Ngày đó là sinh nhật 22 tuổi của anh.
Cứ như vậy, không vào được kýtúc xá nữ sinh, một mình đứng dưới ký túc xá của cô, nôn nóng như mộtđứa ngốc buồn cười. Anh gọi rất nhiều cuộc điện thoại, anh gửi rất nhiều tin nhắn, mỗi lần đều hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, côvẫn khóa mình trong ký túc, không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, cơm cũng không ăn, chỉ ngồi vẽ, chú tâm trong thếgiới màu sắc, không để ý đêm đã khuya, anh chờ ở dưới đã mỏi mệt, theothời gian trôi qua, trái tim tha thiết trong ngực cũng dần nguội lạnh.
“Em bảo em ấy xuống dưới, nói cho em ấy biết có chết anh cũng phải hiểuđược!” Cuối cùng, anh rốt cuộc đã mất đi kiên nhẫn, giữ lấy một bạn họctốt bụng, tức giận nhờ đối phương truyền lời.
Anh không hiểu, anh đãlàm sai chuyện gì? Sắp tốt nghiệp rồi, công việc nhiều kinh khủng, nhưng anh vẫn tổ chức sinh nhật trước với đám bạn, lại hủy hẹn gia đình vớiba mẹ, sáng sớm đã bay đến Tây An muốn tổ chức chung với cô. Nhưng côlại đóng sầm cửa vào mặt anh, chờ dưới tầng một ngày, đây là gì chứ?Đúng là không thể hiểu nổi!
Trong chốc lát, vị bạn học tốt bụng kia đi xuống, chỉ nói với anh ba chữ. Tống, Dư, Vấn.
Dư Vấn? Chuyện này liên quan gì đến Dư Vấn? Anh không hiểu, nhưng trong đầu lập tức xuất hiện một khả năng.
Anh dùng vạch pin cuối cùng gọi điện cho Tống Dư Vấn, vừa nối máy đã hỏi:“Rốt cuộc em đã nói gì với em ấy?” Tống Dư Vấn căn bản không tính là“phụ nữ” trong lòng anh, cũng không khác gì đám bạn ở ký túc xá kia, cho nên không cần dịu dàng khách khí đối đãi.
Đột nhiên vô duyên vô cớbị anh dùng giọng điệu như thế hét lên, Tống Dư Vấn đang chuẩn bị tắtđèn đi ngủ có chút không vui “Chuyện gì? Em nghe không hiểu.”
“Không phải em đùa với cô ấy, nói anh đi tán gái chứ?”
Rốt cuộc cô đã nói gì với Hiểu Văn? Nói đêm qua, trước thời gian sinh nhật, mấy cô bạn gái bỗng hôn hai má anh, nói coi như quà sinh nhật? Hay mấyngày hôm trước, anh đến pub uống rượu, có “mèo tơ vàng” muốn câu anh,anh và người ta uống vài ly? Cô rốt cuộc đâm dao sau lưng anh thế nào?
Anh quả thật bất an, rất ham chơi, thích đồ mới mẻ, nhưng từ khi làm hòavới Đỗ Hiểu Văn đến nay anh rất cẩn thận, cùng lắm chỉ là vui đùa vàicâu với nữ sinh khác, chưa từng làm chuyện quá mức. Anh cố gắng như vậyrồi, muốn cho cô cảm giác an toàn cô muốn, nhưng vì sao cô lại không cho anh chút tín nhiệm nào chứ?
Đối mặt với sự chất vấn trong tâm tìnhchán chường của anh, Tống Dư Vấn im lặng một lát, mới dùng giọng điệulạnh nhạt nói: “Anh bình tĩnh đi! Nói từ từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì?”
Lúc hỏi câu này cùng với lời kể của anh, Dư Vấn phát hiện biểutình của các bạn cùng phòng cũng không đúng. Cả đám không tự nhiên, rấtchột dạ, rõ ràng rất muốn nghe lén họ nói gì nhưng lại không dám nhìnthẳng vào cô, ánh mắt dao động xung quanh. Theo quan sát của cô, chỉ cóngười làm chuyện đuối lý mới lộ ra vẻ mặt này.
