Tổng cộng có bảy, tám con thỏ trong hai nhóm người chơi hái thuốc, những con thỏ này đều chạy lên bao vây rồi khiêng Bạch Liêm chạy xuống núi, nhanh đến mức người chơi chưa kịp phản ứng. Đám người Hà Tư Minh vội rượt theo chúng nó: “Các người làm gì đấy? Mau bỏ anh ta ra!”
Một con thỏ quay đầu lại cười nói: “Bọn tôi bắt được hung thủ hạ độc trưởng thôn, dĩ nhiên là phải bắt anh ta về giao cho thôn dân xét xử, xét xử xong thì… hi hi hi, phải thiêu chết anh ta!”
“Thiêu chết anh ta! Thiêu chết anh ta!” Đám thỏ hô to, chạy xuống núi nhanh như chớp.
Tốc độ của đám thỏ vốn đã nhanh, chúng nó quen thuộc địa hình hơn bọn họ, không bao lâu sau đã bỏ người chơi lại phía sau. Đám người Hà Tư Minh còn bị ảnh hưởng khá nặng với kỹ năng của Bạch Liêm, trong chốc lát, bọn họ rất lo lắng cho anh ta.
Những người khác chẳng có thiện cảm gì với Bạch Liêm, thậm chí còn hơi ghét cái kẻ liên tục gây chuyện này, nhưng vì chủ nghĩa nhân đạo, bọn họ không thể thấy chết mà không cứu, chỉ là không để bụng bằng đám người Hà Tư Minh thôi.
Mượn cơ hội này, Tần Trạch Giang lại dạy dỗ Tề Kỳ một trận cho tỉnh ra để sau này cậu ta đừng tốt bụng vớ vẩn nữa. Rõ ràng tên Bạch Liêm này biết rõ hậu quả của người hạ độc nhưng vẫn phải tốn công vạch trần người này, rõ là anh ta không định quan tâm đến sự sống chết của đối phương.
Mặc dù không biết tại sao cuối cùng bình thuốc lại rơi vào tay Bạch Liêm, nhưng những người bị anh ta vu khống đều cảm thấy đó là báo ứng.
“Thuốc giải ở đâu?” Hà Tư Minh đuổi theo một lát, phát hiện không đuổi kịp, anh ta bèn quay về tìm Tạ Trăn: “Đưa thuốc giải cho tôi đi, chỉ cần trị khỏi cho trưởng thôn là có thể qua cửa, qua cửa xong, Bạch Liêm sẽ không sao.”
Tạ Trăn không lấy thuốc ra mà hỏi: “Sao anh dám chắc bình thuốc giải không phải là thuốc độc? Nếu trưởng thôn bị hạ độc chết, vậy chúng ta tiêu đời!”
“Tôi không lo được nhiều như thế!” Hà Tư Minh lao đến định cướp, nhưng bị Tương Đồng và Trương Phong cản lại.
Tương Đồng nói: “Anh không lo thì để bọn tôi to, dù gì mạng cũng là của mình, anh không muốn sống nhưng bọn tôi thì có.”
“Anh…”
Đường Ngọc Thư tỉnh táo nói: “Chúng ta tìm người thử thuốc trước đã, mặc dù lượng thuốc ít nhưng lấy một chút ra thử hẳn là không có vấn đề gì.”
Hà Tư Minh miễn cưỡng bình tĩnh lại, quay lại thôn, bắt một con nhỏ lạc đàn đi ra. Con thỏ nhỏ vô tội uống chút nước thuốc màu trắng, không đến ba phút là nằm thẳng cẳng, vải lông màu tím trắng biến thành tím đen, cũng coi như chết chuyên nghiệp.
“Là thuốc độc!” Tương Đồng nhíu mày: “Thuốc giải thật ở đâu chứ…”
Muốn tìm được thuốc giải thật thì phải cần thời gian, đám người Hà Tư Minh lại không chờ nổi nữa.
