Sức chống cự trong tay không còn, Ronald cũng từ từ tỉnh táo lại.
Gương mặt của Elise đã trở nên xám xịt, đôi mắt xinh đẹp vì nghẹt thở mà lồi lên, không còn vẻ yên tĩnh dịu dàng thường ngày nữa mà chỉ còn vẻ dữ tợn tàn nhẫn mà thôi.
Cái đầu bị sự giận dữ làm cho nóng lên của Ronald rốt cuộc cũng lạnh đi, hai tay ông ta run rẩy vuốt ve khuôn mặt của Elise, nhỏ giọng gọi: “Elise, Elise em làm sao vậy? Em trả lời anh đi, Elise à?”
Không có ai sẽ trả lời ông ta nữa, Elise đã không còn hơi thở từ lâu rồi.
Beatrice lẳng lặng đứng cuối giường, cô bé vừa nhìn vẻ dữ tợn đọng lại trên mặt Elise vừa nhìn về phía Ronald hổ thẹn khóc rống lên, đôi mắt to sẫm màu có chút lạnh lẽo.
Ronald ôm thân thể của Elise kêu khóc, giờ khắc này ông ta không còn là một kẻ điên biến thái nữa mà là một người chồng mất đi người vợ mà mình yêu thương. Ông ta đang không ngừng gọi Elise, hy vọng bà ấy có thể mở mắt ra sống lại, nhưng đây là chuyện không thể xảy ra được.
Beatrice lạnh lùng nhìn Ronald đang gào khóc rồi rón rén lùi về góc căn phòng, nơi đó có một cái hộp nhỏ, bên trong có chứa những báu vật mà cô bé tìm thấy bên trong đống đồ lộn xộn trong những năm qua.
Cô bé tìm kiếm trong hộp, một chiếc kẹp tóc đẹp đẽ bị cô bé vứt đi, sợi dây nhỏ đánh dấu sách đã không còn dùng nữa, cuối cùng cô bé lấy ra một chiếc bút bi. Tuy nó không đủ sắc bén, nhưng so với thứ khác thì bút bi vẫn có thể xem như cứng rắn, cô bé có cơ hội.
Beatrice siết chặt chiếc bút bi màu đen, đôi mắt hơi nhìn xuống, trong đôi mắt to tựa hồ có nước mắt, vẻ mặt lập tức trở nên yếu ớt vô hại.
“Bố ơi.” Beatrice đến gần Ronald, nhẹ giọng gọi: “Bố ơi, mẹ làm sao vậy?”
Ronald rốt cuộc cũng nghe được giọng của cô bé.
Beatrice cố hết sức ra vẻ yếu ớt có sức hút kinh người, vượt xa một thi thể đã chết đi.
Vẻ mặt vốn đau đớn đến tan vỡ của Ronald trở nên hơi ngẩn ngơ, ông ta say mê nhìn gương mặt xinh đẹp của Beatrice, nỗi đau mất vợ dần dần nhạt đi.
Đúng vậy, ông ta còn con gái, Beatrice của ông ta xinh đẹp như vậy cơ mà, thậm chí còn đẹp hơn cả Elise nữa…
“Beatrice…” Ronald đưa tay ra, dịu dàng nói: “Đến đây, đến đây với bố nào. Mẹ chỉ ngủ thôi, có lẽ sẽ ngủ lâu một chút… Nhưng con đừng sợ, còn có bố ở đây, bố sẽ vĩnh viễn ở bên con.”
Beatrice nở nụ cười, cô bé ngoan ngoãn bước lên rúc vào cái ôm của Ronald.
Yến Lâu đứng ở một bên, mặt lạnh như tiền nhìn Beatrice giơ chiếc bút bi trong tay lên rồi đâm mạnh xuống gáy Ronald, máu tung toé nhuộm đỏ quần áo của cô bé, cũng nhỏ xuống trên thi thể yên tĩnh của Elise, đẹp như một bức tranh vậy.
Trên mặt Beatrice dính vài giọt máu đỏ tươi, cô bé giơ tay lau đi những giọt máu nhanh chóng lạnh đi, trên gương mặt trắng nõn dính vài vết máu, khóe môi của của cô bé chậm rãi nhếch lên.
Đây chính là tự do mà mẹ vẫn trông đợi ư?
Beatrice ngồi ở bên giường chải mái tóc rối tung của mẹ, trong miệng ngân nga những giai điệu không rõ.
Thế nhưng không bao lâu sau thì có tiếng bước chân vang lên trên hành lang đen kịt, Beatrice đứng bật dậy, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Nơi này xưa nay đều chỉ có ba người họ, ai sẽ tới đây?
Beatrice quay đầu nhìn hai xác chết trên giường, tuy cô bé chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng trực giác nói cho cô bé biết không thể để cho người khác biết Ronald là bị cô bé giết chết, vậy cũng chỉ có thể…
Cô bé vất vả dịch chuyển xác chết của Ronald, cũng may ông ta vốn ở rất gần Elise.
Beatrice nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Elise bao quanh chiếc bút bi màu đen bị máu thấm ướt, sau đó cô bé ôm lấy xác chết của hai người họ và thấp giọng khóc thút thít.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên bị phá tan, Yến Lâu chỉ nhìn thấy một bóng người mờ mờ mặc đồng phục, có lẽ đó là cảnh sát tới do được Elise báo án.
Huyễn ảnh tới đây thì đột ngột ngừng lại, hết thảy trước mắt bỗng nhiên tối dần rồi biến mất.
Yến Lâu không muốn tìm hiểu xem người xông vào tầng hầm là ai, bởi vì cậu đã nhận ra đợt sóng sức mạnh của Beatrice.
Tầm nhìn của cậu vẫn chỉ có bóng tối, không thấy rõ bất cứ thứ gì cả, cậu ngưng tụ âm khí thành móng vuốt, dựa vào cảm ứng cào tới nhưng Beatrice lại né tránh trơn trượt như cá bơi dưới nước vậy.
Suýt chút nữa là cậu có thể bắt được Beatrice rồi, Yến Lâu tích trữ sức mạnh chuẩn bị làm lại một lần nữa, nhưng không chờ cậu ra tay thì trước mắt lại bỗng nhiên sáng lên.
Yến Lâu nhìn gian phòng quen thuộc trước mắt, người phụ nữ ngồi ở bên giường ôm điện thoại di động cũ dáng vẻ sốt ruột, sau đó cậu cúi đầu nhìn hai tay trắng nõn bé nhỏ của mình, hiếm thấy mà sững sờ.
Cậu… biến thành Beatrice lúc nhỏ ư?
Rốt cuộc thì Beatrice muốn làm gì? Cho cậu cảm nhận quá khứ bi thảm của cô ta ư?
“Beatrice ơi.” Elise ngồi bên giường gọi.
Yến Lâu nghe thấy tiếng trả lời của Beatrice, sau đó thân thể không tự kiểm soát được mà đi về phía Elise.
Tất cả những thứ này cậu đã nhìn qua một lần rồi, thay đổi góc độ xem lại một lần thì có ý nghĩa gì?
Những chuyện tiếp theo không hề có sự khác biệt với những gì cậu nhìn thấy lúc trước, cảnh sát vẫn bị Ronald lừa đi, sau đó ông ta đi tới tầng hầm bóp cổ Elise chất vấn bà ấy, mãi đến tận khi giết chết Elise.
Yến Lâu lạnh lùng nhìn, thực tế tay cậu đang không ngừng tích trữ sức mạnh, chỉ chờ Beatrice lại lộ ra kẽ hở là cậu có thể cho cô ta một đòn chí mạng!
“Bố ơi.” Giọng nói của Beatrice lại vang lên, Yến Lâu cảm nhận được trong tay Beatrice đang siết chặt lấy cây bút bi kia: “Bố ơi, mẹ làm sao thế?”
Ronald quay đầu lại, Yến Lâu nhìn vào mắt ông ta, hai mắt đỏ vằn tia máu tràn ngập hung ác, cực kỳ giống đôi mắt của người thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của cậu.
“Beatrice…” Ronald đưa tay về phía cậu, trong vẻ mặt hiền lành lại ẩn điên cuồng: “Đến đây, đến đây với bố nào. Mẹ chỉ ngủ thôi, có lẽ sẽ ngủ lâu một chút… Nhưng con đừng sợ, còn có bố ở đây, bố sẽ vĩnh viễn ở bên con.”
Yến Lâu chờ Beatrice trả lời, thế nhưng lần này thân thể lại không động đậy gì cả, giống như người làm chủ thân thể này đã biến thành cậu vậy.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Yến Lâu có hơi sững sờ, nhưng cho dù Beatrice giao quyền làm chủ thân thể cho cậu thì cậu cũng không có ý định làm gì cả, dù sao không bao lâu nữa thì cảnh sát cũng đến rồi.
Cậu đứng yên khiến Ronald dần dần thay đổi sắc mặt, tơ máu trong mắt ông ta dày hơn, vẻ mặt giống như kẻ điên: “Beatrice, sao con không tới đây? Hả? Đến chỗ bố nào, Beatrice!”
Yến Lâu không hề bị dao động.
Ronald từng bước một đến gần cậu, vẻ mặt càng lúc càng dữ tợn, thậm chí ông ta cong giơ tay lên như muốn đánh cậu vậy.
“Sao con lại không nghe lời?” Ronald hung ác nói: “Không nghe lời! Không nghe lời không phải bé ngoan, đứa trẻ hư đốn phải bị phạt!”
“Bố nuôi con lớn như vậy, sao con có thể không nghe lời hả?” Ronald đưa tay ra muốn bắt lấy cậu, Yến Lâu nhanh chóng lùi lại: “Đây là ánh mắt gì thế hả, đứa hư đốn, con muốn chọc tức bố đấy hả? Con muốn ăn đòn có phải hay không?”
Ánh mắt của Yến Lâu lạnh lẽo, những câu nói này trở nên càng ngày càng quen tai, vẻ mặt của Ronald cũng dần dần quen thuộc, thậm chí ngay cả mặt ông đều chậm rãi vặn vẹo biến thành dáng vẻ trong trí nhớ.
Bỗng nhiên cậu nhận ra mục đích của Beatrice, dưới đáy lòng dâng lên tức giận và sát ý đã lâu mới có.
Beatrice, cô đáng chết!
Cậu chờ ở trong thân thể này để đợi Beatrice lộ ra sơ hở, nhưng bây giờ cậu không chờ được nữa, Yến Lâu đột nhiên đấu tranh, chỉ một giây sau đã thoát khỏi sự trói buộc của thân thể này.
Cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa trở nên tối đen, Yến Lâu đã tìm được hướng đi của Beatrice, sức mạnh tích tụ trong tay cậu từ bắt giữ biến thành đòn tấn công, cậu nghe được tiếng gào đau đớn của Beatrice, nhưng một giây sau xung quanh lại sáng lên lần nữa, Beatrice lại trốn đi.
Yến Lâu nhìn căn nhà quen thuộc cũ kỹ, cánh tay thu nhỏ che kín dấu xanh tím của mình, sắc mặt cực kì khó coi.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, nặng nề chậm chạp, tiếng leng keng khi bình rượu va chạm vào vách tường, ngay sau đó là tiếng đạp cửa giận dữ vang lên cùng giọng nói khàn khàn khó nghe của một người đàn ông: “Thằng ranh con, ra mở cửa cho ông ngay! Có nghe thấy không? Thằng ranh con!”
Yến Lâu lạnh lùng nhìn cánh cửa kia, chậm rãi siết chặt nắm tay lại.
Cậu hận người đàn ông kia, càng chán ghét bản thân khi còn nhỏ yếu đuối vô dụng, hiện tại cậu rõ ràng đã trở nên mạnh mẽ hơn nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói giống như ác mộng kia thì cậu đã phát hiện hai tay của mình đang run lên rồi.
Cậu giống như lại trở về thành đứa bé yếu đuối giãy dụa, không thể phản kháng, nhỏ yếu đến mức không đỡ nổi một đòn kia.
Yến Lâu nhắm mắt lại không nhìn không nghe, cậu bắt chính mình phải tỉnh táo lại, đây chỉ là mưu kế của Beatrice mà thôi, cô ta muốn dùng cách này này để dao động tâm tình của cậu…
“Mở cửa ra!” Tiếng phá cửa càng lúc càng to hơn: “Thằng ranh con, chờ ông vào thì sẽ lột da mày ra! Ông sẽ đánh chết thằng chó mày!”
Dưới sự che đậy của tầng âm thanh này, một cái bóng giống như linh hồn đang nhanh chóng đến gần cậu.
Dưới đáy mắt Yến Lâu sáng lên ánh lửa màu đỏ tươi, dấu vết cháy đen leo lên làn da của cậu, từng tia từng tia lửa màu trắng xám như sắp phun trào.
Cho dù cậu có che tai lại thì những tiếng động khó nghe này vẫn liên tục truyền vào trong đầu cậu, từng tiếng từng tiếng đều nhắc nhở cậu nhớ lại những ký ức đau khổ trong quá khứ kia.
Thân thể tuổi thơ kia cũng gần như bị sức mạnh tăng vọt của cậu đập nát, Yến Lâu không khống chế được lửa giận dưới đáy lòng nữa.
Cậu muốn giết người đàn ông đang kêu gào bên ngoài kia, còn muốn giết cả Beatrice bắt cậu nhớ lại những thứ này nữa.
Ngọn lửa màu trắng xám leo lên hai gò má của cậu, khi ngọn lửa ngưng tụ lại trong lòng bàn tay cậu đẩy về phía ngoài cửa thì một lưỡi dao tỏa ra ánh sáng tăm tối cũng đâm vào tim cậu.
Yến Lâu mặt lạnh như tiền chuyển tay đẩy một cái, ngọn lửa trắng xám bay ra thành một hàng dài, ngọn lửa còn mạnh hơn so với cậu dự đoán, hơn nữa nếu dính lên sẽ rất khó thoát được.
Lần này cậu thật sự nổi lên sát ý, động thủ hoàn toàn không lưu tình.
Tuy không nhìn thấy tình hình cụ thể nhưng dựa vào cảm ứng thì cậu cũng có thể nhận ra được có hai người đang đến gần mình. Yến Lâu hơi nghi ngờ không biết một người khác là ai, nhưng cậu cũng không vì vậy mà ngừng tay, chờ giết chết Beatrice thoát ra khỏi ảo cảnh thì cậu sẽ biết thôi.
Lưỡi dao sắc bén đúc ra từ âm khí mang theo ngọn lửa màu trắng xám đáng sợ, một dao bổ trúng kẻ tấn công nào đó.
Sau khi nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc bị nén lại, Yến Lâu đang chuẩn bị bổ thêm một đòn nữa thì một luồng sức mạnh mê hoặc mãnh liệt lao về phía cậu, ép cậu phải dừng bước.
Cậu cảm thấy trên tay mát lạnh, một bàn tay thon nhỏ mềm mại không xương mơn trớn mu bàn tay cậu, ngay sau đó có một luồng sức mạnh mạnh mẽ quét ngang lại đây đánh bay người tới gần cậu.
Ảo cảnh bị đánh nát, rốt cuộc trước mắt cậu cũng xuất hiện phòng thí nghiệm dưới lòng đất lạnh lẽo của Luther.
Beatrice đang co quắp ngã trên đất, một bên vai đã gần như bị cậu chém đứt, lộ ra vật liệu gần giống với cơ bắp ở bên trong nhưng lại không có máu.
Yến Lâu tức giận đến mức muốn giết chết kẻ cầm đầu này, nhưng phía sau lại có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu, cảm xúc mãnh liệt lập tức bình tĩnh lại.
“Xin lỗi.” Yến Lâu nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng của Nicholas: “Bị chậm một lúc, có dọa đến em không?”
Yến Lâu chậm rãi lắc đầu, thân thể lùi ra phía sau dựa vào người y.