Hạ Nghị chuẩn bị một “yến tiệc” vì Hoàng tiên sinh. Hoàng tiên sinh vừađến nơi, nhìn thấy người đẹp Lưu nổi tiếng trong giới âm nhạc thì haimắt sáng lên. Ông đã hẹn đối phương vài lần, muốn để người đẹp Lưu làmngười đại diện, nhưng đối phương luôn khéo léo từ chối.
“Lúc tôi mớivào nghề tuyệt đối không có tiếng tăm, album đầu tiên là do là Vấn Nghịchế tác, tạo hình chế tác mỹ thuật lúc ấy chính là tổng giám đốc Hạ. Anh ấy thật sự rất tài hoa, hơn nữa còn có thể gặp Hạ phu nhân với khả năng kinh doanh giỏi, đúng là song kiếm hợp bích! Giám đốc Hoàng, nếu ôngchọn Vấn Nghị của Tống Dư Vấn và Hạ Nghị làm đại diện, chắc chắn sẽ cólợi!” Lưu mỹ nữ luôn luôn cao ngạo, nhưng quả thật Vấn Nghị đã làm chocô nổi tiếng chỉ trong một lần, vẻ ngoài này không thể bán.
“Đượcđược được! Chỉ cần Lưu tiểu thư mở miệng, tôi chắc chắn không thành vấnđề!” Hoàng tiên sinh cũng không để ý đến chuyện vợ mình hình như đang có xung đột với giám đốc Tống của Vấn Nghị, tuyệt bút vung lên, liền thống khoái ký hợp đồng này.
Mà Hạ Nghị cũng rất nể tình, vì vấn đề bảnggiá mà Lưu mỹ nữ và trang sức Hồng Lan vẫn giằng co chuyện đại diện,dưới sự xúc tiến của anh cuối cùng đã được quyết định tại bữa tiệc.Hoàng tiên sinh cao hứng uống vài chén, có chút say.
“Tổng giám đốc Hạ, anh có đề nghị nơi nào hay không?” Hoàng tiên sinh khoác vai anh, mơ màng hỏi.
Lưu mỹ nữ là người đẹp băng giá, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, chonên tiếp sau hàng loạt hoạt động đương nhiên muốn an bài hợp lý một tý.Nhưng mà, chính bản thân ông cũng khá xui xẻo, hai năm qua chẳng biếtlàm sao nữa, mười lần đi chơi thì tám lần xảy ra “bất ngờ”, cho nên muốn hỏi tổng giám đốc Hạ một chút bình thường chơi nơi nào thì vui vẻ lạicó thể không chọc đến thịt tanh.
“Giám đốc Hoàng, thật ra tôi khôngthành vấn đề, người mẫu và ngôi sao tôi cũng quen rất nhiều, nhưng mà,ông có chắc về bà nhà không?” Nghe nói, Hoàng phu nhân rất thích ăn dấmchua.
Nghe vậy, Hoàng tiên sinh cúi gầm mặt, “Đúng vậy, từ sau chuyện kia, bà ấy quản tôi càng chặt hơn!”
Cho nên mới nói, Hạ Nghị anh cũng không muốn đắc tội với Hoàng phu nhân, hơn nữa, gần đây anh đang chuẩn bị thay đổi mình mà.
Chỉ có hai người đàn ông uống rượu giải sầu, không ngờ là, giám đốc Hoàng uống mấy chén, lại ôm bờ vai của anh mà khóc:
“Cậu nói đàn ông chúng ta kiếm nhiều tiền như thế để làm gì, ngày nào cũngbị quản chặt, về nhà đối mặt là bị thịt, ngay cả một chút xúc động cũngkhông có, có tiền lại chẳng có nơi tiêu, đúng là đáng buồn!”
Sặc. Chỉ có thể vỗ vỗ bả vai đối phương, xem như đồng tình.
“Đàn bà mà, già rồi sẽ như đàn ông thôi.” Miễn cưỡng an ủi.
Thật ra, anh cũng không tưởng tượng được Hạ phu nhân già đi thì sẽ có dángvẻ gì, có ngang bướng giống giờ nữa không? À, còn nữa… già đi có giốngmấy ngày nay, làm nữ vương cưỡi lên anh không? Ngẫm lại, thật ra cũngrất có ý nghĩa.
“Tôi nói thật với cậu, thật ra hai năm trước tôi thật sự muốn ly hôn với bà ấy, đặc biệt, người phụ nữ vẫn đi theo tôi đã cóthai nên tôi muốn cho cô ấy một danh phận!” Hoàng tiên sinh nhổ nướcmiếng.
Mang thai? Ặc, làm lớn như vậy sao? Thật ra, anh tuyệt khôngcảm thấy hứng thú với việc này, chỉ có thể miễn cưỡng mình, nghe Hoàngtiên sinh lải nhải.
“Cô ấy rất thuần khiết, luôn yên lặng vẽ tranh,nếu không phải chịu đả kích, cô cũng sẽ không bỏ tôi đi sau ba năm nhưthế. Cô ấy không giống những người đàn bà khác, muốn đồ này vật nọ, côấy không tham tiền tài, theo tôi lâu như thế, cô ấy chưa từng chủ độngđề cập thứ gì với tôi, khiến tôi thấy rất đau lòng!” Hoàng tiên sinh vừa nói, khóe mắt thậm chí còn rơi lệ.