“Em hiểu rồi, anh cho em vài phút, hiểu nguyên nhân mọi chuyện trước sau đã.” Chờ anh nóixong, cô vội dập máy, sau đó nghiêm túc nhìn các bạn: “Đừng giấu mình,các cậu đã làm gì?”
Dưới sự ép cung, các bạn cùng phòng tôi đẩy cậu,cậu đẩy tôi, cậu một câu, tôi một câu, ngập ngừng nói ra hành động vinhquang mà vĩ đại của các cô.
Càng nghe, mày Dư Vấn nhăn càng sâu. Oan ức này, hình như cô phải chịu rồi.
※※※※※※※※※※※※※※
“Công ty của quý vị lại bày ra phong cách gì trước mặt mọi người vậy? Đượcrồi, tôi thừa nhận, phu nhân tôi muốn tạo ra phong cách tao nhã, nộihàm, hàm súc, nhưng tôi khác suy nghĩ với cô ấy, tôi không thích thứ quá thường, tôi cần loại “vị” khác! Giống như cái này, concert của VươngPhi Và Chu Tuệ Mẫn, giám đốc Vương, anh cảm thấy concert này thế nào,hợp khẩu vị của anh chứ?”
Cô thừa nhận, được biết từ trong miệng cấp dưới, anh cực kỳ phấn khích thuyết phục giám đốc Vương.
Đây là người đàn ông của cô, chỉ cần anh cố gắng nghiêm túc, rất nhiều mặt, thật ra cô không phải đối thủ của anh. Dù sao về tài hoa nghệ thuật, kỳ thực cô không có thiên phú, cô chỉ là một người kinh doanh, hám lợi,toàn thân là thương nhân có vị tiền, cô không hiểu cái khác, cô muốn chỉ là hai chữ dễ bán.
Nhưng mà, cô thật sự bị anh làm hồ đồ rồi, anhrốt cuộc muốn nghệ thuật, hay là cố ý đề cao Tình Toàn? Theo rất nhiềungười thấy, trong nháy mắt anh nhìn thấy Tình Toàn, sửng sốt thật lâuthật lâu.
“Nhắm mắt lại, cô có thể thể hiện hết kiêu ngạo quật cườngqua ánh mắt cô… Đúng, lúc mở mắt phải quyến rũ, đặt tay lên bụng, cảmnhận sinh mệnh nhỏ, để mọi người biết, mỗi sinh mệnh đều ngang hàng…”
Gió nhẹ lướt qua tóc dài, cô gái trẻ tuổi quyến rũ, nhẹ xoa bụng mình, môi gợi lên nụ cười như có như không….
Cô đứng ở trường quay, mắt lạnh nhìn một màn này.
Anh có bao nhiêu người mẫu ảnh rồi? Khi đó, “Vấn Nghị” vừa mới thành lập,văn phòng rất nhỏ, nhân lực mãi mãi không đủ, tất cả mọi chuyện gần nhưđều do họ đích thân làm. Khi đó, để chụp ảnh quảng cáo tốt, đứng dướimặt trời gay gắt, anh chụp ảnh, cô chỉnh ánh sáng, bình thường, haingười chụp ảnh cả một ngày, anh chụp đến mồ hôi nóng đầm đìa, cô cũngphải rất nhanh tay. Khi đó, thật ra quan hệ của họ không bằng lúc trước, chỉ là đồng nghiệp thôi, không còn là bạn không giấu nhau điều gì.
Gương mặt Tình Toàn từ từ đi qua cô, Dư Vấn lay động. Cô rốt cục đãbiết, vì sao anh lại chọn Tình Toàn. Chiếc cằm đầy đặn kia, cực kỳ giống một người.
※※※※※※※※※※※※※※
QQ của anh cũng thành màu đen.
