Cô không do dự trực tiếp từ chối, làm sắc mặt Từ Duệ cứng lại, rất ngạc nhiên cũng rất mất tự nhiên.
Ở Đế Đô, mặc kệ ai, chỉ cần nghe thấy tên tuổi Mộ Lệ Sâm, còn có cơ hội gặp mặt và ăn bữa tối đều sẽ chen lấn đi đến nơi hẹn.
Mà biểu hiện của Tống Tinh Thần, cực kỳ bình tĩnh thậm chí có chút không kiên nhẫn.
Cô là không biết tên tuổi của Mộ tiên sinh sao?
"Tống tiểu thư, Mộ Lệ Sâm tiên sinh rất ngưỡng mộ phát minh điểu khiển hệ thống bay mà ngài nghiên cứu, muốn mời ngài ngồi lại nói chuyện, anh ấy hiện tại đang ở trên xe."
Nói xong, Từ Duệ đứng ở một bên, nhìn lại về phía chiếc Rolls-Royce Phantom dài đang đỗ ở ven đường.
Tinh Thần nhìn theo ánh mắt hắn, thấy chiếc siêu xe Rolls-Royce Phantom dài đỗ ven đường cách đây khoảng 10 mét.
Thân xe màu đen, màu kính chắn gió rất đậm, không nhìn được người bên trong. Nhưng có thể mở hồ cảm giác được, có một đôi mắt sắc bén như ưng vẫn luôn chăm chú nhìn mình.
Thấy Tinh Thần về phía thân xe, khuôn mặt Từ Duệ cười nói: "Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy ra ngoài ăn cơm quá xa, cũng có thể tìm quán cà phê ở gần trường học, tổng giám đốc là thật lòng muốn mời ngài."
Phụ nữ giống nhau cả, đều không thể nào từ chối tổng giám đốc, vị thiếu nữ cao ngạo này cũng như vậy. Hắn còn chưa từng gặp được người phụ nữ nào từ chối tổng giám đốc cả.
Tinh Thần thu lại ánh mắt, lấy điện thoại gọi đi, hỏi: "Đã đến chưa?"
"Tống tiểu thư, đã đến rồi, đang tìm chỗ đỗ xe."
Tinh Thần thúc giục nói: "Tôi đang ở cổng trường, gặp phải chút phiền toái, nhanh lên."
"Vâng Tống tiểu thư, chúng tôi lập tức đến."
Tinh Thần cúp điện thoại, nhìn nhẹ qua Từ Duệ.
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ.
Lần đầu tiên gặp phải cái gai cứng đầu khó chơi như thế, vậy mà không cho Mộ tiên sinh một chút mặt mũi, ngay cả bữa cơm cũng không chịu ăn, Mộ tiên sinh đã cực kỳ có thành ý khi ở cổng trường chờ hơn nửa tiếng.
Ở Đế Đô, người muốn làm quen với Mộ tiên sinh nhiều đến mức có thể từ nơi này xếp hàng đến Châu Âu.
Nhưng không cho mặt mũi như vậy, mấy năm gần đây, Tống Tinh Thần là người đầu tiên.
Thiếu nữ này rốt cuộc có chỗ gì hơn người, khiến Mộ tiên sinh không thể không mời cô!
......
Trên chiếc xe Rolls-Royce, ánh mắt Mộ Lệ Sâm ám trầm vẫn không di chuyển, chăm chú nhìn Tống Tinh Thần.
Khi cô nghe thấy tên hắn, sắc mặt không vui, ánh mắt rất không kiên nhẫn như là vội vàng đi đâu đó.
Trình Nham nhìn Mộ Lệ Sâm bên cạnh, giễu cợt nói: "Trợ lý của cậu hình như ăn thiệt rồi, Tống Tinh Thần không tới gặp cậu. Hiếm thấy nha, vậy mà còn có người sẽ từ chối lời mởi do đích thân tổng giám đốc Mộ thị - Mộ Lệ Sâm mời."
