Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 64: Tượng cốt điêu mỹ nhân



Thuận lợi bắt được cốt điêu thứ ba, Yến Lâu ngắm ba bức tượng mỹ nhân có hình dạng khác nhau, trong lòng vẫn còn vướng mắc, chung quy lại cảm thấy quá thuận lợi, rốt cuộc Đan Chi có tính toán gì không?

Kệ đi, cho dù nàng ta có tính toán gì hay không thì bắt thêm một cốt điêu nữa là đủ khiến nàng ta xuất hiện.

“Đi, đến tòa nhà hành chính.”

Khi đến gần tòa nhà hành chính, Yến Lâu nhìn thấy mọi người đang ùa ra từ trong tòa nhà dạy học và ký túc xá.

Vẻ mặt bọn họ ngơ ngẩn, biểu cảm cứng đờ, ánh mắt mù mịt không có ánh sáng, động tác cứng ngắc giống như con rối, âm khí Đan Chi phóng ra chính là sợi dây điều khiển họ.

Giống như cảnh xác sống bao vây, bọn họ chẳng khác gì xác sống, không có trí tuệ, không có cảm giác, liên tục bị ép buộc lao vào cắn xé, liều mạng ngăn cản bước chân của nhóm người Yến Lâu.

Nhưng chiến thuật hải chiến với Yến Lâu vô dụng.

Chỉ là cậu đang xác định lại một việc, Đan Chi đang sử dụng cốt điêu và những con rối này để kéo dài thời gian, trong thời gian đó nàng muốn làm gì?

“Bịch chuang!”

Yến Lâu nhạy bén phát hiện tiếng động từ xa, âm thanh giống như vật gì đó đang đổ vỡ, vị trí này hình như là…

“Phòng búp bê!” Ánh mắt Yến Lâu lạnh lùng, mục đích thực sự của Đan Chi là mở cửa hàng búp bê, sắp đặt quản lý trong phó bản.

Nhưng trong lòng Yến Lâu vẫn còn vướng mắc, tuy căn phòng búp bê là con đường cậu đi vào phó bản, có thể mang chút lợi ích cho cậu, nhưng Đan Chi cũng không thể mở con đường trong căn phòng búp bê để bỏ trốn. Hơn nữa không có căn phòng búp bê cậu vẫn có thể ở đây tự do ra vào, từ đầu đến cuối phó bản nghiễm nhiên chịu sự quản lý của cửa hàng, kể cả Đan Chi có công kích căn phòng búp bê cũng không ích gì, nàng làm như vậy là có mục đích gì?

“Sau khi bắt được cốt điêu ở tòa nhà hành chính thì đến tìm tôi.” Yến Lâu dặn Kill-6 một câu, sau đó hóa thành quỷ vượt qua ngăn cản của đám đông, bay nhanh về phía phòng búp bê.

Người sống không thể ngăn cản quỷ hồn, bởi vì xác thịt không thể đụng vào linh hồn, nhưng chẳng mấy chốc đã có hơn chục quỷ hồn từ mọi nơi bay ra, giống như những người đó, tất cả đều điên cuồng ngăn cản cậu.

Yến Lâu nhìn thấy nam quỷ trong phòng điêu khắc, thần sắc anh ta lúc thì tỉnh táo lúc thì chết lặng, chết lặng khi cùng những con quỷ chán sống khác xông lên phía trước, tỉnh táo khi chạy ra ngoài với vẻ mặt hoảng sợ.

Thấy anh ta mâu thuẫn như vậy, Yến Lâu tốt bụng đưa linh hồn anh ta ra: “Cậu không muốn chạy à?”

Nam quỷ: “Tôi, tôi, tôi… Tôi không chạy! Tôi không thoát ra được tòa nhà nghệ thuật đó, huhuhu.”

Yến Lâu vẫy tay lên quỷ hồn, sức lực bọn họ đều rất yếu, nhưng số lượng cản đường quá lớn. Dĩ nhiên những con quỷ này đều là NPC trong phó bản, đe dọa tâm lý người chơi, cậu không muốn đánh nhau thêm lần nữa rồi khôi phục dữ liệu.

Yến Lâu vỗ vai anh ta nói: “Hiện tại cậu còn không ra ngoài sao? Tranh thủ thời gian chạy đi!”

Nam quỷ cảm nhận được sợi dây trói buộc trên người dần dần biến mất, trong lòng cảm động: “Cảm ơn!”

Yến Lâu gạt âm khí dính trên người anh ta: “Không cần khách khí, đi nhanh đi.”

Nam quỷ chạy đi, đàn quỷ ở đó vùng vẫy một lát, toàn bộ đuổi theo hướng anh ta chạy, từ xa Yến Lâu có thể nghe được tiếng nam quỷ la “oai oái”.