“Sau đó cô ấy mang thai, tôi rấtrất muốn một đứa con trai, tôi muốn cô ấy sinh ra, nhưng bỗng chẳng hiểu vì sao cô ấy làm ầm lên, cả người chống cự, cho dù tôi đưa cô ấy đi mua nhà, cô ấy cũng không muốn có đứa con kia!”
Nghe đến buồn ngủ, bởivì loại phụ nữ này, từ đầu giả vờ hiền lành, đợi cho cái bụng phình lênrồi thì đòi vị trí, anh gặp nhiều lắm rồi.
“Tôi nghĩ cô ấy chắc không muốn sinh ra đứa bé không có danh phận, nên tôi đã về nhà đòi ly hôn với người phụ nữ kia!”
Nhìn đi, hồ ly sắp lộ đuôi rồi. Cho dù rất khinh thường, mắng Hoàng tiênsinh là đồ đầu đất ở trong lòng, nhưng Hạ Nghị vẫn mỉm cười trên gươngmặt hoàn mỹ không gì sánh nổi, ra vẻ kiên nhẫn tiếp đãi.
“Sau đó, mụ vợ nhà tôi giận điên lên đến nhà đánh cô ấy, từ đó về sau cô ấy liềnbiến mất!” Giám đốc Hoàng say rượu bưng mặt khóc lớn, “Tôi không thểquên được cô ấy, thật sự không thể quên được! Bây giờ cô ấy thế nào, còn có con trai tôi, rốt cuộc có sinh ra không?”
“Giám đốc Hoàng, giờkhông phải ông có con trai rồi sao? Hãy sống tốt, đừng suy nghĩ chuyệntrước kia nữa!” Anh vỗ vai đối phương.
Con của vợ và người đàn bà bên ngoài, có thể so sánh sao? Thứ đàn ông không chiếm được luôn là tốtnhất, đặc biệt là thứ từng có rồi lại mất đi. Đây là chân lý. Đàn ôngmãi mãi không thể quên được người phụ nữ đã làm cho mình rơi lệ. Anhcũng giống giám đốc Hoàng, lúc đêm dài yên tĩnh, khi nhớ đến cô, ngựclại có cảm giác đau đớn âm ỉ dai dẳng không ngớt.
Uống xong rượu rồi, lúc trở về, giám đốc Hoàng còn cần anh đỡ. Đúng lúc này, di động củagiám đốc Hoàng, bỗng dưng vang lên tiếng chuông trong trẻo.
Giám đốc Hoàng vừa thấy là số điện thoại xa lạ, lập tức không kiên nhẫn nhấc máy: “Ai đấy?”
Nhưng mà, mới một giây thôi, đối phương nói ra tên mình, giám đốc Hoàng liền lắp bắp, “Hiểu, Hiểu Văn?”
Nghe tên, mày Hạ Nghị chau lại.
“Em, em ở đâu? Anh rất nhớ em, em đưa con chúng ta đi đâu rồi? Em đừng tránh anh nữa!” Giám đốc Hoàng kích động nói năng lộn xộn, “Em, em muốn gặpanh? Được được, nơi nào??”
Ngắt máy, giám đốc Hoàng túm tay anh, cảmxúc vẫn kích động, “Hiểu Văn nói muốn gặp tôi, cô ấy đã ở Ôn Châu, cuốicùng cô ấy cũng bằng lòng gặp tôi!”
Hạ Nghị thở dài. Cái tên Hiểu Văn này rất bình thường, tùy tiện gọi trên đường, bao nhiêu người tên HiểuVăn cũng sẽ quay đầu. Hiểu Văn trong lòng anh thánh khiết mà thanh nhãhơn cả mã đề, chỉ trùng tên với người phụ nữ kia mà thôi.
“Giám đốcHoàng, say rượu đừng lái xe, tôi đưa ông đi.” Nơi này không đón được xe, anh chủ động xin đi giết giặc rồi thuận tiện xem kịch hay đi!!!
Chỉtốn 20 phút, anh đưa giám đốc Hoàng đến một nơi hẻo lánh trên núi. Nơi u tĩnh như thế, thật sự thích hợp để xử lý việc tư hay hẹn hò! Nếu anhkhông đoán sai, cô gái rất thuần khiết kia, là tình nhân chẳng cần gì,sẽ rất khốn nạn ôm một đứa bé một hai tuổi về nhận tổ tông thôi.
Giám đốc Hoàng đứng ngoài xe, nôn nóng chờ đợi. Anh ngồi bên trong xe, nhànnhã hút thuốc. Hai người, chỉ chờ gần 10 phút, một chiếc xe taxi với hai luồng đèn đã đến gần họ trên đường núi.
Giám đốc Hoàng kích động, vội vàng chạy lên trước đón. Anh cũng bỏ thuốc, miễn cưỡng tựa vào tay lái, chờ màn hay.
Một dáng người mảnh khảnh, thác tóc đen như mực, phiêu diêu nhẹ nhàng bước xuống từ xe. Cô chầm chập đi đến bên giám đốc Hoàng.
“Hiểu Văn!” Giám đốc Hoàng kích động hô to, ôm chặt lấy cô.
Cô bối rối giãy ra. Ngay trong nháy mắt đó, cả người Hạ Nghị cũng xơ cứng. Bởi vì, dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy được Hiểu Văn thương yêu thủychung không thể quên trong cuộc đời anh kia.