Mộ Lệ Sâm lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngày thường Tống Tinh Thần là người như thế nào?"
"Tôi ở Đế Đại mấy năm nay, gặp được không ít thiên tài trẻ tuổi, đa phần thiên tài đều như vậy hoặc cổ quái khác người, Tống Tinh Thần theo như tôi thấy thì tương đối bình thường."
"Cô ấy rất nhiệt tình, không quái gở, hòa đồng với bạn cùng lớp, rất được các nam sinh yêu thích. Ngoài tự chọn môn chuyên ngành vật lý và kỹ thuật thông tin điện tử, những môn khác đều không chọn. Cô là học sinh ngoại trú, không trọ ở trường. Trước mắt mà nói, tôi cho rằng cô ấy là một sinh viên có phẩm chất và học lực tốt." Mộ Lệ Sâm cười lạnh: "Phải không?"
"Tôi là chủ nhiệm lớp cô ấy, có cái gì mà tôi còn không biết?"
"Vậy những gì anh biết thật sự ít."
Hắn lấy ra một tài liệu thật dày, đặt ở trước mặt Trình Nham: "Anh mở ra nhìn xem!"
Trình Nham mở tài liệu, sợ hãi kêu lên: "Oa, xuất thân không tồi, người thừa kế tập đoàn Tống thị - đầu rồng của xí nghiệp thành phố S, có cổ phần nhiều nhất cũng là một thiên kim tiểu thư. Hoàn toàn nhìn không ra đó, trông nhiệt tình bình dị gần gũi, so với Lâm Giai Vi trong lớp thì còn hiền hoà hơn nhiều."
Hắn ta mở tiếp trang kế, sắc mặt nghiêm túc nói: "Mẹ cô ấy vụиɠ ŧяộʍ với người ta, cô ấy liền đưa vào tù, quả nhiên đủ tàn nhẫn."
Mộ Lệ Sâm: "Tiếp tục xem."
'Ồ, hệ thống điều khiển bay tiên tiến nhất thế giới vậy mà cô dùng một tháng nghỉ hè nghiên cứu phát minh ra. Từ thời gian cô thuê tòa nhà kia đến nghiên cứu phát minh ra hệ thống điều khiển bay, còn chưa đến hai tháng, thật là nhanh chóng." Mộ Lệ Sâm lạnh lùng nói: "Xem tiếp đi!"
"Cái gì? Cô là CEO phía sau màn Tinh Thần Đầu Tư, theo tôi được biết, Tinh Thần Đầu Tư có dự án Bách Thành, tích đất khắp nơi, là do cô ấy bày cục?"
Ánh mắt Mộ Lệ Sâm sâu thẳm lạnh lùng, nhìn thẳng Tống Tinh Thần phía trước đám người, dáng người nhỏ xinh mảnh mai, mái tóc dài gợn sóng giữa ở phần đuôi, khuôn mặt nhỏ thanh tú, đôi mắt trong sáng trong veo, làn da trắng như tuyết. Nữ sinh đẹp như búp bê sứ, vậy mà có thể làm như vậy.
Dự án Bách Thành và máy bay không người lái của cô, đều trùng với việc kinh doanh của công ty Mộ thị.
Trước đó, hắn từng nghĩ có nội gián của Tinh Thần Đầu Tư trong Mộ thị, nhưng khi thật sự tiếp xúc với phương hướng nghiên cứu và bước đi của cô, cũng bị làm cho khiếp sợ.
Thân thể nho nhỏ này, lại có năng lượng và sức bật lớn như vậy. Hệ thống điều khiển bay hấp dẫn các công ty máy bay không người lái toàn thế giới cảm thấy hứng thú, đều muốn mua lại bằng sáng chế của cô, và cũng đã nâng giá lên đến 1 tỷ đôla. Nếu là người nghiên cứu phát minh hiện tại, đã sớm bán đi từ lâu.