Mặc dù nam quỷ bị lừa một vố, nhưng tên đầu sỏ cũng chẳng có gì áy náy, dù sao cậu cũng giúp đối phương thoát khỏi khống chế của Đan Chi, nếu không rơi vào tay Đan Chi nam quỷ chỉ có thể trở thành đồ ăn.

Hơn nữa, âm khí của Yến Lâu cực kỳ thuần khiết, nếu nam quỷ có thể tiêu hóa một ít âm khí, thực lực chắc chắn có thể tăng lên.

Căn phòng búp bê nằm trên con phố ở phía sau căn tin của trường học, cả con phố đều bị chặn bởi một nhóm người, nhìn thoáng qua đã thấy đông nghịt người. Những người này đều là con rối bị Đan Chi kiểm soát, mỗi người đều có âm khí mờ nhạt, sau một thời gian bọn họ sẽ trở thành cái xác không hồn.

Yến Lâu khẽ cau mày, cậu tính lại gần xem, cho dù Đan Chi phá vỡ toàn bộ phong ấn, nàng cũng không thể có sức mạnh lớn như vậy, hơn nữa phong ấn trên cốt điêu vẫn còn nguyên vẹn, là ai ở sau lưng giúp đỡ nàng?

Tiếng động trước đó đúng là phát ra từ trong phòng búp bê, khi Yến Lâu không có trong phó bản, căn phòng búp bê bị đóng chặt rồi biến mất, Đan Chi tuyệt nhiên không tìm được tung tích của nó, có lẽ nàng đang chờ Yến Lâu tới, chỉ khi Yến Lâu đến nàng mới có cơ hội tiến vào trong căn phòng búp bê.

Người của đội quân Kill thấp nhất đều là cấp B, với thực lực của Kill-7 Yến Lâu rất yên tâm, quả nhiên, khi cậu đang bị vây hãm bởi con rối, một nữ sinh bị đánh bay ra khỏi cửa phòng búp bê.



Yến Lâu nhìn nữ sinh cao gầy nằm trên mặt đất, không ngạc nhiên khi cô chính là Ban Hoa đã rời đi trước.

Trước khi nữ sinh thấp bé rời đi, cô ta cố tình thả ra để ngụy trang đánh lạc hướng Yến Lâu, nghĩ đến cốt điêu trong tay nữ sinh thấp bé, Yến Lâu lấy ra nhìn kỹ, đột nhiên dùng sức bóp chặt, cốt điêu liền nát vụn.

Dĩ nhiên bị người ta đùa giỡn, tâm tình Yến Lâu không tốt, cậu cười nhìn về phía nữ sinh nằm trên đất, hỏi: “Đan Chi?”

Ban Hoa quay đầu, khuôn mặt nở nụ cười có chút vặn vẹo, hiện ra hình ảnh chồng lên cơ thể.

Đó là một nữ tử xinh đẹp mặc vũ y đỏ thắm, dung mạo yêu kiều, lẳng lơ, dường như chỉ cần một cái liếc mắt là sẽ khiến người khác đắm chìm vào tình yêu.

Kill-7 đứng ở cửa phòng búp bê, hành lễ với cậu: “Đại nhân, nàng ta muốn vào cửa hàng.”

“Đã thấy rồi.” Yến Lâu đi lên phía trước, quỷ hồn của Đan Chi nhanh chóng thoát khỏi thân thể muốn chạy, nhưng Yến Lâu nâng tay, tập hợp âm khí thành một bàn tay to màu đen chặn đứng đường chạy của nàng.

Đan Chi bất đắc dĩ bò lại vào trong cơ thể Ban Hoa.

Nàng oán hận trừng mắt với Yến Lâu, không cam lòng nói: “Nếu ngươi quay lại chậm hơn một chút, ta đã hoàn toàn tự do!”

“Hửm?” Yến Lâu cau mày: “Cho dù ngươi phá vỡ phong ấn cũng không thể trốn thoát ra khỏi phó bản, có ích gì?”

Đan Chi không nói.

Yến Lâu ngồi xổm trước mặt nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Phá phong ấn, giết đặc công, hay là lấy quyền giới chạy đi?”

Đan Chi im lặng một hồi, đột nhiên thỏa hiệp nhận thua, dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt hơi cong như hình móc câu.

“Đại nhân nghĩ sao?” Đan Chi nói: “Chẳng qua nô gia muốn được tự do vài ngày mà thôi, suốt ngày bị vây hãm trong xương người, chịu nỗi đau thấu xương, ai mà không muốn chạy trốn chứ?”

Yến Lâu cười cười, chẳng đoái hoài gì: “Thật không?”

Đan Chi đưa tay muốn kéo ống tay áo cậu, nhưng Yến Lâu đưa tay điều chỉnh ống tay áo của mình chỉ để tránh hành động của nàng.