Trên quảng trường giữa thôn, đám thỏ đã chất một đống củi, Bạch Liêm bị chúng nó trói ở đó, một con thỏ cầm đuốc đứng bên cạnh, nghe thỏ già có đức cao vọng trọng trong thôn nói chuyện với thôn dân.
Chỉ trong chốc lát, đám thỏ hô to: “Thiêu chết anh ta! Báo thù cho trưởng thôn! Thiêu chết anh ta!”
Bạch Liêm lo lắng tìm kiếm con thỏ hồng nhạt đã giao nhiệm vụ cho mình trong đám thỏ, hy vọng nó có thể chứng minh mình trong sạch, nhưng không có, nó không hề ở đây!
Đám người của Hà Tư Minh bất chấp tất cả để đi cứu người, ngoại trừ Ngô Hạo bị Hướng Duy Viễn đánh ngất, những người khác cứ thế mà lao lên.
Đường Ngọc Thư nhìn quảng trường từ cửa sổ, sau một lúc lâu mới nói: “Trưởng thôn đau ốm không dậy được, hình như bác sĩ và phu nhân trưởng thôn cũng không xuất hiện.”
Tương Đồng nói: “Bây giờ những con thỏ khác đều ở bên ngoài, nhân cơ hội này, chúng ta tìm manh mối trong nhà chúng nó đi.”
Đoàn người phân công cùng hành động, không bao lâu sao, bọn họ lẻn vào nhà thỏ tìm manh mối. Nhưng trong nhà chúng nó không có gì có ích, bên ngoài quảng trường, đám người Hà Tư Minh đã đánh nhau với nhóm thỏ, thời gian của bọn họ không còn bao lâu nữa.
Tạ Trăn ném một cái giỏ cà rốt đi, nói: “Thỏ cho chúng ta đòn sát thủ, nói thân phận của người hạ độc để chúng ta tự giết lẫn nhau, có khi nào manh mối ở trên người chúng ta hay không?”
Tề Kỳ hoang mang cào tóc: “Nhưng trên người chúng ta đâu có gì?”
Tần Trạch Giang vỗ cậu ta, ra hiệu cho cậu ta im.
Lăng Hoa nói: “Đi, chúng ta về phòng xem sao.”
Mọi người quay về phòng mình, sau khi tìm tòi, Tề Kỳ lấy được một tờ giấy trong kẽ hở ngăn tủ, bên trên viết: trời ơi! Thế mà phu nhân trưởng thôn và **** lén lút, hình như mình bị bọn họ phát hiện rồi, phải làm sao đây!
Bên trên có tên vài người bị bôi đen, không thể biết được nội dung là gì.
“Coi bộ trưởng thôn trúng độc có liên quan đến phu nhân.” Lăng Hoa nói: “Vì chúng ta đã phát hiện được bí mật gì đó nên mới bị sai khiến làm việc này, để bọn họ có cớ giết chúng ta.”
Không qua bao lâu, các người chơi lại tìm được manh mối từ những phòng khác.
Một đóa hoa khô màu tím kẹp trong trang sách, loài hoa này nở trên bức tường nhà bác sĩ.
Một bức tranh đơn giản vẽ thỏ mặc áo choàng, cầm dao máu tươi đầm đìa, mỉm cười đáng sợ như ác ma.
…
Gom các manh mối lại với nhau, bọn họ thấy rõ nó đang chĩa về ai.
Tề Kỳ hơi khó hiểu, hỏi: “Là bác sĩ thật à? Trước đó ông ta tỏ ra đau lòng như thế, tôi còn tưởng là tình cảm giữa ông ta và trưởng thôn rất tốt.”
Tần Trạch Giang xoa đầu bé ngốc.
“Hẳn bác sĩ là hung thủ sau màn, thuốc giải thật đang nằm trên người ông ta.” Tương Đồng nói: “Nhưng hình như bác sĩ này rất mạnh, không dễ cướp thuốc giải từ tay ông ta đâu.”
