Hoàn cảnh của thôn thỏ rất tốt, bầu trời sáng rõ, gió đêm dịu nhẹ, trong gió còn có mùi thơm ngát của cây cỏ thiên nhiên.
Yến Lâu nhắm mắt, thoải mái nằm trong lồng ngực ấm áp của Nicholas, cậu thì thầm: “Từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, không ai mong đợi tôi, cũng không có người thích tôi…”
Nicholas ôm chặt cậu hơn một chút.
“Anh không phải loài người, chắc là không biết… sâu tận đáy lòng đa số cha mẹ trong thiên hạ đều mong ngóng con mình được sinh ra, mong chờ bọn họ trưởng thành. Cha mẹ yêu con cái của mình, chờ mong con mình lớn thành người tốt… nhưng chưa từng có ai mong đợi tôi như thế dù chỉ một chút.”
“Cha mẹ ruột của tôi rất hận tôi.” Yến Lâu bình tĩnh đến mức hơi lạnh lùng: “Sau khi mẹ mang thai tôi, chuyện làm ăn của ba bỗng gặp trục trặc, bọn họ cảm thấy tôi xui xẻo nên muốn phá thai, đáng tiếc vì thai lớn tháng nên không phá được.”
“Sau khi sinh ra tôi, chuyện làm ăn của ba càng lúc càng kém, cuối cùng thất bại thảm hại, bọn họ cảm thấy đó là lỗi của tôi. Bọn họ từng muốn vứt bỏ tôi nhưng không muốn bị người ta đánh giá, bị chỉ trỏ bàn tán, nên cũng chỉ đành sĩ diện nuôi tôi tiếp. Bọn họ không dám giết người nên chỉ mong đợi tôi bệnh, gặp chuyện chẳng lành, tôi chết sớm một chút là bọn họ có thể thoát khỏi vận rủi, sống cuộc đời trước kia.”
“Nhưng mạng tôi cứng, thế mà còn sống.” Yến Lâu cong môi giễu cợt: “Sau đó biết là không có hy vọng phất lên lần nữa, ba tôi bắt đầu uống rượu rồi đánh đập người nhà. Ông ta không dám lớn tiếng quát người khác, tức giận thì về đánh tôi và mẹ, ban đầu mẹ bị đánh khá nhiều vì ông ta sợ đánh chết tôi thì phải đi tù, nên mẹ càng hận tôi.”
“Đợi tôi lớn hơn một chút, rốt cuộc đã có thể chia sẻ với mẹ.” Yến Lâu bật cười: “Đây chắc là một kiểu giải trí, đánh tôi sẽ khiến bọn họ cảm thấy trả thù được vận rủi chết tiệt. Lúc ban đầu chỉ có ba tôi dám đánh, mẹ lại nhát gan chỉ dám mắng nhiếc trách cứ, trách tôi hại bọn họ. Bà ta cảm thấy hài lòng lắm, vì cuối cùng người đau khổ nhất không phải là bà ta.”
Yến Lâu hỏi: “Hơi buồn cười đúng không?”
Nicholas không đáp, chỉ ôm cậu chặt hơn nữa.
“Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi vẫn sống đây này.” Yến Lâu bình tĩnh nói: “Trước kia tôi từng hận thù, oán giận, sau đó không để ý nữa. Báo ứng của bọn họ cũng tới rồi, chỉ là ba tôi đánh người không cần biết giờ giấc, chỉ xem có vui hay không, bị đánh nhiều quá để lại chút di chứng, e là khó thay đổi tích cực.”
“Lúc vừa rời khỏi gia đình đó, tôi không chấp nhận ai chạm vào mình, cũng không giao tiếp được với người khác, duy trì khoảng cách mà tôi cho là an toàn với mọi người. Sau đó dần dần tôi vượt qua được chuyện này, vì phải thích ứng xã hội, làm một người phù hợp yêu cầu của mẹ nuôi, cuối cùng tôi phải giao tiếp với rất nhiều người… chỉ là lúc ngủ, tôi rất khó khống chế bản thân, chỉ cần có tiếng động là sẽ tự bảo vệ mình theo bản năng.”
Yến Lâu thở dài: “Có lẽ con người tôi từ bé đã không có quyền được yêu thương, cũng không có tự do yêu người khác.”
“Không phải.” Nicholas ôm chặt cậu, vững vàng nói: “Ta… nhất định sẽ có người yêu thương cậu.”
Yến Lâu mỉm cười, hơi bất đắc dĩ nói: “Trước kia tôi cũng từng khát vọng, ai cũng có cha mẹ yêu thương quan tâm, có thể sống buông thả dưới sự che chở của bọn họ, chỉ có tôi là không… tôi cũng muốn có người yêu thương mình vô điều kiện, cho dù là giả cũng được…”
Bỗng nhiên Nicholas nhớ đến Yến Lâu từng nói là mẹ nuôi của cậu điên rồi, lúc dẫn cậu về nuôi thì coi như con đẻ, nhưng không bao lâu đã tỉnh táo lại. Vì tình thương giả dối ngắn ngủi của mẹ, Yến Lâu làm một người con để mẹ nuôi hài lòng mà không hề oán hận câu nào, thậm chí cam lòng trả giá bằng tính mạng.
