Một nhóm búp bê ở trong rừng thò đầu ra nhìn bên ngoài tế đàn, một nhóm có vẻ hiếu kỳ nhưng không dám lại gần.
Bên cạnh tế đàn, Yến Lâu khiến linh hồn Hai Mươi Mốt rơi vào giấc ngủ sâu, sau đó chuẩn bị vẽ linh văn.
Hai Mươi Mốt có năng lực điều khiển vật đã chết, nếu như sinh vật vừa mới chết, gã có thể xóa dấu vết của cái chết, khiến đối phương quên đi ảo giác về cái chết và tiếp tục sống trong thời gian ngắn, giống như người đàn ông mà cậu gặp lần trước. Mặc dù năng lực này không tính là lớn mạnh, nhưng có ích trong việc hù dọa người chơi trong phó bản, coi như là một năng lực rất thích hợp trong phó bản.
Nếu Hai Mươi Mốt đã quyết định tiếp nhận chức vụ của thủ lĩnh này, giá trị sức mạnh của gã tất nhiên phải tăng lên, như vậy mới có uy lực của boss.
Vì thế Yến Lâu đã chọn một linh văn có tính chất tấn công, sau khi linh văn được vẽ thành công, nó dung nhập vào linh hồn của gã, mặc dù tạm thời không nhìn ra hiệu quả cụ thể, nhưng khí tức của Hai Mươi Mốt dần dần mạnh lên, linh văn ít nhất đã thành công một nửa.
Sau đó, cậu vẽ Tỏa Linh Văn, sợi xích màu đỏ trói buộc linh hồn đang ngủ say, linh hồn không yên bỗng chốc di chuyển, nhanh chóng không còn chống đỡ được nữa rồi ngủ mê man.
Thấy cậu bên này đã kết thúc, những con búp bê khác mới đẩy đẩy nhau về phía trước.
Một con búp bê có một đường sút chỉ bên bả vai dè dặt nói: “Đại nhân, thứ ngài cần chúng tôi đã tìm thấy.”
Nói xong nó mở thứ bên cạnh, là hài cốt của thủ lĩnh trước vừa được đào ra, còn có một đống linh tinh khác.
Thấy vẻ mặt cậu hơi ghét bỏ, con búp bê đó căng thẳng nói: “Ngài muốn tìm thứ gì, nếu không thì ngài nói đại khái hình dáng, chúng tôi tìm cho?”
Yến Lâu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là một món đồ trang sức nào đó, chú ý những đồ trang sức hồng ngọc. Các ngươi trải rộng những đồ này ra, có khi nó bị biến thành thứ khác cũng không chừng.”
Nhóm búp bê ngoan ngoãn trải rộng mọi thứ, ngay cả thi thể của thủ lĩnh trước bị chặt đứt đầu cũng bị trải ra, mỗi một món đồ trang sức có trọng điểm đều được đưa đến trước mặt Yến Lâu để cậu kiểm tra, mãi cho đến khi Hai Mươi Mốt tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, bọn họ vẫn chưa tìm được thứ đó.
Âm khí trong cơ thể thủ lĩnh trước cũng bị người chơi mang vào, vậy thứ đựng âm khí đó ở đâu chứ?
Hai Mươi Mốt từ trong miệng con búp bê khác hiểu rõ nguyên nhân, sau khi suy nghĩ nói: “Còn có một nơi để giấu đồ.”
Yến Lâu nhìn sang: “Ở đâu?”
Hai Mươi Mốt nói: “Lúc trước là nơi của người chết, thủ lĩnh trước sống ở đấy, sau đó phần lớn cái chết đều ở gần khu rừng, cô ấy thường xuyên vào đó hấp thu năng lượng.”
Yến Lâu nhớ lại thủ lĩnh trước có năng lực luyện hóa oán khí, những nơi thường xảy ra nhiều cái chết thực sự phù hợp để cô tu luyện.