Lương Kỳ Kỳ chỉ vào đám khói ngùn ngụt bay lên từ quảng trường: “Chúng ta phải nhanh lên, Hà Tư Minh và Khổng Kiệt cũng bị bắt rồi, không bao lâu nữa là bọn họ sẽ bị thiêu cháy luôn đấy!”
Cho dù đám người này có đáng ghét đến đâu, chỉ cần không phải là thù không đội trời chung thì bọn họ vẫn cứu người trong phạm vi năng lực của mình.
“Đi thôi, chúng ta đến nhà trưởng thôn bắt bác sĩ!”
Con thỏ tàng hình chạy ra từ cửa sổ, nhắn lại tin này cho bác sĩ rất nhanh, toàn bộ thỏ to nhỏ ngủ đông trong thôn tụ tập lại nhà trưởng thôn. Yến Lâu chỉ nhìn đám thỏ chiến đấu, cậu không ra tay giúp đỡ, sau này chính bản thân chúng nó phải đối mặt với chuyện này, chuyện cậu có thể làm là bù đắp vào chỗ thiếu hụt của phó bản, dạy chúng nó vài kỹ xảo ứng đối, để chúng nó mau trưởng thành.
Thỏ và người chơi quyết chiến rất kịch liệt, nhà trưởng thôn suýt thì bị bọn họ đánh sập. Trưởng thôn đáng thương nằm trên giường phải giữ vững thiết lập không thể nhúc nhích, nhây lâu thế rồi, cuối cùng cũng bị báo ứng, ngăn tủ và vách tường sập suýt vùi nó đi luôn.
Mặc dù số lượng thỏ nhiều nhưng đa số là búp bê cấp thấp không có sức chiến đấu mạnh, còn kinh nghiệm chiến đấu của người chơi lại hơn hẳn, ưu thế của chúng nó kéo dài không được bao lâu.
Thỏ mẹ lo lắng trốn trong góc phòng thò đầu ra xem, cứ thế là thua chắc rồi, cửa hàng trưởng đại nhân còn đang ở đây nhìn này, thế nào cũng không thể thua quá thảm, làm thế nào đây…
Song song đó, cũng vì sức chiến đấu yếu mà Tề Kỳ bị đồng đội đẩy vào góc để cậu ta tự bảo vệ bản thân.
Một người một thỏ đụng vào nhau.
Tề Kỳ:???
Thỏ mẹ:!!!
Tề Kề nhanh chóng hái lá cây cướp thị lực của thỏ mẹ, sau đó dễ dàng bắt được mẹ thỏ không có sức chiến đấu gì.
Cậu ta túm thỏ mẹ, kêu to: “Phu nhân trưởng thôn nằm trong tay tôi, các người mau đầu hàng đi!”
Đám thỏ: cậu đùa gì thế?
Sau một lúc lâu, rốt cuộc bác sĩ cũng đến trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, còn gánh thiết lập “tình yêu đích thực của phu nhân trưởng thôn” trên lưng. Mặc dù thỏ mẹ luôn ngại ngùng trước mặt Yến Lâu nhưng vẫn hung dữ trước mặt những con thỏ khác, không thể chọc vào nó!
Bác sĩ liếc nhìn ánh mắt hung tợn của thỏ mẹ, khó khăn gật đầu: “Các người thả cô ấy, tôi đưa thuốc giải cho các người.”
“Ông đưa thuốc giải cho bọn tôi trước đã!” Tần Trạch Giang cầm dao kề sát cổ thỏ mẹ, chịu trách nhiệm kèm con tin hai bên.
Ánh mắt thỏ mẹ càng dữ.
Bác sĩ không còn cách nào khác, đành phải lấy thuốc giải ra để bọn họ rót cho trưởng thôn uống, sau đó tiếng thông báo bọn họ đã qua cửa game vang lên.
Người chơi đi rồi, thôn thỏ lộn xộn được hệ thống chữa trị rất nhanh.
Trưởng thôn nhảy dựng lên khỏi giường bệnh, mặt nhăn nhó phun “phì phì phì”.
“Có phải anh cố ý không, sao nước thuốc này đắng thế, suýt nữa tôi không nhịn được rồi!” Trưởng thôn oán giận nói, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Bác sĩ trợn mắt khinh thường, không để ý đến trưởng thôn.
Thỏ mẹ chải vuốt lông của mình trước gương, sửa sang kẹp tóc bị lệch với vẻ mặt đầy phẫn nộ, nó vẫn còn oán hận người chơi quá thô lỗ.
Bác sĩ thì thầm: “Tôi vẫn không hiểu sao cô không có tác dụng gì mà lại có thân phận nhiều cảnh diễn thế này? Có phải là cô lén lút đút lót cho Glan không, đút bao nhiêu?”
Thỏ mẹ chột dạ trừng bác sĩ, tỏ vẻ hung tợn bặm trợn: “Dám nói tôi nữa à? Có phải vừa rồi anh quên mất thiết lập hay không? Suýt là bại lộ rồi!”
Hai con thỏ battle với nhau, trưởng thôn bị kẹp ở giữa, vô tội vò đầu.
Yến Lâu gọi Glan, Vivian và đám thỏ đến, chỉ ra vài chỗ sai và những chi tiết chưa xử lý tốt.
“Qua chuyện thỏ nhỏ đổi bình thuốc nước này, sau này mọi người tự quyết định.” Yến Lâu dạy bọn họ: “Thật ra đây là một cơ hội tốt để chế tạo mâu thuẫn, nếu người chơi nghe lời nói dối của mọi người, như thế vẫn có thể để bình thuốc ở chỗ người đó. Nếu bọn họ nghi ngờ hoặc nghĩ cách giải quyết như lần này, mọi người có thể thay đổi vị trí của bình thuốc, kéo càng nhiều người liên lụy vào.”
“Còn về việc đại hiệp gánh nồi cuối cùng bị vạch trần là ai thì phải coi là người nào không được chào đón nhất, sẽ không có bao nhiêu người đến cứu anh ta, như vậy tính bị đào thải sẽ càng tăng.”
“Còn cần tăng sức chiến đấu của mọi người nữa, sau này phải học một khóa ở phòng học nhỏ trong cửa hàng, sẽ có người dạy mọi người làm sao chiến đấu.” Yến Lâu nói: “Qua lần thử nghiệm này, hẳn là mọi người đã có tính toán với phó bản của mình rồi, sau này phải chú ý nhiều hơn, đừng phạm cùng một lỗi.”
Sau khi phê bình sai lầm của chúng nó, cậu cổ vũ chúng nó mấy câu: “Nhưng lần đầu trải nghiệm mà làm được như thế thì đã rất tốt, tôi rất hài lòng, sau này phải cố gắng tiếp nhé.”
Sau khi được khích lệ, ánh mắt đám thỏ sáng lên, ngoác mồm đến mang tai.
Yến Lâu bù vào vài chi tiết trong thiết lập phó bản, để Glan và Vivian chú ý đến tình hình ở đây nhiều chút, nếu có vấn đề gì thì nên xử lý đúng lúc, sau đó bọn họ rời khỏi phó bản.
“Coi như phó bản này thành công.” Yến Lâu cổ vũ hai người mấy câu: “Tôi báo cáo cho trụ sở chính về việc tăng thêm nhân viên cửa hàng, ắt phải mất một thời gian mới có kết quả, trong thời gian này, hai người vẫn phải chăm chỉ học tập.”
“Ngài yên tâm đi!” Glan vỗ ngực đảm bảo: “Bọn tôi rất chăm chỉ!”
Yến Lâu cười gật đầu: “Được, tôi chờ càng nhiều thành quả của hai người.”
Glan nói to: “Không thành vấn đề!”