Có thể thấy, Nicholas rất hứng thú với con rồng mập bụng bự có đuôi bốc cháy.
Y hỏi: “Thật sự có con rồng như thế à? Nó trông ra làm sao, tính tình hiền không?”
Yến Lâu nhớ lại tình tiết vở kịch từng tình cờ xem được, rồng phun lửa trong phim hoạt hình hở tí là cho nhân vật chính hơ lửa làm đẹp tẩy da chết, nhân tiện còn làm kiểu tóc xoăn mang phong cách tây, tính cách quả thực không được tốt cho lắm.
“Bệ hạ hỏi cái này làm gì?”
Nicholas khụ một tiếng, hơi xấu hổ nói: “Lần trước Cassido nói phải cho Horace đi xem mắt, nghe thấy cậu nói rồng, ta nhất thời nghĩ lệch…”
Yến Lâu: “…”
Cậu cân nhắc nói: “Con rồng này ấy hả… là do người ta tưởng tượng ra thôi, sợ là ngoài đời không có đâu. Nếu thật sự có rồng khổng lồ thì cũng nên ở thế giới Ma Thuật, nhưng hình thể khác nhau cũng…”
Nicholas muốn nói y không có ý đó, nhưng nghe thấy câu sau của Yến Lâu, lại nhịn không được muốn thanh minh cho Horace: “Horace là vật cưỡi, cơ thể thật dài hơn mười mét.”
Nếu không chỉ phiên bản nhỏ bằng một bàn tay kia, y đạp một cái là nát bét rồi, còn ngồi thế nào được nữa?
Nhóc mập buồn rầu nghe hai người họ lái đề tài đi xa, nhìn trái nhìn phải cuối cùng nhịn không được xen ngang: “Anh ơi, hai anh trai, các anh có thấy anh trai em không?”
Là boss chính của phó bản, đương nhiên Yến Lâu có thể nhanh chóng tìm thấy dấu vết của người chơi này, chỉ có điều hiện nay người này đang vùng vẫy trong biển người, nhìn vị trí của anh ta rất gần sông socola, vừa không để ý là sắp bị người khác đẩy xuống sông rồi.
Yến Lâu híp mắt, lập tức giơ tay lên cách không kéo người lại, không để anh ta thật sự rơi vào sông socola.
Không phải cậu lo lắng cho người chơi, dù sao chút xíu socola này cũng không thể ngập chết người, cậu chỉ lo lắng làm bẩn sông socola thôi. Socola được hình thành từ trận ma pháp, là đồ chơi và đồ ăn vặt trẻ con ưa chuộng, có người rơi vào thì phải thay toàn bộ, thành Angos lại tốn một khoản chi tiêu.
“Tìm được rồi.” Yến Lâu nói: “Chỉ có điều anh ta ở tít trong kia, trong chốc lát sẽ không ra được. Em đợi một lát, có lẽ khoảng nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu diễu hành.”
“À.” Nhóc mập ngoan ngoãn gật đầu đang muốn ngồi xổm xuống lại, đột nhiên lại hỏi: “Đúng rồi, anh ơi, anh có nhiệm vụ có thể nhận không?”
“Nhiệm vụ? Em muốn nhận à?” Yến Lâu nhướng mày nhìn cậu nhóc, biểu cảm nghi ngờ.
Không cần kiểm tra số liệu cậu cũng biết, thực lực nhóc mập không cao, nhiều lắm là trình độ phó bản cấp D thôi, theo lý mà nói không thể vào được phó bản cấp S. Nhưng độ nguy hiểm của phó bản cấp S này không cao, có chút giống phó bản khen thưởng, yêu cầu với người chơi cũng thoáng, cho nên có thể nhóc mập được người chơi cấp cao mang vào để tăng kinh nghiệm và khen thưởng.
Quả nhiên, nhóc mập nói: “Anh em vì chăm sóc em, cơ hội tốt như thế lại không nhận đơn kiếm tiền, còn mang em vào cản trở, em ngại lắm… nên muốn giúp đỡ chút ít.”
