Minh Hôn Chính Thú

Chương 68: Bao Vây





Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan 




  


    Tôi đưa Tề Đồng quay lại tầng hai và bảo cô ấy cứ an tâm mà nghỉ ngơi, tôi sẽ sắp xếp mọi thứ thật thỏa đáng.



     Ngay lúc trước khi đi, Tề Đồng lại gọi tôi một tiếng.



    Nghe thấy giọng nói của Tề Đồng, tôi vô thức quay đầu lại. Tề Đồng đưa mắt nhìn tôi một cái rồi nói: "Đừng khiến cho mỗi quan hệ giữa anh và Vạn Thạc Minh trở nên quá căng thẳng nữa. Việc đó với anh sẽ không có lợi đâu."



    Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có một chút buồn phiền. Tên Vạn Thạc Minh này trâu bò như vậy nhưng không phải là cũng bị tôi đánh cho sấp mặt xuống sao?



     Nghĩ đến đây, tôi liền trực tiếp đi xuống tầng. Lúc này, chú Cung với Vạn Thạc Minh đang nói chuyện gì đó. Sau khi nhìn thấy tôi, có thể thấy rằng ẩn trong đôi mắt của Vạn Thạc Minh là một cái núi lửa, mà cái núi lửa này đang chờ trực phun trào.



    Tôi thèm đấu mắt với anh ta, tôi tự mình biết bản thân như nào, nếu bây giờ tôi và Vạn Thạc Minh múc nhau, cá phần lớn chắc chắn tôi không phải là đối thủ của Vạn Thạc Minh.



     Tôi trực tiếp đi tìm Trương Siêu hỏi một chút, xem tên Lưu Vĩ Cường kia có hành động gì đặc biệt nào không.



     Trương Siêu lắc đầu với tôi. Sau đó tôi liền hỏi cậu ấy cái file giọng của Lưu Vĩ Cường giả kia với giọng của phụ nữ bí ẩn cậu đã xử lý xong chưa. Trương Siêu nhìn tôi rồi gật đầu, nói rằng tất cả mọi việc đều đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ cần chờ đợi cho đến ngày mai thôi.



    Sau đó, tôi lại đi tìm Xa Dục để học vẽ bùa chú. Vì âm khí của tôi thực sự ít đến thảm thương, cho nên dùng hết sạch cả âm khí mới miễn cưỡng vẽ được một tấm 'bùa chú'.



    Nhưng khốn nạn hơn là cái bùa đấy còn đếch dùng được. Xem ra, trước mắt đối với tôi mà nói, có lẽ vẫn cứ nên dùng phương pháp đơn giản, thô bạo và hiệu quả nhất. Dùng máu tươi của mà quệt lên bùa thôi. 



    Bởi vì tôi quá lười để có thể vẽ mấy cái bùa chú kia, cho nên sau đó tôi trải ra bên cạnh một cái thảm tập yoga, trực tiếp ngồi xếp bằng ở đó tập thiền. Tôi bắt đầu điều chỉnh hơi thở của mình, miệng thỉnh thoảng lại niệm vài câu chú.



    Sau khi tĩnh tâm niệm mấy câu chú xong, tôi cảm thấy hệ hô hấp đang hít từng đợt từng đợt không khí lạnh lẽo vào bên trong cơ thể, khiến tôi không nhịn được khẽ rùng mình vài cái.



    Sau khi mấy luồng khí lạnh lẽo này len lỏi vào bên trong cơ thể, chúng ngay lập tức liền hội tụ lại thành một vòng xoáy âm khí nhỏ ở đan điền. Cứ mỗi lần niệm là không khí lại bị hút vào bên trong một lần, sau đó lại hoà với chỗ âm khí nhỏ kia tụ lại thành một quả cầu khí lớn hơn.



    Loại cảm giác này đặc biệt tuyệt vời, tôi có thể cảm nhận được một lượng nhỏ âm khí đã bị tiêu hao, sau đó lại nhanh chóng được bổ sung vào. Nhưng đại khái sau khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, luồng khí xoáy được hình thành vẫn chỉ được tầm cỡ một đầu ngón tay, bất kể tôi có niệm chú bao nhiêu lần đi chăng nữa, âm khí tiến vào nhiều hay ít thì cái cầu khí này cũng không hề to ra.



     Nhìn cái cục khí tiến vào trong bụng tôi, tôi biết rằng to như vậy đã là đến giới hạn rồi, không thể to thêm được. Nhưng việc tôi có thể khiến âm khí tiến vào trong cơ thể, dù sao cũng là một loại chuyện tốt.



    Sáng sớm ngày hôm sau tôi tỉnh dậy rất sớm. Lúc này toàn thân tôi lạnh lẽo, cảm giác toàn bộ cơ thể gần như đóng băng lại vậy. Chắn hẳn là hậu quả của việc tôi luyện âm khí cả đêm rồi.