Lúcnày đây, quyết tâm chia tay của Hiểu Văn rất lớn. Đơn giản là người khác nói cho cô biết Dư Vấn là bạn gái anh, anh chân dẫm hai thuyền, gần như cơ hội giải thích cũng không cho, anh cứ như thế bị knockout.
“TốngDư Vấn, em giải thích với em ấy dùm anh đi!” Tốt nghiệp rồi, cuối cùngcó thể có bước tiến trong sự nghiệp, nhưng cả người anh lại như cây gỗchết khô, không hề có cảm giác vui sướng.
“Anh bảo em nói gì?” DưVấn ngước mắt, mặt không chút thay đổi hỏi anh, “Bảo bạn cùng phòng vớianh và em kéo đến Tây An, cũng kéo đến trước mặt cậu ấy nhận tội” Nhưvậy có thành ý không?
“Ít nhất, em giải thích rõ với em ấy, em không thích anh, anh cũng không thích em, bọn mình chỉ là bạn!” Anh nắm chặttay, thật vất vả mới bật ra được một câu.
Nhưng mà Tống Dư Vấn lại im lặng, cô dùng một loại ánh mắt phức tạp, nhìn anh. Trong chớp mắt, anhđột nhiên giật mình hiểu ra. Anh vẫn nghĩ, điểm rung động của cô với anh thời trung học đã sớm là quá khứ.
“Tống Dư Vấn, thì ra em thật sự có ý với anh?” Anh đã hiểu vì cái gì mà bạn cùng phòng nói lung tung, cănbản là cô bày mưu đặt kế!
※※※※※※※※※※※※※※
“Anh mà in tấm quảng cáo này ra, tuyệt đối những người kia sẽ không mua sản phẩm của “Dựng Ái”!” Cô lạnh lùng nói ở một bên.
Hạ Nghị quay đầu nhìn thấy là cô, khóe môi cong lên.
“Hạ phu nhân, em lại biết anh chụp gì sao? Em lại muốn cho anh đề nghị gì đây?”
“Em không muốn đề nghị gì, vì không cảm nhận được vui sướng khi có một sinh mệnh mới trên thế giới này, em chỉ cảm thấy bi ai.” Cô cười khẽ lắcđầu.
Cô không cho đề nghị là cô phủ định tất cả.
Bi ai?
“Em nói đi.” Anh buông máy chụp ảnh, lạnh nhạt hỏi.
Tốt nhất cô hãy nói làm cho anh tin phục!
Cô bước đi tao nhã, đi đến trước mặt Tình Toàn, trước dùng thời gian 1phút, nhìn chiếc cằm thanh tú kia, sau đó mới thong thả nhìn chiếc bụnghơi “gồ” lên của cô.
Trước gương mặt nghiêm lại của Tình Toàn, mấtkiên nhẫn nhìn cô, Dư Vấn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, từ từvuốt: “Cô không biết là, “bụng” này làm cho người ta có cảm giác phẩmhạnh không thật?”
Phẩm hạnh không thật? Anh nhíu mày.
“Vì bức vuathoái vị, tiểu tam thành công có con, trong đắc ý dào dạt, cảm nhận được niềm vui của thai nghén? Trên ảnh quảng cáo, lại mở sâm banh chúcmừng?” Nhìn lần đầu tiên, cô chỉ có cảm giác này.
Nếu đây là chủ đề của quảng cáo này, vậy thật sự rất buồn cười!
“Hạ phu nhân, sinh mệnh là bình đẳng!” Anh nhún nhún vai.
“Bình đẳng?” Cô thiếu chút nữa cười thành tiếng, quay đầu lại nói với anh,“Quan hệ mất đạo đức, sẽ không tồn tại bình đẳng! Nếu em là vợ lớn, emnhất định sẽ san phẳng bụng cô ta, san phẳng cái tấm biển “Dựng Ái”này!”
※※※※※※※※※※※※※※
Em hãy cho anh một cơ hội giải thích đi!
Đây là lần thứ mấy trăm anh gửi email rồi? Từ lòng nóng như lửa đốt đến dần nguội lạnh, chỉ là một cái nhấn chuột theo bản năng.
