với ngươi bằng Cẩm Tú nênmới hại ta phải không!” Phu nhân thở dài một hơi: “Thật ra ta vốn địnhmấy hôm nữa cho ngươi vào Tử viên làm, không ngờ ngươi lại dám…”
Nói xong liền rơi lệ không ngừng, Liễu Ngôn Sinh thở dài: “Phu nhânchớ nên thương tâm vì cái loại không biết tốt xấu này, Hoa Mộc Cẩn, hômqua chúng ta đã vào thành tìm Triệu Mạnh Lâm nhưng cả nhà hắn đã rờikhỏi thành Tây An, chắc chắn là vì việc bị bại lộ nên mới chạy trốn.”
Tôi thấy đầu mình ong ong, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Trongphòng nô tỳ vẫn còn đơn thuốc Tứ vật thang thêm ruồi trâu, xin thái thái sai người đi tìm.”
Phu nhân cười lạnh: “Ngươi không cần gấp, từ lúc ngươi bước ra khỏiphòng, ta đã sai người đi tìm. Ngôn Sinh, Hòe An đã trở về phục mệnhchưa?”
Lúc này Hòe An bước vào phòng, trên tay cầm một đống vàng bạc châubáu, lụa là gấm vóc, “Bẩm phu nhân, đây là những vật khả nghi mà Hòe Antìm được trong phòng Hoa Mộc Cẩn.”
“Có tìm được đơn thuốc không?”
“Bẩm không có.”
“Nói dối!” Tôi cười lạnh: “Bích Oánh mắc bệnh từ sáu năm trước, tớilễ mừng năm mới vừa rồi mới khỏe lại, tất cả đơn thuốc nô tỳ đều cấtcùng chỗ với đám châu báu này, tổng cộng có tới năm mươi sáu tờ. Nếu Hòe An tìm được chỗ châu báu thì cớ sao không tìm được đơn thuốc, hay làHòe An đã nhận tiền của ai đó nên mới hủy hết số đơn thuốc đi!”
Hòe An đột nhiên đi tới đánh tôi một cái, khiến tôi hoa cả mắt. Mátrái đau rát, mùi máu tươi từ miệng tràn ra, sau cùng một sợi tơ máutràn ra từ khóe miệng, tôi vẫn mỉm cười như trước, nhìn khuôn mặt âmngoan của Hòe An: “Nhị ca ta đối với ngươi cũng không tệ, ngươi lại ghen tị với đại ca và nhị ca ta, cùng đi ra từ một đội quân, tuổi cũng ngang nhau nhưng lại không ngừng được thăng chức, cho nên người mới cấu kếtvới người khác hãm hại ta, muốn đả kích đại ca và nhị ca. Nếu ngày sau,đại ca ta mà biết, người sẽ chết không toàn thây.” Sắc mặt Hòe An lộ vẻchột dạ, về sau lại thêm chút sợ hãi.
“Đủ rồi.” Phu nhân cầm chén bạch ngọc hình hoa sen trên bàn ném lênmặt tôi, khiến nó bể thành nhiều mảnh. Trán tôi đau nhói, máu chảy cảvào mắt, tôi không nhìn rõ sắc mặt của phu nhân chỉ nghe thấy giọng nóigiận dữ đến mức run run của nàng: “Ngươi thấy nghĩa huynh được làm quantứ phẩm là không còn biết mình là ai nữa sao? Hôm nay ta phải xem thửmột chút, nếu động vào ngươi, ta có thể chết không toàn thây hay không?”
“Xin phu nhân bớt giận.” Một thanh âm cực kỳ dịu dàng truyền tới, tôi cố gắng mở mắt, chỉ thấy một mỹ nữ tuyệt sắc, người dong dỏng cao, vaigầy eo nhỏ, mắt đẹp mi thanh, thần thái thoát tục, so với Cẩm Tú thì khó phân cao thấp, đi sau nàng là Hương Cẩn đang cười đắc ý và bà mẹ LiênThụy Gia.
Tốt, xem ra hôm nay kẻ địch của chúng tôi đều muốn tới tính sổ mộtthể, vị tiểu thư này và Tống Minh Lỗi tình cảm sâu nặng, hẳn là tới giúp tôi rồi.
“Thân thể của phu nhân mới tốt lên, người lại đang mang thai, cần gìphải chấp nhặt với nàng ta, nếu nàng đã luôn miệng nói là để chữa bệnhcho Bích Oánh, không bằng cho người gọi nha đầu Bích Oánh kia tới đốichất. Như vậy có thể khiến nàng tâm phục khẩu phục.” Lòng tôi thoángcăng thẳng, vì sao lại nhắc tới Bích Oánh, tôi quan sát ánh mắt củaHương Cần, sợ hãi trong lòng lại càng tăng lên. Nguyên Phi Yên này tớigiúp tôi hay là tới hại Bích Oánh vậy.
Phu nhân lại kéo tay nàng, thở ngắn than dài, bảo cái gì mà, mẹ conchúng ta sao lại khổ như thế. Hình như Nguyên Phi Yến thoáng nhớ tớichuyện không được chọn làm hoàng hậu, vẻ mặt cũng khó chịu, không nóithêm câu nào.
Không lâu sau, Bích Oánh cũng tới. Nàng rõ ràng đã nghe nói ở đây xảy ra chuyện gì, lúc hành lễ mà thần sắc vẫn không yên. Nàng vừa thấy trán tôi chảy máu, nước mắt đã tràn mi: “Mộc Cẩn, xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Ngôn Sinh không nói gì chỉ tiến lên bắt mạch cho nàng. Bây giờdùng ngón chân để nghĩ cũng biết Liễu Ngôn Sinh sẽ nói chẳng có ứ huyếttắc kinh gì hết, chỉ là từng bị thương hàn mà thôi.
“Ô! Không ngờ là một mỹ nhân ốm yếu như Tây Thi! Sao ta thấy có chútquen nhỉ? Thì ra là tiểu nha đầu mấy năm trước đã trôm ngọc bội của PhiYên.” Phu nhân giả bộ bừng tỉnh, Nhị tiểu thư đang nhẹ nhàng đi tớitrước mặt phu nhân, bưng lên một ly trà, cũng thở dài một hơi: “Khôngngờ nàng vẫn không biết hối cải, bây giờ lại…, xin phu nhân nể tình Vutướng quân và Tống thị vệ, xử các nàng nhẹ một chút.”
Sắc mặt Bích Oánh thoáng trắng bệnh, chỉ biết chăm chú nhìn tôi, tôi cười nhạt. Phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi cười cái gì?”
Tôi biết hôm nay không thể tránh khỏi họa này, dứt khoát điên mộtlần, trước khi chết cũng phải biểu lộ chút tài năng cho người khác ngạcnhiên: “Phu nhân cũng biết, một đại gia tộc như Nguyên gia, nếu đánh từbên ngoài thì nhất thời không thể diệt được. Người xưa từng nói “Con rết trăm chân, chết cũng không ngã”, thế nhưng, nếu là bên trong tự đánhgiết lẫn nhau thì ngày bại vong đã không còn xa. Ta thấy thương cho nỗikhổ tâm của Nguyên hầu gia, đại nghiệp còn chưa thành, trong nhà đã cóhạng tiểu nhân thừa cơ đấu đá nhau, sát hại trung lương rồi.”
“Vịt chết đến nơi còn cứng mỏ, lôi ra ngoài đánh cho ta, nếu vẫn cònsống thì cho nó điểm chỉ rồi gọi bà buôn tới đuổi ra khỏi trang.” Nguyên phu nhân cố nén lửa giận nói.
Tôi bị hai người cao lớn kéo ra, Bích Oánh bật khóc, quỳ xuống lấychân phu nhân, cầu xin tha thứ, nhưng Hương Cần lại tiến lên, đạp mộtphát vào ngực nàng, đá nàng xuống dưới chân rồi cười nhạt: “Tiện tỳ,thân thể dơ bẩn như ngươi mà cũng dám đụng vào phu nhân sao.”
Miệng Bích Oánh ứa máu, nàng quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, lúc quay đầu nhìn tôi, trong mắt là một mảnh tro tàn.
Thắt lưng tôi đã bị cố định lại, tấm gỗ từ từ kẹp vào, sự thật chứngminh tôi đúng là một con vịt chết tới nơi còn cứng mỏ, cơn đau khiến tôi không thốt ra lời.
Trong lúc tôi đau đớn nghĩ làm sao để lật lại vụ án này thì Bích Oánh chợt nói: “Xin phu nhân bảo bọn họ dừng tay, nô tỳ có chuyện muốn nói.”
Phu nhân ra lệnh ngừng lại, tôi nhìn Bích Oánh, nước mắt tuôn ra. Một người thanh cao như Bích Oánh, năm đó dù bị đổ tội trộm cắp, bị dùngtrượng hình cũng chưa từng xin tha, nhưng hôm nay nàng lại vì tôi mà quỳ xuống trước mặt người ta, nhận hết ô nhục.
Tôi cười ha hả, thấy xót xa cho những người bình thường như chúngtôi, chẳng qua chỉ là con kiến hôi, sinh sát đều đặt tay bọn quyền quý,lòng tôi vô cùng bi phẫn, cố hết sức thốt lên: “Bích Oánh, tỷ không cầnphải cầu xin bọn họ, cứ để bọn họ đánh chết muội đi. Như vậy sẽ làmnguội lạnh tấm lòng của tiểu ngũ nghĩa và những nghĩa sĩ khác, muội dùlàm quỷ cũng phải nhìn xem còn ai dám giúp Nguyên gia đoạt thiên hạnữa!”
Bích Oánh nhìn tôi, cũng bật cười: “Mộc Cẩn, gia cảnh của tỷ sa súttử nhỏ, cha mẹ đều mất cả, tài sản trong nhà lại bị cậu ruột chiếm hết,sau đó tỷ bị mợ bán vào Tử Tê sơn trang. Dọc đường đi, tỷ thấy hết thóiđời nóng lạnh, chẳng ngờ lại bị người ta hãm hại, mắc chứng thương hàn.Vốn tỷ đã muốn chết nhưng lại được muội và huynh muội trong tiểu ngũnghĩa chăm sóc mới sống tạm được tới hôm nay. Ai ngờ kiếp này Bích Oánhkhông báo được ơn lại liên lụy cả muội. Xem ra, chỉ có thể, chỉ có thểhẹn kiếp sau kết cỏ ngậm vành.”
Tôi đau không nói được ra lời nhưng trong lòng lại hô to, Bích Oánh ngu ngốc này, không được làm chuyện điên rồ!”
Sau đó nàng lại cung kính dập đầu với phu nhân, nói: “Phu nhân, MộcCẩn tuy hơi nhanh mồm nhanh miệng nhưng lại là một cô gái có tình nghĩahiếm thấy, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện hại chủ. Nếu phu nhân khôngtin, Bích Oánh nguyện lấy mạng này để chứng minh sự trong sạch của nàng, xin phu nhân minh giám.”
Nàng vừa dứt lời, cũng không nhìn tôi lần nữa, thì đã đâm mạnh vàotrụ đá. Mọi người đều không nghĩ nàng lại làm như vậy, muốn ngăn cảnnhưng không kịp. Tôi đau đớn kêu tên Bích Oánh nhưng cả người lại khôngthể động đậy.