Tuổi nhóc mập không lớn, trông trắng trắng múp múp rất đáng yêu, hơn nữa còn là đồng hương, giúp cậu nhóc chút cũng không sao. Yến Lâu nghĩ nghĩ rồi lấy ra hai túi kẹo, mình giữ lại một phần, còn lại đều giao cho nhóc mập.
Yến Lâu nói: “Em chia mấy cái này cho các bạn nhỏ ở đây đi, chúc các bạn ngày lễ vui vẻ.”
Chuyện này đơn giản, trong quảng trường nhiều bạn nhỏ như thế, không bao lâu là có thể chia xong rồi, nhóc mập cầm túi kẹo vui vẻ chạy đi.
Nicholas nhìn bóng lưng của nhóc mập, hỏi: “Pikachu cậu nhóc nói trước đấy, là thứ trên áo cậu nhóc à?”
Yến Lâu: “… ừ”
Cậu còn tưởng đoạn này đã qua rồi chứ, không ngờ bệ hạ vẫn còn đang suy nghĩ!
Nicholas hỏi: “Còn thứ khác không?”
Yến Lâu gật đầu một cách cứng nhắc: “Có, rất nhiều…”
Trước ánh mắt tò mò của Nicholas, Yến Lâu ra sức lục soát hồi ức ít ỏi của mình, giới thiệu cho Nicholas câu chuyện của các loài sinh vật thần kỳ như “pikachu”, “fushigidane, “kameil”.
Lúc diễu hành sắp bắt đầu, nhóc mập vui vẻ quay lại: “Anh ơi, em chia xong rồi!”
Yến Lâu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai nhóc mập cho cậu 7 điểm tích phân, sau đó nói: “Cho em thêm một nhiệm vụ nữa.”
Mắt nhóc mập sáng rỡ, vỗ ngực bảo đảm nói: “Anh nói đi, đảm bảo hoàn thành xuất sắc cho anh!”
“Tốt lắm.” Yến Lâu cười nói: “Bạn của anh rất hứng thú với bọn pikachu, em kể cho bọn anh nghe nhé?”
Nhóc mập vui vẻ: “Này có gì khó đâu, em đã xem nhiều lần lắm rồi, thuộc nằm lòng luôn!”
Ba người tìm một cái cây lớn được trang trí lấp lánh ngồi xuống, nghe nhóc mập kể chuyện, bắt đầu từ tập một, đoán chừng có thể kể tận bốn năm ngày.
Cùng lúc đó, mấy người chơi bị kẹt trong đám người không thể di chuyển bỗng nhiên nhận được thông báo tích phân, nhìn thấy điểm của mình tăng vọt, mấy người đều lộ ra biểu cảm hoài nghi.
Bọn họ vẫn chưa làm được mấy cái nhiệm vụ mà, sao bỗng chốc lại tăng nhiều như vậy? Chẳng lẽ là đội viên nào đó đột nhiên thông suốt hả? Hay là hệ thống bị bug rồi?
Nếu là bug thì thật là… vui tay vui mắt quá!
Bởi vì mấy người họ lơ đãng, đám người chen lấn thoáng cái đã nhấn chìm họ, công sức nỗ lực chen ra ngoài trước đó đều uổng phí hết.
Nhóc mập nhìn thấy đội viên nào đó mặc đồ đen liền thân, vừa định vẫy tay gọi người, chớp mắt cái người đó đã biến mất không dấu vết rồi.
Nhóc mập đang giơ tay:???
Cậu nhóc chậm rãi thu bàn tay mũm mĩm lại, nghi hoặc gãi gãi má: “Hình như vừa nãy em hoa mắt, vậy… chúng ta tiếp tục nhé?”
Nicholas gật đầu: “Tiếp tục.”
Yến Lâu: “…”
Hoàn toàn không ngờ rằng, công cuộc giải trí của cậu vẫn chưa thịnh vượng, bệ hạ đã rơi vào hố đu phim trước rồi?
Không, không thể được!