Y đau lòng khó chịu nhưng không biết an ủi Yến Lâu như thế nào, đời này của Yến Lâu gần như chưa từng được người ta đối xử tốt hay yêu thương quý trọng cả.
Một lát lâu sau, Nicholas kiên định hứa với cậu: “Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ em, yêu thương em, em có thể làm chuyện mình muốn mà không sợ gì, không cần miễn cưỡng bản thân nữa.”
Sau một lúc, y không nghe Yến Lâu đáp lại, bèn cúi đầu mới phát hiện Yến Lâu đã yên lặng ngủ rồi.
Gió đêm hơi lạnh, Nicholas nhẹ nhàng ôm cậu, bế về phòng ngủ.
Dọc đường, Nicholas trông thấy thôn dân của thôn thỏ đang lén lút tiếp xúc với người chơi tại một góc bên ngoài căn nhà nào đó, nhưng Nicholas không quan tâm, bây giờ người trong ngực y mới là quan trọng nhất.
Đám thỏ muốn khi tối đến, người chơi phải ở trong thôn, ngoại trừ kéo dài thời gian, gây ồn ào đe dọa người chơi ra thì quan trọng nhất là tiếp xúc với những người ẩn núp.
Đám thôn dân tiếp xúc với sát thủ đầu tiên, lần này có ba sát thủ, một là Khổng Kiệt, hai người còn lại ở trong đội khác, một người tên là Tạ Trăn, một người là Hướng Duy Viễn.
Tạ Trăn nhìn con thỏ lông xù cao không đến một mét đứng trước mặt mình, khẽ nheo mắt: “Gọi tôi ra làm gì?”
Thỏ rung tai nói: “Tôi có một nhiệm vụ quan trọng phải giao cho anh.”
Tạ Trăn nhìn nó với gương mặt không cảm xúc.
“Tiến độ hái thuốc của các người quá chậm, kéo dài như thế không thể cứu được trưởng thôn vĩ đại của bọn tôi!” Thỏ nói: “Nên các người phải lấy được một vị thuốc dẫn để bù vào thuốc bị thiếu!”
Tạ Trăn hỏi: “Thuốc dẫn gì?”
Thỏ há mồm ba múi ra, mỉm cười ác ý: “Trái tim của người sống! Một trái tim có thể thay thế một vị thuốc!”
Tạ Trăn biết ngay là không có chuyện tốt, bình tĩnh nhìn thỏ hỏi: “Anh cần bao nhiêu người?”
Thỏ cười tủm tỉm, nói thẳng mà không hề e dè: “Ba, ba sát thủ ẩn nấp trong số các người, các người cần phải… cẩn thận đó, kakaka.”
“Tôi cảm thấy anh nên cẩn thận thì hơn.” Tạ Trăn giơ một cây gậy chả biết lấy từ đâu ra: “Cẩn thận bị đánh!”
Tiếng cười điên cuồng của thỏ tắt phụt, nó trợn mắt trừng Tạ Trăn, hừ lạnh một tiếng rồi quay người nhảy đi.
Sau sát thủ, cư dân thôn thỏ tìm được hiệp khách gánh nồi xui xẻo trên người có thuốc độc và thuốc giải giả, không có gì bất ngờ xảy ra, Tề Kỳ luôn là người đen đủi trúng chiêu. Vì Tề Kỳ và Tần Trạch Giang ở cùng nhau nên khi thỏ đến gõ cửa, người đi mở chính là một chàng đẹp trai lạnh lùng, mặt mày hung ác.
“Ầm ĩ gì đó?” Tần Trạch Giang cau mày lạnh mặt, như thể sắp lột da thỏ vậy.
Hai tai thỏ vô thức dựng đứng lên, lòng nó hơi chùn bước, nhưng nó phải hoàn thành nhiệm vụ mà đại ca dặn dò.
“Tôi, tôi có chuyện cần tìm bạn anh!” Thỏ ta lấy can đảm nói to.
“Hơn nửa đêm, anh tìm bạn trai tôi làm gì?” Tần Trạch Giang vặn nắm đấm đầy vẻ cảnh giác: “Muốn bị đánh hả?”
Thỏ bị người chơi đòi đánh đập hai lần trong một đêm: …
“Các người, các người không nói lý gì cả!” Thỏ tức giận đến mức lông tai xù lên: “Làm ơn tôn trọng nhiệm vụ của NPC chút được không?”
Tần Trạch Giang nhìn nó một lúc lâu mới nghiêng người tránh ra: “Được, nhưng tôi phải ngồi cạnh để nghe.”
Thỏ: thật ra tôi muốn cậu ta đi ra, dù gì cảnh tối lửa tắt đèn dễ dọa người ta… nhưng thôi bỏ đi, phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã!
Tề Kỳ đang ngủ mơ màng bị bạn trai đánh thức, thấy có một con thỏ trắng tìm đến, là kiểu thỏ nghiêm mặt tức giận nhưng siêu đáng yêu.
