Khi Yến Lâu đang ngủ say, cậu nhận được thông báo của hệ thống game sinh tồn: Thế giới Hắc Ám bắt đầu mở phó bản lớn cấp cao nhất, phạm vi trải dài khắp tất cả các phó bản lớn nhỏ trong Thế giới Hắc Ám, xin tất cả những nhân viên boss chuẩn bị sẵn sàng!
Yến Lâu kéo chăn lên trùm kín đầu, rồi đạp vào người Nicholas đang nằm cạnh mình. Nicholas ôm cậu vào lồng ngực, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, còn khá lâu nữa, em cứ ngủ tiếp đi.”
Yến Lâu: khò khò.
Nicholas nhẹ nhàng véo thịt mềm trên mặt cậu, y cười khẽ, nói: “Càng ngày càng vô tâm.”
Nhưng vô tâm cũng là một chuyện tốt.
Yến Lâu đã đến Thế giới Hắc Ám nhiều năm rồi, cũng phát động phó bản lớn của cửa hàng búp bê và thành Angos mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải phó bản siêu cấp của cả Thế giới Hắc Ám.
Phó bản siêu cấp như thế này thường xảy ra vào chung cuộc, đa số những người chơi vào phó bản đều là cao thủ sắp qua cửa hoàn toàn. Khi phó bản mở ra, người chơi sẽ dựa vào thành trì cuối cùng được đưa ra theo thứ hạng, thu thập mảnh vỡ lệnh thông hành dưới sự cản trợ của dân cư trong thành, sau khi thu thập đầy đủ một chiếc lệnh thông hành mới có thể khiêu chiến Boss trong thành.
Sau khi khiêu chiến Boss thành công, bọn họ sẽ có được một lệnh thông hành đặc biệt, sau đó được truyền tống đến thành trì tiếp theo, cho đến khi tập hợp được số lệnh thông hành đặc biệt cần thiết, người chơi mới có tư cách vào Vương Thành khiêu chiến đại ma vương.
Yến Lâu gánh vác hai trách nhiệm lớn lao, một là Boss thành Angos, ngoài ra cậu còn là Boss số hai của hoàng cung, hy vọng đến lúc đó người chơi đừng sợ hãi quá.
Cậu ngáp ngắn ngáp dài quay về cửa hàng búp bê, vừa bước ra khỏi trận truyền tống là đối diện với ánh mắt đồng loạt chăm chú của đám búp bê. Trong mắt chúng nó đầy vẻ oán hận, như thể đang nhìn một tên phụ tình vậy.
Yến Lâu: “Mọi người sao thế?”
Dorothy đã được thay chân, thân thể cao lớn như người thật, yếu ớt nói: “Ba xấu xa, ba tính xem đã bao lâu rồi ba không về nhà? Một tháng! Không hề về liếc mắt nhìn bọn con cái nào suốt một tháng!”
Yến Lâu: cắn rứt lương tâm.
Dorothy còn đang lên án cậu: “Người khác là có vợ quên mẹ, ba là có vợ quên con!”
Đám búp bê cùng gật đầu.
Yến Lâu: “… Ba không có.”
Glan bĩu môi: “Không thèm để ý đến cửa hàng, chuyện gì cũng giao cho bọn tôi, may mà không phải ngài phát lương.”
Yến Lâu: “… Tôi không có.”
Yến Thành: “Anh có!”
Yến Lâu lau mặt: “Anh sai rồi.”
Dorothy: “Hừ! Chỉ nhận lỗi đơn giản là xong rồi hả?”
Yến Lâu: “…”
Sau này đúng là cậu phải về đây thường xuyên, một tháng không lo đến, đám nhóc tì này bắt đầu ngang ngược hơn. Giải quyết Dorothy cứ mãi lải nhải, Yến Lâu hỏi tình hình gần đầy trong cửa hàng.
Có nhân viên cửa hàng, có người tuần tra, còn có Hughes với kinh nghiệm phong phú ở đây, thật ra không cần cậu giám sát thì cửa hàng búp bê vẫn hoạt động bình thường. Nhưng cậu vẫn kiểm tra thăm hỏi từ đầu đến cuối, xem xét những phó bản có vấn đề và phó bản cao cấp một lần, nhất là thăm Beatrice.
Sau khi cậu dạo xong, quay về hoàng cung, phó bản siêu cấp “Thế giới Hắc Ám” đã mở ra, nhưng người chơi còn lâu mới đến được thành Angos.
Qua mấy năm kinh doanh của Yến Lâu, thành Angos đã không còn là thành phố cuối cùng, vì vậy cậu có thể chờ đợi một cách nhàn nhã trong cửa hàng.
Phạm vi phó bản quá lớn, đến ngày thứ ba, các người chơi mới đến được thành Angos.
Yến Lâu là người nhận được thông báo trước hết, sau đó cậu về cửa hàng búp bê từ hoàng cung, Nicholas cũng đi theo cậu.
“Anh là Boss cuối cùng, không ngồi ở ghế vua chờ bọn họ mà nửa đường đã ra mặt, có phù hợp không đấy?”
Nicholas: “Có gì mà không phù hợp, bọn họ lại không quen biết ta. Chờ khi bọn họ đến hoàng cung, ta có thể đánh bọn họ ra luôn, lẽ nào còn làm bọn họ nghi ngờ à?”
Yến Lâu: “… Cũng đúng.”
Cửa hàng búp bê có ba sảnh, sảnh trước có Hughes, Glan và Vivian canh giữ, sảnh giữa có nhóm Yến Thành, Dorothy và Louis, Yến Lâu lại nhấc ghế ngồi ở cửa vào sảnh sau.
Hai cánh của sảnh sau là sảnh búp bê, cậu không thể để người chơi đi vào nhưng có thể gọi tất cả những búp bê đang nghỉ ngơi ra, cho người chơi một cơ hội bị đấm đá.
Có khoảng năm đội người chơi tham gia vào phó bản lần này, hai đội người chơi đã thu thập đủ lệnh thông hành, đi vào cửa hàng búp bê.
Hughes đứng giữa đại sảnh, mỉm cười cúi người với các người chơi: “Xin chào buổi trưa các quý cô, quý ngài, chào mừng mọi người đến cửa hàng búp bê.”
Người chơi không thèm cảm động vì sự khách sáo của Hughes, vừa vào cửa là lao đến tấn công. Hughes mỉm cười, bình tĩnh lấy chiếc mũ dạ cao xuống, dường như trong mũ có một cái hố đen, tất cả những đòn tấn công của người chơi đều bị mũ hấp thu, Hughes mỉm cười xoay mũ ngược lại vài vòng rồi trả lại tất cả những đòn tấn công này cho người chơi.
Các búp bê khác ở sảnh trước cũng ra tay, bắt đầu tấn công người chơi bằng đủ loại chiêu thức.
Glan chậm rãi nhắm mắt, linh hồn bám dính trên vũ khí của một người chơi nào đó, bất ngờ vuột khỏi tay khiến vài người chơi bị thương. Vivian phối hợp ăn ý với cô bé, khống chế máu của bọn họ, kéo máu thành sợi tấn công những người khác, đánh đám người chơi này trở tay không kịp.
Yến Lâu ngồi ở sảnh sau, xem tình hình chiến đấu ở sảnh trước qua màn hình, đây không phải thuật thủy kính mà là thiết bị giám sát được chế tạo sau khi nền khoa học công nghệ ở Thế giới Hắc Ám phát triển.
Cậu vừa xem vừa gật đầu, nói: “Hai cô bé này không hề lười biếng, thực sự đã tiến bộ rồi.”
Nicholas nói: “Sức khống chế của Glan hơi kém, phóng vũ khí hơi chậm, nếu không thì đã có thể làm cho nhiều người bị thương hơn.”
Yến Lâu cười nói: “Cô bé đó hấp tấp vội vàng, đạt được trình độ như bây giờ đã là tốt lắm rồi.”
Ở sảnh trước rất ít búp bê, còn số người chơi thì nhiều, sau khi nhóm Hughes dây dưa với bọn họ xong, vẫn cho qua.
Nhóm Yến Thành đã chờ ở sảnh từ trước.
Mặc dù bề ngoài Yến Thành không giống Yến Lâu nhưng học được cử chỉ và khí chất của cậu một cách nhuần nhuyễn, hơn nữa còn có tóc trắng dài như Nicholas, người dân ở Thế giới Hắc Ám từng nghi ngờ cậu bé là con ruột của Yến Lâu và Nicholas.
Cậu bé học tập với Ginger nhiều năm rồi, Brian, Nicholas và Yến Lâu cũng dạy cậu bé nhiều thứ, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng sức mạnh và uy tín của Yến Thành không thấp.
Dorothy và Louis cũng lần lượt thay đổi thân thể, bây giờ nhìn như người trưởng thành, sức mạnh cũng tăng lên tương ứng. Yến Lâu do dự một lúc lâu trong việc để hai đứa nó mở phó bản hay là làm người tuần tra, cuối cùng cậu chọn cho chúng làm người tuần tra, cửa hàng búp bê cần búp bê hình người thông minh mạnh mẽ làm người tuần tra mà.
Nhóm người chơi vừa đẩy cửa đến sảnh, một gương mặt tươi cười đã hiện ra trong tầm mắt bọn họ: “Hi hi hi, tôi đã chờ lâu rồi, mấy người đến chậm ghê!”
Các người chơi lập tức tập trung tấn công cô bé, nhưng Louis kéo Dorothy ra sau lưng che chắn rất nhanh, đổi vị trí với một người chơi nào đó trong nháy mắt, người chơi kia trở thành kẻ bị tập trung tấn công.
Người này là một người chơi có kinh nghiệm phong phú, lập tức lấy đạo cụ phòng thủ để bảo vệ mạng mình.
Những người khác chuyển sang bao vây tấn công Louis tứ phía, nhưng Louis và Dorothy lại thay đổi vị trí.