“Dẫn ta đến chỗ đó xem thử.”
Hai Mươi Mốt niềm nở đi trước dẫn đường, mặc dù tính mạng bản thân bị người ta khống chế, nhưng cảm giác sức mạnh gia tăng càng khiến cho gã vui sướng, dĩ nhiên càng cung kính vị Đại Ma Vương Yến Lâu này hơn.
“Chính là nơi này.” Hai Mươi Mốt đá đống lá khô rụng trên mặt đất, không biết nơi này có phải bị nhuộm quá nhiều máu không, bùn đất trên mặt thoạt nhìn màu đỏ sẫm đã biến đen, thậm chí còn thoang thoảng mùi tanh hôi.
Gã chỉ vào cây cổ thụ xiêu vẹo bên cạnh nói: “Trước kia ở đây có người treo cổ, người kia bị chém đứt cổ ở bên cạnh, khuôn mặt đối diện cô ta, toàn bộ máu phun lên người cô ta, cho nên đã bị ảnh hưởng rất lớn.”
Yến Lâu cảm nhận được âm khí và oán khí lơ lửng trên không trung, tìm thấy trong đó có một hương vị quen thuộc. Cậu mở mắt ra, chỉ vào cây cổ thụ xiêu vẹo nói: “Ở đây, đào đi!”
Nhóm búp bê cầm dụng cụ đào đất, đào đống bùn đất ẩm ướt tanh hôi, chảy ra nước màu đỏ sẫm giống máu.
Không bao lâu, một con búp bê đào phải vật cứng, lập tức vui sướng reo hò: “Đào đến rồi! Tôi đào đến rồi!”
Nhóm búp bê xúm lại xung quanh, thì thầm nói: “Mau cho tôi xem với! Cô ta giấu thứ gì đấy? Có phải tiền không?”
Chôn ở dưới gốc cây chính là một cái hộp gỗ, do ẩm thấp mục nát mà biến thành nước sơn màu đen, chiếc khóa đồng cũng bị hoen gỉ loang lổ, nhìn đã biết không còn giống với hình dạng ban đầu.
Con búp bê cung kính mang hộp gỗ đến trước mặt Yến Lâu, cậu đưa tay vặn nhẹ, chiếc khóa đồng gỉ sét lập tức vỡ ra.
Hộp gỗ không lớn, bên trong chỉ giấu vài món nho nhỏ, liếc mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Một mảnh vải tơ tằm ố vàng, một viên hồng ngọc cắt thành hình bầu dục, giấy gói kẹo màu sắc sặc sỡ đã được mở ra, một kẹp tóc hình con thỏ màu hồng nhạt… hầu hết đều là những thứ vụn vặt không đáng giá nhưng là nếu là con gái thì rất thích chúng.
Yến Lâu rũ mắt nhìn hộp gỗ im lặng hồi lâu, khe khẽ thở dài, che giấu sự thất vọng trong lòng. Cậu cầm viên hồng ngọc kia, oán khí tinh khiết quanh quẩn, đầu ngón tay cậu tái nhợt, sự lôi cuốn ma mị cố gắng gặm nhấm linh hồn cậu, nhưng oán khí nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó không đúng, bỗng chốc rút vào trong viên hồng ngọc giả vờ như đã chết.
Cậu thực sự không thích phong cách giết người uống máu tàn nhẫn đấy, nhưng cậu càng thêm chán ghét tên đầu sỏ giấu mặt này.
Nhưng tiếc rằng oán khí rải rác này chỉ có sức mê hoặc, không có ý chí chủ thể, cho dù có bắt được cũng không có khả năng hỏi được gì hữu ích, phải cẩn thận đề phòng nó mê hoặc những người khác.
“Những gì còn sót lại các ngươi chôn cho cô ấy đi.” Yến Lâu dừng một chút, nói: “Mang đầu của cô ấy về, tìm nơi nào tốt hơn một chút mà chôn.”
Nhóm búp bê ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù bọn họ không thể khâu lại búp bê, nhưng người dân trên đảo căn bản đều quen thuộc, vẫn có thể tìm người làm giúp được.
Yến Lâu dành cả ngày để dọn dẹp hòn đảo từ trên xuống dưới, loại bỏ đi một số oán khí được che giấu.
Sau đó cậu đi đến khu dân cư của người dân trên đảo, nhìn sân ngoài của bà Lan một hồi, bên trong đã là khoảng trống. Cậu chưa hề lựa chọn xây lại số liệu của bà Lan, cho nên trong mắt người dân trên đảo bà Lan đột ngột ra đi, nhà của bà từ đó cũng trở nên hoang vắng.
Yến Lâu không phải loại đa sầu đa cảm, chỉ quay về nơi quen thuộc xem chút tình hình, xem xong rời đi.
Trước khi ra khỏi phó bản, cậu nói với nhóm búp bê trên đảo: “Các ngươi cứ bình thường đi, không có việc gì đâu, có thể đến cửa hàng để chơi… Ta dự định trong lúc rảnh rỗi sẽ mở một lớp học nhỏ trong cửa hàng, tìm người thật tốt để giảng dạy cho các ngươi, sau này đừng học những thứ linh tinh nữa.”
Nhóm búp bê đứng thẳng nghe lời dạy bảo, hồn nhiên không biết từ “học tập” này có uy lực cỡ nào ở thế giới khác.
Xây dựng một lớp học nhỏ để dạy búp bê là ý tưởng của Dorothy, sau khi Dorothy nói chuyện tương phản quá lớn, thiếu chút nữa cậu đau thắt lưng, người cha già này thực sự có phần sợ hãi.
Thực ra từ lúc mới gặp những con búp bê nghịch ngợm chuyên đi gây sự, Yến Lâu đã có ý định quản giáo nhóm búp bê này một chút.
Búp bê khác với người hầu, mới sinh bọn chúng là linh hồn mỏng manh trống rỗng, nhưng bởi vì tâm trí trưởng thành rất nhanh nên chúng nhanh chóng bị nhiễm màu. Trong quá trình này, nếu như không có điều gì tốt đẹp dẫn lối, bọn chúng rất dễ dàng đi sai đường, giống như búp bê trên đảo búp bê, dĩ nhiên có nguyên nhân từ huyết linh, nhưng hành động của bọn chúng cũng có bị ảnh hưởng từ oán khí hung ác.
Thủ lĩnh trước cũng nói rõ cho cậu một chuyện, mặc dù tính cách của nhóm búp bê không giống nhau, nhưng ban đầu chúng vẫn còn trong sáng đơn thuần. Là người quản lý của cửa hàng búp bê, cậu cần phải quản giáo tốt những con búp bê này, nhưng sức mạnh và kiểm soát chặt chẽ đều không phải là phương pháp tốt nhất, lựa chọn tốt nhất là dẫn lối bọn chúng.
Cho nên, sau khi trở lại cửa hàng búp bê cậu nói chuyện với Hughes về vấn đề này.
Trong cửa hàng búp bê có không ít phòng trống, bình thường búp bê chơi đùa trong vườn hoa và căn phòng có ánh mặt trời là lựa chọn không tồi, nhưng chọn người dạy dỗ bọn chúng cần phải tuyển chọn cẩn thận.
Yến Lâu cảm thấy vẫn nên chọn người ở giữa đám búp bê, như vậy cảm giác bài xích sẽ ít hơn một chút, về phương diện này Hughes hơi phí tâm, bởi vì nó hiểu rõ hơn lai lịch và tính cách về những con búp bê này.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Yến Lâu hỏi.
Cậu nán lại trong phó bản vài ngày, nhớ đến lúc trước Nicholas dặn đi dặn lại, liền hỏi thời gian.