“A… một chú thỏ đáng yêu!” Đầu óc Tề Kỳ còn chưa tỉnh hẳn, hỏi Tần Trạch Giang: “Đây là búp bê anh mua về đấy à?”
“Cậu mới đáng yêu! Cậu mới đáng yêu!” Thỏ trắng tức giận đến mức giơ chân: “Rõ ràng tôi rất hung dữ! Hung dữ đến mức há mồm cắn đứt đầu cậu, cậu sợ chưa?”
Tề Kỳ: … há?
Tần Trạch Giang trợn mắt ghét bỏ trừng con thỏ phát điên, không chú ý đến chỗ quan trọng mà nó nói: “Dĩ nhiên là bạn trai tôi đáng yêu, cần anh nói à?”
Thỏ đau lòng: …
Tề Kỳ tỉnh lại rồi: không, tôi không đáng yêu…
Thỏ ta quyết định xem nhẹ chuyện vừa rồi, há mồm nói: “Tôi có một chuyện rất quan trọng phải cảnh cáo cho cậu… cho hai người.”
“Có phải trong túi cậu có hai bình nước thuốc hay không?” Thỏ nói: “Đó là…”
Tề Kỳ chen vào ngắt lời: “A, đúng là lúc vừa mới đến thì tôi có thấy hai cái chai, nhưng tôi thấy lạ, sợ là không tốt nên ném rồi!”
Thỏ: “… ném, ném đi đâu?”
Tề Kỳ sờ đầu: “Dưới sông, hẳn là bị trôi đi rồi.”
Thỏ tức muốn hộc máu, sau một lúc lâu, nó quay đầu đi ra ngoài: “Hai người chờ đi, tôi quay lại ngay!”
Nhìn bóng con thỏ chạy vội ra ngoài, mặt Tề Kỳ đầy vẻ không hiểu nổi: “Nó kỳ quá.”
Tần Trạch Giang khựng lại, gật đầu đồng ý.
Dĩ nhiên không phải thỏ ta xuống sông tìm bình thuốc, nó là một con búp bê lông xù, xuống nước là không hoạt động được, bèn chạy vội đến nhà trưởng thôn, tìm bác sĩ lấy hai bình nước thuốc mới, sẵn tiện đau đớn kể khổ với Glan và Vivian.
Glan đồng cảm, xoa đầu nó, nói: “Không sao cả, sau này mi có thể lén đánh bọn họ!”
Thỏ ta gật đầu thật mạnh: “Ừm! Nhất định tôi sẽ lấy chiếc gậy lớn nhất đánh bọn họ!”
Sau khi nói lời độc ác xong, thỏ ta lại nhanh chóng chạy về phòng của Tề Kỳ, hai người kia đã tắt đèn đi ngủ.
“Không phải tôi bảo hai người chờ tôi à?” Thỏ tức giận đập bàn, cẩn thận đặt bình thuốc vào rổ.
Tần Trạch Giang đen mặt nói: “Hơn nửa đêm rồi còn không để cho ai ngủ, sao lại lắm chuyện đến thế?”
Hai tai thỏ móc lại, nó cố gắng nói với bản thân là đừng tức giận, sau đó đẩy rổ cho hai người: “Tôi lấy nước thuốc đến rồi, lần này phải giữ cho kĩ, còn làm mất nữa là hai người tiêu đời.”
Tề Kề nhìn hai bình nước thuốc nhỏ một đen một trắng, hỏi: “Rốt cuộc đây là cái gì thế?”
“Thuốc độc và thuốc giải.” Thỏ nói: “Đại nhân dặn dò là cậu phải bỏ thuốc độc chết trưởng thôn, nhưng cậu không làm tốt, trưởng thôn còn sống!”
Tần Trạch Giang nheo mắt: “Đại nhân là ai?”
“Không thể nói.” Thỏ đảo mắt: “Uy hiếp tôi cũng vô ích, thật sự là tôi không thể nói.”
Tần Trạch Giang tiếc nuối thả lỏng nắm tay.
Thỏ hung dữ uy hiếp Tề Kỳ: “Trước khi bọn họ chữa khỏi cho trưởng thôn, nhất định cậu phải giết chết ông ta, nếu không thì cậu sẽ tèo! Có nghe chưa!”
Tần Trạch Giang túm lỗ tai thỏ nhấc nó lên: “Dọa bạn trai tôi à? Coi tôi là không khí?”
“Bỏ qua, bỏ ra!” Thỏ giãy dụa hai chân ngắn ngủn: “Bỏ ra mau lên, tôi còn chưa nói xong mà!”
Tần Trạch Giang cũng không buông tay: “Cứ thế nói đi, nói xong tôi thả.”
Thỏ: “… chắc chắn các người phải cất nước thuốc cho kỹ, nếu bị người khác phát hiện, các người chết chắc đó!”
Tần Trạch Giang hỏi: “Nói xong rồi?”
Con thỏ bực bội hậm hực “ừ” một tiếng, sau đó bị ném bay ra khỏi tay Tần Trạch Giang, biến thành một đường cong parabol tuyệt đẹp trong đêm tối mù mịt.