Anh không liên lạc với Tống Dư Vấn. Nếu cô ấy là nguyên nhân chúng ta chia tay, vậy thì anh có thể không cần tình bạn này.
Sau đó, anh bắt đầu gõ như thế trên bàn phím rồi gửi đi.
Sau khi tốt nghiệp hai tháng đến công ty ba làm, anh luôn phạm lỗi, khôngmuốn tán gái cũng không muốn bị gái cua, trái tim trống rỗng, chẳng hiểu nổi vì sao lại thế.
Hôm nay là ngày cô tựu trường đúng không? Anhgọi điện thoại đến ký túc xá của cô, anh tự nói với bản thân thời giannghỉ hè sẽ đủ để cô tỉnh táo lại, biết là đang hiểu lầm anh, đúng không?
Thật may mắn, người nhận điện lại đúng là cô. Nghe thấy giọng nói của anh cô liền cúp máy, mà anh lại gọi lại.
“Đỗ Hiểu Văn, cho dù muốn chia tay, cho dù muốn đá anh, em cũng phải cho anh một lý do.” Anh nổi giận.
Tức giận tích lũy trong ba tháng cuối cùng cũng bùng nổ. Cho dù là yêu, trái tim anh cũng không dễ dàng chịu nhục nhã như thế.
“…” Cô im lặng thật lâu, cuối cùng không cúp máy nữa.
“Dư Vấn nói với em hai người không có gì.” Cuối cùng cô vẫn mở miệng.
Nếu Tống Dư Vấn cũng đã mở miệng làm rõ, vậy rốt cuộc là cô làm sao? Anh rất buồn.
“Nhưng mà… em hỏi cậu ấy một việc…” Cô nhẹ giọng nói, “Cậu ấy không phủ nhận mình thích anh.”
Tống Dư Vấn chết tiệt, sao phải nói ra chứ, ở thời điểm mấu chốt! Trái tim cô thật ác độc! Anh liên tục nguyền rủa trong lòng.
“Có lẽ, cô ấy thích hợp với anh hơn em.” Cô buồn bã nói, “Em không muốn thích cùng một người với bạn thân mình.”
Nghe vậy, anh sửng sốt một chút, sau đó, thiếu chút nữa cười mỉa thànhtiếng: “Cho nên, em vì tình bạn, hy sinh tình yêu?” Thật đúng là vởkịch, không phải hiểu lầm mà là chị em nhường nhau? Được lắm, mẹ nó, côlại đả thương anh như thế!
Thật lâu cô vẫn im lặng, cuối cùng cô nói:
“Em hy vọng, cuộc sống của mình tốt một chút, không cần tình yêu mẫn cảmnhư thế, không tự ti như vậy, không cần xuất hiện một đối thủ to lớn,lại lo được lo mất. Anh Nghị, anh không cho em có được cảm giác an toàn, trong tình yêu của chúng ta, em không hề có niềm tin, em sợ đau lòng,cũng sợ sẽ không đứng dậy nổi, cho nên thà là em ra đi từ trước…”
Anh nắm chặt di động trong tay, lại từ từ thả lỏng ra.
Cô lẳng lặng nói, “Em đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn thấy chúng ta không hợp,em chỉ cần người đàn ông bình thường, có thể ổn định chuyện tình cảm,chứ không phải người tỏa sáng mà bất an như anh.”
Nghe xong, anh hoàn toàn không còn giận nữa. Cô cần là người đàn ông chung thủy, ổn địnhvới chuyện tình cảm? Mà anh, vì tính cách năng động, đã bị phán án tửhình?
Anh ngược lại nở nụ cười, “Được, em hãy đi đi!” Coi như anh đối cô không đủ chung thủy, không đủ dụng tâm!
“Tạm biệt!” Trái tim và kiêu ngạo đã hoàn toàn bị thương, lúc này đây anh chọn cúp máy trước.
Mà cô ở đầu kia điện thoại, đã sớm lệ tràn mi…
“Tạm biệt…”
Còn có xin lỗi.