Hughes trả lời: “Đã là ngày thứ sáu rồi, nửa giờ nữa trời sẽ sáng.”
“Gần như là ngày thứ bảy…” Yến Lâu tính thời gian, còn nhiều nhất là năm ngày nữa là đến lễ hội hóa trang, nếu như lúc này cậu lại tiến vào phó bản không chắc sẽ nán lại bao lâu, ngộ nhỡ quay về không kịp lúc chẳng phải là cho Nicholas leo cây à?
Hơn nữa lễ hội hóa trang là lễ hội lớn đầu tiên ở thành Angos, chuyện này không được phép bỏ lỡ, cho nên Yến Lâu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Phó bản mới sẽ không vào, nhưng chuyện khác có thể xử lý một chút, ví dụ như cậu còn thiếu một số tài liệu.
Trục quang được tạo ra trong một thế giới tận thế trên mảnh đất hoang vu, trong một hồ nước ở trên đỉnh núi, có những sinh vật nhỏ bé ở nơi này mỗi ngày trải qua một lần luân hồi, bao nhiêu năm vẫn chưa từng thay đổi.
Một điểm liên hệ của game sinh tồn nằm ở gần ngọn núi đó, với tốc độ của cậu tối đa là hai ngày có thể vừa đi vừa về trong một chuyến, cho dù thêm một ngày chờ trục quang hình thành thì nhiều nhất cũng là ba ngày, thừa thời gian.
Sau khi nhắn nhủ với Hughes vài câu, chủ cửa hàng Yến trong lòng tràn ngập cẩn thận bước vào cánh cửa Truyền Tống Trận.
Lần này thời gian mở của Truyền Tống hơi dài một chút, mở mắt ra đã ở trong một tòa kiến trúc màu xám.
Căn cứ vào sự cằn cỗi của mảnh đất hoang này, cho dù game sinh tồn có thiết lập điểm liên hệ cũng tương đối sơ sài. Một tòa nhà hai tầng nhỏ, vách tường trơ trụi, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài chỉ thấy khắp nơi đều là đất vàng, giống như đang ở chốn sa mạc không người ở.
Nhân viên công tác đóng ở đây nhanh chóng đến tiếp đón cậu.
Cô gái trẻ mặc quần áo dài tay vẻ mặt có phần chán nản, không biết có phải do không chịu được ảnh hưởng của môi trường hay không, cuối cùng có thể cảm thấy mọi người công tác ở đây không hề có tinh thần.
“Đại nhân, ngài nói là ngài muốn lên đỉnh núi đúng không?” Cô gái trẻ hơi ngạc nhiên nói: “Ngọn núi đó rất cao, hơn nữa cần phải đi qua khu dân cư của con người, ngài có chuyện quan trọng sao?”
Yến Lâu không trả lời cô, hỏi ngược lại: “Vì sao phải qua khu dân cư của con người?”
Cô gái do dự nói: “Đại nhân, nơi này là vùng đất hoang vu. Để sống sót, con người có thể trở thành dã thú, thậm chí đáng sợ hơn dã thú.”
Yến Lâu nhìn đôi gò má gầy gò của cô gái, nhanh chóng hiểu được ẩn ý của cô. Nguồn tài nguyên ở thế giới hoang dã này thiếu hụt, mỗi ngày đều có vô số người bị chết đói, chết vì lạnh, chết vì bệnh, cho dù dựa vào game sinh tôn thì điều kiện cuộc sống của họ cũng không tốt đẹp mấy, huống chi là những người bên ngoài.
Cậu như vậy dễ làm người khác chú ý là người đi vào, người có lý trí sẽ cầu xin cậu, người dũng cảm có thể giết người cướp của, người cực kỳ đói sẽ coi cậu thành một miếng thịt tươi.
Rất nhiều thời điểm bản chất của con người không thể cân nhắc được nữa, nhất là khi rơi vào đường cùng không lối thoát.