Nếu bệ hạ cần chính yêu dân, chăm lo việc nước rơi vào hố đu phim, bỏ bê việc chính thì làm thế nào?
Yến Lâu mặt đầy đau khổ nghĩ, cậu đúng là kẻ tội ác nặng nề mà.
Lúc này, “vút” một tiếng, một cột pháo hoa bắn lên trời cao nổ tung, pháo hoa màu đỏ giăng kín cả bầu trời đêm.
“Ôi, pháo hoa ở đây đẹp quá đi!” Nhóc mập trông mà thích nói, cậu nhóc cũng muốn lấy một cái bắn chơi.
Yến Lâu nói: “Diễu hành bắt đầu rồi.”
Đội ngũ biểu diễn đã xếp thành hàng dài trật tự trong quảng trường.
Người diễn tinh linh thu lại cái cây, sân khấu bằng gỗ lăn nhanh như chớp vào trong đội ngũ; công chúa đứng bên cửa sổ trong lâu đài nhỏ, vẫy tay với người ở ngoài; người cá trong quả cầu nước lớn được kéo tung bay trên đầu đoàn người, đĩa bay, chổi, xe bay cơ giới lơ lửng trên không… Đội ngũ cuồn cuộn tụ tập xong xuôi, chỉ đợi hiệu lệnh cuối cùng.
Yến Lâu đứng dậy, nói với Nicholas: “Bệ hạ, thần đi trước.”
Nicholas gật đầu: “Đi đi.”
Nhóc mập ngơ ngác, vừa muốn hỏi cậu phải đi làm gì thì nhìn thấy trong đám người đối diện có mấy người trẻ tuổi mặc quần áo giống nhau, nhóc mập tức khắc vui vẻ, giơ cao tay gọi: “Anh ơi! Anh, em ở đây này! Anh nhanh tới đây đi!”
“A Viên!” Nam sinh mặc áo charizard cũng vẫy tay gào to: “Anh ở đây, mau đến chỗ anh!”
Hai người cách đội ngũ diễu hành gọi nhau, giọng oang oang khiến diễn viên diễu hành nhịn không được liếc nhìn.
Nicholas buồn cười nói: “Nếu đã tìm được anh em rồi thì em qua đó đi.”
Nhóc mập vui vẻ gật đầu, vừa đi lại quay lại, hỏi: “Vậy, vậy chúng ta có kể phim hoạt hình nữa không?”
“Không cần nữa.” Nicholas nói: “Xem như nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, đi đi.”
Đinh một tiếng, tăng thêm mười điểm tích phân.
Mấy người chơi ở đối diện ngơ ngác, không hiểu tại sao tích phân lại tăng rồi? Bug của hệ thống chưa sửa xong hả?
Nhóc mập vui vẻ xuyên qua đội ngũ diễu hành, một người phụ nữ đội nón lông chim hơi lố nhéo mặt thịt của nhóc mập, tiện tay rút một cọng lông chim gắn lên đầu cậu nhóc, mới thả nhóc mập đang choáng váng ra.
Trương Phong kéo em trai đang ngơ ngác lại, tức giận vỗ trán cậu nhóc một cái, tiện thể lấy lông chim ra: “Em cười ngây ngô cái gì vậy hả? Y như đồ ngốc.”
“Hì hì hì.” Trương Nguyên gãi gãi mặt: “Cái đó… là chị kia cho em mà, hì hì.”
Trương Phong ghen tị lườm cậu nhóc: “Tiền đồ! Chỉ nhớ người ta thì có ích gì chứ, cũng không thể lừa được về nhà, làm thêm mấy nhiệm vụ kiếm tích phân mới đúng đắn.”
“À.” Trương Nguyên thành thật gật đầu: “Đúng rồi, anh. Vừa nãy em gặp hai NPC tính cách cực kỳ tốt luôn, cho em làm hai nhiệm vụ, đơn giản lắm!”
Nghĩ đến tích phân không hiểu sao nhận được vừa nãy, Trương Phong hỏi: “NPC? Ở đâu?”
Trương Nguyên nhìn xung quanh một lát, chỉ vào phía trước đội ngũ: “Ở kia kìa! Là anh ấy, người mang mặt nạ!”