    Tuy nhiên, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không. Nhưng tôi thực sự cảm thấy lúc này cái vòng xoáy kia nó đã lớn hơn một chút. Sau một vài lần xác nhận lại, trong lòng tôi liền ngập tràn vui sướng. Phải biết rằng đây là lần đầu tiên tôi tu luyện, nếu tôi liên tục tu luyện trong 1 tháng? Hay 1 năm thì sao?



    Với cái tốc độ này, rất nhanh cục khí nhỏ kia sẽ lớn dần và bao trùm cả cơ thể thôi.



    Nghĩ đến đây, tôi không thể không nhếch mép cười một cái, tôi thực sự là một thiên tài mà muaahaahaaa.



    "Này, cậu đang cười cái đách gì vậy? Mộng xuân* à?" Lúc này, Xa Dục ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy tôi một cái, rồi nói với tôi.



______________



   *Mộng Xuân: nguyên tác 春梦 - căn bản chính là mộng tinh đó. Là kiểu mơ thấy được giao hợp, sau đó còn mơ được "lên đỉnh", tiếp theo bộ phận sinh dục sẽ tiết dịch. Với nam thì xuất tinh, còn nữ thì tiết chất nhờn bôi trơn âm đạo.



_________________



    Tôi liếc anh ta một cái rồi nói: "Anh... cái thằng cha này mỗi ngày đều chỉ biết nghĩ đến mấy thứ bẩn thỉu vậy thôi à? Tôi đây là đang luyện tập đó, anh nhìn không ra sao?"



    "Nhìn cái điệu cười đê tiện ở trên khuôn mặt của cậu, tôi thực sự là nhìn không ra." Xa Dục không hề bằng lòng nói với tôi.



    Tôi nhìn Xa Dục rồi nói: "Anh đã chuẩn bị xong hết chưa?" 



    Xa Dục gật đầu với tôi và nói rằng xong xuôi cả rồi. Lúc này, Trương Siêu cũng đi đến rồi đưa cho tôi và Xa Dục mỗi người một khẩu súng cao tần. Trước đây từng thấy qua Trương Siêu sử dụng nó, thực sự cũng rất tốt. Nên sau khi rời khỏi căn biệt thự kia đã nhờ Trương Siêu làm cho chúng tôi mỗi người một khẩu súng.



    Tác phong làm việc của cậu Trương Siêu này thực sự rất nhanh. Thấy chúng tôi loay hoay với khẩu súng, cậu ấy liền nói rằng bởi vì vẫn chưa tìm được cách để mở rộng dung lượng trong khẩu súng cho nên chỉ có thể sử dụng tối đa ba lần thôi. Hơn nữa còn phải xem cơ thể năng lượng của đối phương mạnh hay yếu mà thời gian chế ngự cũng sẽ không giống nhau.



    Ngay cả khi chỉ có thể bắn tối đa ba phát thì cũng đã quá đủ rồi. Phải biết rằng, vào thời khắc chen chốt, nếu có thể bắn được ba phát và khống chế được ba con, đã đỡ đi rất nhiều chuyện phiền phức rồi.



     Hơn nữa, Trương Siêu còn thần thần bí bí nói với chúng tôi rằng ngày hôm nay cậu ấy đã chuẩn bị một cỗ máy tàn sát quy mô lớn. Tôi và Xa Dục lập tức tò mò hỏi cậu ta đó là cái gì?



    Nhưng Trương Siêu vậy mà lại chỉ vứt cho chúng tôi một cái nút thắt rồi không thèm gỡ.



    Thấy cậu ấy có vẻ không muốn nói, tôi cũng không gặng hỏi thêm nữa, bởi vì bây giờ còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. 



    Nói xong, chúng tôi đến phòng của chú Cung, sau đó yêu cầu Trương Siêu gọi cho Lưu Vĩ Cường bằng số điện thoại ảo của cậu ấy.



     Sau đó biến đổi giọng của tôi thành tần số giọng của người phụ nữ bí mật kia. Trên màn hình giám sát, rất nhanh lại hiện lên hình ảnh của Lưu Vĩ Cường giả.



    Vào lúc Lưu Vĩ Cường nhìn thấy số điện thoại này, rõ ràng là hơi sững sờ, sau đó ông ta đi vào trong văn phòng làm việc rồi đóng cửa lại.



    Xong xuôi mới nhấc điện thoại lên. Lúc này Lưu Vĩ Cường dùng giọng điệu có chút đùa giỡn nói với bên phía điện thoại của tôi: "Không phải cô không cho phép tôi gọi điện thoại cho cô sao? Sao thế? Mới qua không bao lâu mà đã nhịn không nổi gọi tới rồi à."