Dorothy cười hì hì há to miệng, lập tức cắn nuốt tất cả năng lượng của những đòn tấn công, sau đó bóng người bị bao vây ở giữa chợt liên tục lập lòe, lại biến thành Yến Thành đang cầm đao.
Yến Thành nhanh chóng giơ đao lên, chém vào người chơi gần nhất một cách linh hoạt, sau đó lại bị Louis đổi đi.
Năng lực thay đổi trong nháy mắt của Louis khiến người ta gần như lo muốn trọc đầu, không ai biết đối tượng tiếp theo mà mình tấn công có bị biến thành đồng đội mình hay không, thậm chí là bản thân bọn họ, khiến bọn họ ra tay mà cứ phải e dè.
Vả lại trông Yến Thành ôn hòa lễ độ nhưng thật ra rất tàn nhẫn, còn cả Dorothy có năng lực cắn nuốt cực kỳ kinh dị kia nữa, ba người hợp tác quá nhiều lần, bắt tay với nhau là có thể quay người chơi mòng mòng.
Yến Lâu gõ màn hình, cậu hài lòng cười nói: “Không hổ là con em, giỏi lắm giỏi lắm!”
Nicholas tán thành: “Dorothy vẫn chưa phát huy năng lực, cô bé chưa tìm được con đường của mình.”
Yến Lâu: “Nó còn nhỏ, không sao cả, rồi sẽ được.”
Nicholas bất đắc dĩ nhìn cậu, y nói: “Em đừng dung túng chúng nó.”
Yến Lâu bĩu môi, không nói gì.
Đều là con mình nuôi cả mà, khen vài câu thì đã làm sao?
Nicholas: … Được rồi, em nói đúng.
Bọn họ đợi một lúc, người chơi vẫn chưa qua được ải của Yến Thành, Yến Lâu lười biếng dựa vào người Nicholas, bắt đầu ngáp.
“Đám người chơi này kém quá.”
Nicholas buồn cười nói: “Em buồn ngủ lắm à? Hay là em ngủ một lát trước đi?”
“Ừm…” Yến Lâu trợn mắt nhìn y: “Vậy khi nào bọn họ đến thì anh gọi em nhé.”
“Được.”
Trên màn hình, người chơi và nhóm người Yến Thành đánh nhau một lúc lâu, rốt cuộc một người chơi tìm được cơ hội bao vây Louis, không có Louis đổi người liên tục, mặc dù búp bê khác cũng rất khó đối phó nhưng không làm người ta đau đầu như trước.
Đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng nhóm người chơi này cũng lao đến lối vào sảnh sau.
Sau đó bọn họ trông thấy có hai người ngồi trên ghế dựa to đùng, một người lạnh nhạt nhìn bọn họ, người còn lại đang ngủ khò khò.
Các người chơi: … Ơ kìa đây là tình hình gì thế?
Một người chơi giơ kiếm lên, đang định đánh thì Nicholas giơ một ngón tay lên ra hiệu im lặng, đám người bọn họ không cử động được, cũng không nói được.
Nicholas nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của Yến Lâu, thì thầm: “Đừng đánh thức em ấy.”
Các người chơi: … Anh nói không làm ầm lên thì không làm ầm lên được à? Vậy đánh kiểu gì? Hình như cũng không quan trọng lắm, vì rõ là không đánh lại…Một Boss đoạn giữa mà đã khủng khiếp như vậy à? Vậy Boss cuối thì sao?
Không ai biết được quá trình suy nghĩ phức tạp này, vì bọn họ không hiểu được, chỉ đành giãy bày bằng ánh mắt.
Còn Nicholas ấy à, trừ Yến Lâu ra, y nào có hứng thú đọc ẩn ý trong mắt người khác?
“Thế này đi.” Nicholas nói: “Nửa tiếng, các người ngoan ngoãn đợi nửa tiếng, hết nửa tiếng rồi ta sẽ đưa lệnh thông hành đặc biệt cho các người, nhưng các người không được đánh thức em ấy.”
Còn có chuyện tốt như vậy à?
Người chơi đứng thẳng bất động đến mức thân người khó chịu nghe vậy, hai mắt sáng lên, đúng là cho dù có gặp phải kẻ địch mạnh tới nỗi bọn họ không thể đánh bại, game cũng sẽ cho bọn họ cách qua cửa khác.
Bọn họ càng nghĩ càng thấy hợp lý, bèn ngoan ngoãn đợi.
Trong lúc mơ màng ngủ, Yến Lâu xoay người, các người chơi sợ cậu tỉnh lại khiến bọn họ không thể qua cửa, nhìn bọn họ còn căng thẳng hơn cả Nicholas.
Nicholas vỗ lưng dỗ cậu, lông mi Yến Lâu run vài cái, không tỉnh.
Người chơi thở phào nhẹ nhõm.
Yến Lâu ngủ chẳng ngoan gì, cứ một lát là nhúc nhích, mỗi lần cậu nhúc nhích là người chơi bèn nín thở, chờ trong nửa tiếng còn hành hạ bản thân hơn cả đánh một trận ác chiến.
Người chơi khó khăn lắm mới được thả đi: … Boss đáng ghét, đúng là thâm độc!