Hành động của Đan Chi bị kìm hãm, nàng thu lại ngón tay, mặt mang vẻ hờn tủi nói: “Đại nhân chẳng lẽ ngài gan vàng dạ sắt như thế sao, ngay cả nửa phần tình cảm cũng không có? Nô gia cũng chỉ muốn bớt đi một chút đau đớn, nên mới cả gan đắc tội với ngài.”

Yến Lâu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, một lát sau bình tĩnh nói: “Bịa đặt!”

Nụ cười Đan Chi ngưng lại.

Yến Lâu thu lại dáng vẻ tươi cười, lạnh lùng hỏi: “Cuối cùng ngươi muốn làm cái gì?”

Đan Chi rũ mắt xuống, bộ dáng thống khổ: “Nô gia nói rồi, muốn chạy trốn khỏi phong ấn mà thôi.”

Yến Lâu nói: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc à?”

“Nô gia không dám.”

Đan Chi có chết cũng không chịu nói, mặc cho Yến Lâu có hỏi như thế nào vẫn là thái độ đối phó đấy.

Yến Lâu đứng lên, lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ban đầu ta không muốn làm ảnh hưởng đến phó bản, nhưng ngươi quá ngu xuẩn, vậy đừng trách ta.”

Khóe miệng Đan Chi nhếch lên, vẻ mặt thờ ơ, nàng không biết Yến Lâu lấy cái gì để uy hiếp nàng, trừ khi cậu thà phá hủy phó bản để giết nàng.

Yến Lâu lấy ra một cốt điêu, nhẹ nhàng đưa tay kéo âm khí và linh hồn thành mảnh nhỏ, sức mạnh cốt điêu lập tức mất đi bỗng chốc trở nên xám xịt, dưới đáy xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Sắc mặt Đan Chi trắng bệch, cảm nhận được sức lực mình nhanh chóng tiêu hao, nàng đã sớm không còn duy trì được phong độ, vẻ mặt nàng cuối cùng trở nên hoảng loạn.

“Ta không biết là ai đã cho ngươi sự tự tin đấy, có lẽ ngươi nghĩ cho dù bị bắt, miễn là ta không giết ngươi là ngươi có cơ hội bỏ chạy sao?

Yến Lâu ung dung lấy cốt điêu ra, đó là một phần linh hồn của Đan Chi, có liên quan chặt chẽ đến ý thức của chủ thể, khi bẻ nó ra sự sợ hãi và đau đớn đều được truyền lại y nguyên cho nàng.

“Đáng tiếc là ngươi đoán sai rồi.” Yến Lâu chậm rãi đưa âm khí vào miệng: “Ta đang cần ít đồ ăn, mười người như ngươi cũng chẳng đủ để ta no bụng…”



Trong mảnh nhỏ linh hồn có chứa một phần ký ức, từ đó Yến Lâu thấy được khuôn mặt mờ nhạt của nhà điêu khắc, còn có đau đớn do con dao khắc lên người, nhưng cậu để ý hơn chính là tay nghề bậc thầy của nhà điêu khắc trong trí nhớ, đó là điều hiện giờ cậu cần gấp nhất.

Cậu nhíu mày suy nghĩ, tâm tư đắm chìm trong tay nghề điêu khắc, chờ âm khí được hấp thu hơn nửa, vẻ mặt cậu đột ngột thay đổi.

Trong âm khí cậu nếm được mùi vị quen thuộc, giống như oán khí tinh khiết của thủ lĩnh trước trên đảo búp bê.

Trong âm khí giữa quỷ với quỷ, mùi oán khí không giống nhau, giống như mỗi người từ khi sinh ra đã có diện mạo khác nhau, đây là cách tốt nhất để loài quỷ phân biệt được nhau.

Như vậy, sẽ có hai người không có quan hệ tồn tại sử dụng oán khí giống nhau sao? Không có khả năng.

Cuối cùng Yến Lâu nghiêm túc lên, cậu nhìn về phía Đan Chi tê liệt đang nằm trên mặt đất, linh hồn bị bóc ra và cắn nuốt là cảm giác rất thống khổ, hiện giờ hơi thở nàng trống rỗng, run rẩy, ánh mắt nhìn Yến Lâu lộ ra vẻ sợ hãi.

Yến Lâu rút ra một sợi oán khí, hỏi Đan Chi: “Cái này từ đâu đến?”

Đan Chi đau đớn lắc đầu: “Ta không biết, ta không biết gì hết.”

“Không biết?” Yến Lâu nhíu mày, lạnh lùng cúi người nhìn chăm chú nàng: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi làm gì?”

“Ta…” Đan Cho cắn môi, ánh mắt nhìn về phía căn phòng búp bê: “Ta không làm gì hết, đại nhân chớ đổ oan cho ta.”