Sau khi đội ngũ diễu hành sắp xếp xong không xuất phát ngay, bởi vì tuyến đường diễu hành mỗi năm của họ đều khác. Trước khi xuất phát phải chờ thủ lĩnh hướng dẫn đường đi, hai năm trước lúc thủ lĩnh không ở đây thì do thành chủ ra mặt, vậy nên tạm thời Yến Lâu phải tách khỏi Nicholas.
Cậu bay lên đáp xuống phía trước đội ngũ, giơ tay lên bầu trời đêm vẫy, ánh sáng bạc rơi vào lòng bàn tay cậu, sau đó bị cậu đẩy bay đi.
Ánh sáng bạc bay qua phố lớn ngõ nhỏ, lượn một vòng quanh thành Angos, ánh sáng bạc còn dư lại nhạt dần trên đường phố, các cư dân nhìn thấy ánh sáng nhao nhao tới bên đường reo hò chờ đợi, đợi đội ngũ diễu hành đi qua.
Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất vang lên, đội ngũ dài ngoằng chậm rãi di chuyển.
Nicholas cũng chậm rì rì đi theo đội ngũ, chốc lát sau, Yến Lâu vốn nên ở phía trước dẫn đường lại lui đến bên cạnh y.
“Sao lại đến đây?” Nicholas cười hỏi: “Không dẫn đường à?”
Yến Lâu nói: “Có ánh sáng bạc chỉ đường rồi, đám búp bê trong tiệm cũng rảnh rỗi, thần để chúng ở trước dẫn đội. Hơn nữa, bệ hạ còn ở đây mà, thần có thể để ngài một mình sao?”
Đội ngũ diễu hành xuất phát từ phố Đông, đi được một lát, Yến Lâu nhìn thấy Glan và Vivian xen lẫn trong đám người bên đường, hai người hóa trang thành công chúa và hoàng tử, bên cạnh còn có mấy con búp bê thỏ đi theo.
Cặp mắt to của Glan đảo qua đảo lại nhìn tới nhìn lui trong đội ngũ diễu hành, sau khi nhìn thấy Yến Lâu trong đội ngũ mắt cô bé sáng rỡ, nhận ra cậu trong nháy mắt. Cô bé kéo góc áo Vivian, hai người và đám búp bê ôm mấy cái giỏ, nắm cánh hoa trong giỏ ra sức ném vào đội ngũ.
Không chỉ hai cô bé, đám người vây xem hai bên cũng bị kéo theo, nhanh chóng lấy ra đủ thứ đồ ném cho đội ngũ diễu hành, hoa tươi, kẹo, đồ ăn vặt, đồ trang sức nhỏ đều là bình thường, có ông chủ giàu có nào đó mở tiệm trái cây đổ mấy giỏ trái cây từ trên lầu hai xuống, trái cây to to nhỏ nhỏ suýt chút đập nát đầu người ta.
Ném trái cây xong, ông chủ tức giận vỗ đầu nhân viên: “Tôi bảo cậu chuẩn bị trái cây, dưa lưới, quả dừa to thế mà cậu cũng bỏ vào là sao hả? Sợ đập không chết người à, ngu ngốc!”
Nhân viên gãi đầu cười gượng hai tiếng: “Xin, xin lỗi ông chủ, trước kia tôi chưa từng làm, không suy nghĩ kỹ, xin lỗi…”
Ông chủ thì thầm hai câu “may mà không đập trúng người”, rồi quay người lại tức giận gõ đầu cậu ta mấy cái.
Yến Lâu ở dưới thu tay lại, trong lòng cạn lời: “Thần đã biết tại sao mỗi năm diễu hành, nhất định phải có người trông rồi.”
Cậu còn nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì, nhiều nhất là mấy người chơi không ngoan ngoãn phá đám thôi, nhìn chằm chằm hành động của mấy người chơi là được rồi, hoàn toàn không ngờ gây chuyện trước lại là người của mình.
Thật là ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng mà!