Nhưng cô không dao động, còn mở ra dẫn đầu thế giới về máy bay không người lái dân dụng, xây dựng nhà máy chuẩn bị sản xuất.
Công ty nước ngoài muốn mua hệ thống, cô lấy phí độc quyền 8% khổng lồ. Hình thức kinh doanh như thế, nói lên cô không chỉ có có đầu óc thông minh, còn có tầm nhìn xa, sẽ là một người kinh doanh rất ưu tú.
Việc làm ăn của bọn họ bị trùng, nhưng Tống Tinh Thần đã chuẩn bị càng đầy đủ hơn, có kế hoạch, có bước đi hoàn hảo, có phương án marketing.
Hắn tự nhận từ lúc sinh ra tới nay, không ai là đối thủ của hắn. Đặc biệt ở trên thương trường, mọi việc hắn làm đều thuận lợi, nhưng Tống Tinh Thần đã làm hắn lau mắt nhìn. Nếu bọn họ là đối thủ, sau này cô trưởng thành nhất định sẽ là đối thủ cực kỳ khó nhằn.
Trình Nham nói: "Tư liệu này của cậu thật kỹ càng tỉ mỉ, ở Đế Đô, quả nhiên cái gì cũng không thoát được đôi mắt của cậu. Ba tháng trước, Tống thị dùng 100 trăm triệu đầu tư vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật, thành lập Tống thị khoa học kỹ thuật, vì hệ thống điều khiển bay mà đầu tư 500 triệu, hiện tại do Tống Tinh Thần toàn quyền quản lý, đồng thời cô lả là CEO của Tinh Thần Đầu Tư. Dự án Bách Thành yêu cầu không ít vốn, cậu cảm thấy 100 triệu của Tống thị là đủ sao?"
"Dự án Bách Thành Ánh Sáng, 100 quả thật không đủ." Ánh mắt Mộ Lệ Sâm hơi lạnh nhìn Tinh Thần: "Hơn nữa, cô ta không chỉ là muốn mở nhà máy sản xuất máy bay không người lái, mà còn nghiên cứu phát minh ô tô không người lái, nguồn năng lượng lượng sạch. Năng lượng sạch đã thành công, hiện tại đang trong giai đoạn thử nghiệm." Trình Nham bị kinh ngạc nói không nên lời lời nói.
"Trời ạ, quả thật là thiên tài biếи ŧɦái. Muốn phát triển những thứ này đều cần phải có đoàn đội, mà đoàn đội đứng đầu trong nước cũng chưa chắc có thể hoàn thành."
"Theo tôi được biết, thì chỉ có ba người, đoàn đội vẫn đang tiếp tục mở rộng."
Trình Nham nhìn Tống Tinh Thần phía xa, nói: "Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?"
"Thu mua, bất kể là hệ thống điều khiển bay, nguồn năng lượng sạch hay dự án Bách Thành của cô ta, tôi sẽ thu mua về dưới trướng tập đoàn Mộ Thị tập đoàn. Nếu như nhận được sự dốc sức của Tinh Thần, vậy không còn gì tốt hơn."
Trình Nham nhìn Tống Tinh Thần, cô ngay cả mặt mũi của Mộ Lệ Sâm còn không cho, kế hoạch của hắn sợ là khó làm.
"Nếu Tống Tinh Thần không phối hợp thì sao?" Vừa dứt tiếng, Từ Duệ mang biểu cảm thất bại đi đến bên cửa sổ xe Rolls-Royce Phantom dài.
Trình Nham mở cửa sổ xe ra, cười trêu chọc hắn ta: "Thế nào Từ Duệ, hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Từ Duệ cúi đầu rất thấp: "Xin lỗi Mộ tiên sinh, Tống tiểu thư quá không phối hợp. Cô ta nói mình rất bận, sẽ không gặp mặt với ngài."