Yến Lâu cười nhạt, con ngươi màu hổ phách lạnh băng trong ánh sáng nhạt của hoàng hôn buông xuống.

“Đan Chi, ngươi rất biết cách làm ta mất hứng… Có điều, ngươi không chịu nói cũng không sao, ta sẽ tự tìm ra.”

Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời u ám, những dấu vết màu đen đang từ từ leo lên chiếc cổ tái nhợt. Yến Lâu mở miệng, nơi sâu nhất trong cổ họng như hố đen, một ngọn lửa bất ngờ lóe lên.

Mây đen trên trời bị khuấy đảo, gió lạnh đột nhiên nổi lên cuốn đi những chiếc lá rụng, Yến Lâu đứng ở giữa biến động, mây đen hội tụ thành vòng xoáy nặng nề hội tụ trên đỉnh đầu cậu.

Trong mắt người bình thường chẳng qua là bão táp nổi lên, nhưng trong mắt nhóm người Đan Chi, âm khí khắp trời tất cả đều đang bị hút vào trong miệng Yến Lâu, cậu như một cái hang không đáy, tham lam nuốt chửng sức mạnh của Đan Chi.

Đan Chi bi ai khóc một tiếng, hoàn toàn không thể duy trì được phong độ hiện tại, khí tức toàn thân lập tức giảm xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại một chút âm khí nhàn nhạt rơi vào trong miệng Yến Lâu, bầu trời lập tức trở nên trong lành, tất cả mây đen u ám trôi nhiều ngày đều tiêu tan, đã lâu rồi sân trường mới trở nên bừng sáng. Nhưng giờ phút này không có ai thưởng thức bầu trời quang đãng này, trong sân trường hơn nửa người đều rơi vào trạng thái ngất xỉu, toàn bộ phó bản vô cùng yên tĩnh.

Vẻ mặt Yến Lâu thỏa mãn, mặc dù âm mưu rải âm khí mấy tháng của Đan Chi không đủ để cậu no bụng, nhưng có thể tạm thời xoa dịu cảm giác đói bụng. Chẳng qua gần đây cậu ăn nhiều năng lượng ấm tinh khiết, miệng cậu hơi kén ăn, nay nuốt được nhiều âm khí còn chê âm khí quá lạnh.

Mái tóc đen dài dưới sự thúc giục của Yến Lâu nhanh chóng lan ra, chúng như thủy triều mạnh mẽ tràn vào căn phòng búp bê nhỏ hẹp, từng tí từng tí một bao phủ đồ vật trong phòng búp bê.

Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc đen vô hình mềm mại như suối, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, phát sáng như gấm thêu.

Đan Chi chật vật quỳ rạp trên mặt đất, hai tay căng thẳng đan chặt lấy nhau, ánh mắt rơi xuống bóng tóc dài vừa sợ hãi vừa oán hận.

Nàng không cam tâm thất bại như thế, nhớ đến hứa hẹn của người kia với nàng, trong lòng Đan Chi không khỏi len lỏi một tia may mắn, chỉ cần nàng làm tốt chuyện này, cho dù nàng bị phát hiện ra sự khác thường cũng không sao, người kia sẽ đến cứu nàng…

Mái tóc đen xuyên qua những con búp bê đan tay, xuyên qua các khoảng trống của quầy hàng, qua trần nhà, từng góc xó xỉnh đều bị chúng chiếm đóng.

Sau vài phút, mái tóc đen đang lan rộng từ từ rút lui.

Một sợi tóc dài lôi một chiếc khuyên tai hồng ngọc hình giọt nước ra, bên trong là oán khí tinh khiết quen thuộc.

Mái tóc dài khôi phục như cũ, chỉ dài hơn ban đầu một chút. Yến Lâu cầm chiếc khuyên tai lắc lắc trước mặt Đan Chi, hỏi nàng: “Đây là cái gì? Từ đâu ra?”

Sắc mặt Đan Chi xám lại: “Ta không biết… Không liên quan đến ta.”

Yến Lâu cười nhẹ một tiếng: “Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, vì cớ gì ngươi nhất định phải cứng đầu như thế?”

Giọng Đan Chi khàn khàn: “Lũ nam nhân các ngươi đều là súc sinh, các ngươi sẽ không được chết tử tế! Chết không tử tế!”

Sắc mặt Yến Lâu thản nhiên, tỉ mỉ nhìn chiếc khuyên tai, không để ý nói: “Quả thực ta đã chết không tử tế, nhưng nếu như ngươi vẫn không nghe lời như vậy, ta không chắc ngươi sẽ chết thêm lần nữa… Nói không chừng chết kiểu này sẽ hơi khó coi.”

“Ngươi không để bụng chứ?” Cậu dịu dàng hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv