Thôn dân mừng rỡ nhìn người chơi bắt đầu cãi nhau, chúng nó vui vẻ dẫn đám người Hướng Duy Viễn núi xuống. Nhóm của Tề Kỳ ở bên kia đã tìm được gốc thảo dược thứ hai, một con trăn khổng lồ đang canh giữ thảo dược, còn khó chơi hơn sư tử lúc trước.
Đám người gian nan chiến đấu với trăn khổng lồ, sức chiến đấu của Tề Kỳ không cao nên cậu ta hái hai chiếc lá cây xuống giơ về phía con trăn. Cậu ta có hai kỹ năng, kỹ năng thứ hai tên là “Một chiếc lá che mắt”, chỉ cần hái lá cây xuống, lựa chọn đối tượng sử dụng là có thể khiến đối phương mất thị lực tạm thời.
Đột nhiên không nhìn thấy được gì, động tác của con trăn khổng lồ trở nên lộn xộn, đám người Tần Trạch Giang nhân cơ hội tấn công nó. Thấy tất cả đều thuận lợi, Tề Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đang khi cậu ta thả lỏng cảnh giác, lại chẳng biết khi nào Khổng Kiệt đã đến gần cậu ta, bỗng nhiên giơ dao đâm về phía cậu ta.
Bất kể là nhìn bề ngoài hay là bên trong thì Tề Kỳ cũng là một quả hồng mềm đáng để cân nhắc, cho nên cứ có chuyện gì không may là cậu ta đều hưởng trước.
“Kỳ Kỳ!” Lăng Hoa chú ý đến bên này, vội nhắc nhở, anh ta cầm một chiếc bút màu đen, nhanh chóng vẽ hai nét trên không trung, một con rắn nhỏ màu đen xiêu vẹo lao vụt đến cắn Khổng Kiệt.
Phản ứng của Tề Kỳ hơi chậm, cậu ta ném lá cây che khuất hai mắt Khổng Kiệt nhưng lưỡi dao vẫn lao đến, khi dao sắp đâm vào ngực cậu ta, một luồng sức mạnh khủng bố toát ra khỏi khóa trường mệnh, đánh bật Khổng Kiệt ra ngoài trong tích tắc.
Tề Kỳ ngơ ngác trợn mắt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nicholas đứng ở xa quan sát bỗng khẽ nhướng mày, hơi kinh ngạc: “Trác Vũ Sanh?”
Một người chơi khờ khạo làm sao có thể có liên quan đến tên quỷ ngàn năm Trác Vũ Sanh kia? Trác Vũ Sanh còn cố ý để lại sức mạnh bảo vệ cậu ta?
Yến Lâu từ từ quay đầu, khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài lại: “Anh vừa nói gì…?”
Cơ thể Nicholas cứng đờ, lông thỏ xù lên: “Tôi… tôi nói trên người tên nhóc này có vấn đề, có cần qua xem không?”
Yến Lâu nhìn y một lúc lâu mới rời mắt đi, lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Ừm.” Nicholas bình tĩnh lại, rất muốn hôn mê luôn… khoan đã, có phải là y vừa bỏ lỡ một cơ hội tốt để nói thật? Nicholas phản ứng lại, hối hận không kịp, nhưng thời gian không thể đảo ngược được, y chỉ đành yên lặng ngậm ngùi cho qua.
Những người chơi ở bên kia đã đánh tới bên này, nói đúng hơn là bọn họ ẩu đả đơn phương.
Thuốc và trăn đều bị ném qua một bên, ba người Tần Trạch Giang cùng đánh Khổng Kiệt tơi bời, Hà Tư Minh còn có thể giúp đỡ cản trở, Bạch Liêm sợ bị liên lụy, chỉ đứng một bên khuyên can.
“Mọi người đừng như vậy, Tiểu Kiệt còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người là người lớn mà cũng thế à? Nhiều người đánh một mình cậu ấy như thế, không phải là ức hiếp người khác sao?” Bạch Liêm nói chuyện rất chính nghĩa: “Hành vi của cậu ấy không đúng, nhưng nếu đồng đội của ba người không có vấn đề gì thì làm sao cậu ấy gây sự với cậu ta được chứ?”
Tần Trạch Giang lướt qua Khổng Kiệt, quay người giơ tay đẩy một cái, Bạch Liêm bị không khí đánh bật ra ngoài.
“Ngu xuẩn!” Tần Trạch Giang mắng một câu, kéo Tề Kỳ đang đứng ngây ra ở một bên về phía mình: “Em qua đây đánh tên ngu này đi, anh giữ cậu ta cho em.”
“Ồ.” Tề Kỳ ngoan ngoãn đạp Khổng Kiệt vài cái, cậu ta nguôi giận nhưng những người khác còn giữ chặt Khổng Kiệt đánh vài đòn nữa mới buông ra.
Mặt Bạch Liêm trầy da, anh ta bò lên, sức bật của không khí rất khủng bố, anh ta cảm thấy ngực đau đến mức sắp hộc máu. Anh ta khóc lóc lao lên ôm lấy Khổng Kiệt, khóc đến mức nước mắt lăn dài: “Mọi người, mọi người quá đáng lắm… tất cả đều là đồng đội, không nên cùng hợp tác cùng thắng à? Sao mọi người lại làm ra chuyện bạo lực đáng sợ như vậy!”
Lăng Hoa hừ lạnh khinh thường, vừa hay người của đội khác đến đây thấy tình cảnh này, bọn họ tưởng Bạch Liêm bị ức hiếp gì ghê gớm lắm, còn đám người Lăng Hoa là nhóm ngang ngược đánh người.
Thấy Bạch Liêm khóc, Ngô Hạo liều mạng giãy ra muốn đi bảo vệ anh ta.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Trương Phong hỏi.
Đường Ngọc Thư sửa sang quần áo, kể chuyện vừa rồi cho người chơi, sau đó hỏi: “Bên phía các người có chuyện gì?”
Tương Đồng kể lại chuyện vừa xảy ra cho mọi người: “Sáng nay cậu Bạch đi tìm tôi, còn sử dụng kỹ năng loại khống chế tinh thần với tôi, nhưng bị kỹ năng của tôi hại ngược lại nên không có tác dụng. Hẳn là Ngô Hạo bây giờ đã chịu ảnh hưởng của kỹ năng, phải không, cậu Bạch?”
Bạch Liêm đứng thẳng bất động tại chỗ, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không biết anh đang nói gì, anh, anh đừng còn nói bậy vu oan cho người khác…”
Nói xong, anh ta lại ấm ức khóc lên.
Hướng Duy Viễn nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Không phải anh khống chế cậu ta à, Tiểu Hạo không hề quen biết anh, sẽ liều mạng đến tìm anh thế này sao?”
Bạch Liêm vặn ngón tay, lòng hơi hoảng hốt. Trước đó vầng sáng vạn người mê của anh ta bị phản tác dụng, trong lúc hoang mang, anh ta tìm đến Ngô Hạo bảo Ngô Hạo phát hiện manh mối thì báo cho anh ta, nhưng quên mất là nên âm thầm hành động, đừng để bản thân lộ ra, bây giờ thì hay rồi.
Ngô Hạo giãy không ra, la lớn: “Tôi thấy rồi, người hạ độc chính là anh ta, trước đó tôi tận mắt chứng kiến!”
Hai mắt Bạch Liêm sáng lên, người bị vầng sáng vạn người mê ảnh hưởng sẽ không lừa anh ta, Hướng Duy Viễn chính là người hạ độc, lấy được thuốc giải là qua cửa ngay!
“Hai người là đồng đội, Ngô Hạo lại luôn mồm vạch trần anh, anh giấu giếm làm gì nữa?” Bạch Liêm nói: “Anh có thuốc giải, lấy ra là chúng ta có thể qua cửa, đây là chuyện tốt mà sao anh không chịu thừa nhận, chẳng lẽ anh muốn hại mọi người à?”
Hướng Duy Viễn hừ lạnh: “Trước đó bọn họ đã lục soát rồi, chẳng có chuyện gì cả, tôi thấy anh là người khống chế Tiểu Hạo hại tôi thì có!”
“Trên người anh Hướng không có thuốc độc, bọn tôi điều tra rồi, ai cũng thấy cả.” Tương Đồng nói: “Nhưng anh ấy à, đầu tiên là sử dụng kỹ năng khống chế Ngô Hạo, đồng đội của anh lại bỗng tấn công người chơi khác, lập trường và mục đích của anh mới đáng bị hoài nghi.”
Bạch Liêm không tin kết quả của bọn họ điều tra, anh ta cắn môi, mặt đầy căm tức mà rằng: “Tôi biết được có người hạ độc trưởng thôn, chỉ cần tìm ra người hạ độc, lấy thuốc giải từ tay người đó là mọi người có thể qua cửa thuận lợi. Chuyện này là thỏ nói cho tôi biết, không phải tôi điêu, tôi làm nhiều chuyện như vậy là vì tốt cho mọi người, nhưng các người lại chỉ trích tôi, vu oan cho tôi, thậm chí còn đánh tôi mà không phân biệt trắng đen, các người…”
Anh ta vừa khóc vừa lén sử dụng vầng sáng vạn người mê, sức mạnh mê hoặc lặng lẽ ảnh hưởng đến cảm quan của mọi người.
Trương Nguyên gãi đầu, nói với Trương Phong: “Anh, hình như anh ta nói cũng đúng đấy, có phải chúng ta hơi quá đáng hay không?”
Mặt Trương Phong không chút cảm xúc, nhìn cậu ta rồi gõ đầu một cách thô bạo. Trương Nguyên đau đến mức nước mắt rưng rưng: “Sao anh đánh em?”
Không chỉ có một mình Trương Nguyên cảm thấy như vậy, gần như là tất cả mọi người, ngay cả Hướng Duy Viễn và đám người Đường Ngọc Thư vừa bị Bạch Liêm chọc giận cũng hơi mềm lòng.
“Thu hồi kỹ năng của cậu đi.” Tương Đồng kéo đồng đội ra sau lưng mình: “Kỹ năng này không có tác dụng với người chơi cấp cao đâu.”
Mọi người được anh ta nhắc tỉnh, bắt đầu hoàn hồn, nhược điểm của vầng sáng vạn người mê là chỉ cần người bị tác động tỉnh táo lại thì thoát khỏi khống chế rất nhanh, hiệu quả của nó rất mỏng manh, nếu bị người khác đánh thức sẽ mất tác dụng.
Hà Tư Minh luôn im lặng, bỗng đứng dậy: “Bất kể hành vi của Bạch Liêm là thế nào thì đúng là người hạ độc vẫn còn đó, đây là một manh mối quan trọng. Với tiến độ của chúng ta bây giờ, rất khó tìm được thuốc đúng theo thời hạn, tôi nghĩ là không ai trong chúng ta cam chịu bị giam giữ ở phó bản này, vậy xin mời người hạ độc bước ra đi.”
Không ai nói gì, Tề Kỳ vừa định nhúc nhích đã bị Tần Trạch Giang và Lăng Hoa giữ chặt.
Bạch Liêm thấy cơ hội tốt đến rồi, bèn đứng ra chỉ trích: “Mọi người thấy không? Người này không để ý đến sự sống chết của chúng ta, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách vạch trần đối phương!”
Bất kể Bạch Liêm có làm rối mọi chuyện lên hay không thì đúng là thuốc giải trên tay người hạ độc rất quan trọng, chuyện này liên quan đến ích lợi của bản thân, lòng ai cũng xôn xao.
“Vừa hay có đủ mặt mọi người.” Hà Tư Minh nói: “Hay là lục soát từng người đi, như vậy là người đó sẽ không giấu được.”
Ý kiến này không hay lắm nhưng giờ phút này bọn họ không có cách nào hay hơn, sau khi thảo luận một lát, bọn họ đồng ý. Người đầu tiên bị lục soát là Hướng Duy Viễn, mặc dù Tương Đồng đã lục soát rồi nhưng Bạch Liêm không tin, để phá bỏ nghi ngờ, Bạch Liêm đã lục soát người anh ta thêm lần nữa.
Hướng Duy Viễn bình tĩnh để mặc anh ta tìm.
Vốn là Bạch Liêm mong đợi ra mặt, nhưng càng tìm thì mặt anh ta càng nặng nề, thế mà không có à?
Để tránh đồng đội bao che nhau, người chơi của nhóm này sẽ lục soát người của nhóm khác, mỗi lần kiểm tra xong một người, mặt mày Bạch Liêm sẽ càng âm u thêm một tí.
Không có, không ai có!
Đến lượt Lương Kỳ Kỳ – một đồng đội của Tương Đồng, mọi người thấy khó xử vì vừa khéo cô ta là người chơi nữ duy nhất trong phó bản này.
Vốn là bọn họ định để Lăng Hoa và Lương Kỳ Kỳ lục soát nhau, ai ngờ Lăng Hoa nói chuyện bằng giọng gốc, bọn họ mới biết anh ta là một người đàn ông nhưng mặc đồ nữ!
Bản thân Lương Kỳ Kỳ thấy không sao, cô ta thoáng lắm: “Không sao cả, cũng chả phải chuyện gì đáng ngại cho lắm, nhiều người nhìn thế này mà, chẳng lẽ còn ai dám sàm sỡ tôi à?”
Đúng là không ai dám, dù gì trong ba người đồng đội của cô ta, có hai người là người chơi cấp cao không thể chọc. Cuối cùng Khổng Kiệt và Hà Tư Minh cũng bị điều tra một lần, vẫn không phát hiện cái gì gọi là thuốc giải như trước.
“Rốt cuộc cậu có nói thật không đấy, chắc không phải đang đùa bọn tôi chứ?” Hướng Duy Viễn nghi ngờ nói.
“Không thể nào!” Người thứ nhất nhảy ra phản bác không phải Bạch Liêm mà Ngô Hạo.
Hai chữ “đau đầu” hiện lên đầy mặt Hướng Duy Viễn, ánh mắt anh ta càng âm u.
“Đúng, không thể nào…” Bạch Liêm không tin kết quả này: “Không thể sai được, nhất định là các người giấu trước rồi!”
“Đừng nói quá sớm.” Tương Đồng nói: “Không phải còn một người chưa được lục soát à?”
“Ai?” Bạch Liêm ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó phát hiện người đó chính là mình: “Anh nói tôi à? Sao được chứ? Thỏ tìm tôi để vạch trần người kia, độc không nằm ở chỗ tôi được.”
“Cậu nói suông có ích gì, đúng hay sai thì phải lục soát mới biết được!” Tương Đồng bình tĩnh nói.
Người lục soát là Tạ Trăn, Tạ Trăn không muốn tham gia vào chuyện ngu ngốc này nên cứ ra vẻ lười biếng không để bụng. Nhưng không bao lâu sao, vẻ mặt của anh ta thay đổi, anh ta lấy hai chiếc bình một đen một trắng ra khỏi túi Bạch Liêm, bày ra trước mặt mọi người.
Vẻ mặt hoang mang khiếp sợ của Bạch Liêm là thật, đánh chết anh ta cũng không tin cuối cùng hai bình thuốc lại nằm trên người mình.
Hà Tư Minh nhíu chặt mày, không biết giải vây cho anh ta ra sao.
“Không thể nào được!” Bạch Liêm lùi về sau hai bước, chỉ vào Tạ Trăn: “Anh vu oan cho tôi, anh bỏ vào phải không!”
Tạ Trăn bình tĩnh nói: “Tìm được thuốc giải rồi, không phải cậu nên vui vẻ à? Đâu phải chuyện ghê gớm gì, cậu căng thẳng như vậy để làm chi?”
Dĩ nhiên là Bạch Liêm căng thẳng, vì lúc thỏ nói muốn tìm người này ra, thiêu cháy người này trước mặt toàn bộ thôn dân!
Anh ta hoảng sợ nhìn đám thỏ đứng xung quanh xem kịch, trông thấy nụ cười độc ác trên gương mặt lông xù của chúng nó.