     Tôi liếc nhìn Trương Siêu, cậu ấy cũng cứ như tâm linh tương thông với tôi, nhìn lại rồi gật đầu. Tôi nói với Lưu Vĩ Cường: "Xảy ra chuyện rồi, anh mau đến đây nhanh đi. Cẩn thận đừng để bị theo dõi."



    Sau khi tôi nói xong câu này, tim tôi đập mạnh đến nỗi súyt bắn ra ngoài. May mắn mà công nghệ của Trương Siêu thực sự rất tốt, nên không có lộ sơ hở nào.



     Sau khi nghe tôi nói vậy. Lưu Vĩ Cường đột nhiên trở nên căng thẳng, hỏi tôi: "Đã xảy ra chuyện gì?"



     "Anh đến đây rồi sẽ biết. Cẩn thận đừng để không bị theo dõi. Tối nay 8 giờ." Tôi không dám nói quá nhiều, sau đó trực tiếp dập máy luôn.



     Sau khi cúp điện thoại, tôi liền thấy Lưu Vĩ Cường giả kia cắn câu rồi. Lúc này, khuôn mặt anh ta không rất khó coi, anh ta đi đi lại lại trong phòng một hồi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.



     Tôi bảo Trương Siêu chỉnh âm, tiếp tục giả giọng Lưu Vĩ Cường rồi gọi điện cho người phụ nữ thần bí kia. Hẹn cô ta khoảng 8 giờ ở 'nơi đó'. Bên kia cũng không có nghi ngờ gì cả, mọi thứ dường như đều diễn ra rất suôn sẻ.



     Thực ra, cũng may mà có Trương Siêu, nếu không, chuyện này thực sự rất khó làm.


  


     Tôi lập tức gọi cho cục trưởng Lưu và yêu cầu ông sắp xếp cảnh sát đến hỗ trợ. Nghĩ đến Lưu Vĩ Cường giả và người phụ nữ bí ẩn kia, tôi chắc chắn rằng Vạn Thạc Minh và Tề Đồng có thể xử lý bọn họ dễ dàng.



    Còn những linh hồn bị ăn trong tầng hầm, tôi cũng có thể dễ dàng tóm cả một lượt. Hơn nữa, mấy con sát quỷ kia, cũng có thể trói chặt lại đem về giải quyết.



   Tính đi tính lại, tôi cảm thấy nhất định sẽ không có vấn đề gì. Đối với cái thuật Cửu Chuyển Sát Quỷ mà Tề Đồng nói, tôi thực sự không quá lo lắng. Sát Quỷ bậc ba kia, nếu tôi đoán không nhầm thì đó chính là Liêu Tinh Thiên.



    Mặc dù vẫn chưa hiểu được rốt cuộc cái chìa khoá kia dùng để làm gì. Nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác, nhất định sẽ có lúc nó đóng vai trò quyết định trong chuyện này.



     Một ngày cứ thế trôi nhanh. Đến buổi tối, chú Cung xung phong làm tài xế lái xe cho chúng tôi. Tôi vốn không muốn để chú đi, nhưng ông cứ khăng khăng phải đi cho bằng được.



    Sau đó, tôi mới hiểu ra. Hôm nay cục trưởng Lưu cũng sẽ đi, vì vậy chú Cung không muốn bỏ lỡ cơ hội biểu diễn này. Ông cũng biết lần này có Vạn Thạc Minh với Tề Đồng là hai Thiên Sư cao cấp của Thiên Sư Đường. Có bọn họ, chú Cung chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.



    Thật sự mà nói, lần này Vạn Thạc Minh với Tề Đồng đến trên danh nghĩa là để hỗ trợ chúng tôi. Nhưng thật ra, bọn họ lại là chủ lực của cả đội.


   


     Tôi cứ nghĩ rằng sau khi bị tôi 'đập' trứng, Vạn Thạc Mình sẽ lồng lên đòi ăn thua với tôi. Nhưng không ngờ rằng anh ta lại biết lấy đại cục làm trọng, khoá miệng không thèm nói một lời.



      Anh ta không thèm để ý tôi, tôi cũng lười quản anh ta. Thế nên Xa Dục một mình oang oang như cái loa phóng thanh trong xe. Tôi khá ngạc nhiên khi Vạn Thạc Minh không có phản đối gì với kế hoạch, hoàn toàn thuận theo ý chúng tôi.



      Người ta thường nói rằng mọi kế hoạch đều sẽ có lỗ hổng. Nhưng lúc này Vạn Thạc Minh lại mặc kệ không thèm nói một lời. Mà thôi, dù sao tôi cũng tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của anh ta. Cho dù có chuyện gì, Vạn Thạc Minh cũng nhất định sẽ không lấy chuyện đó ra làm trò đùa mà cợt nhả. 



     Còn chuyện anh ta thù ghét âm thầm báo cáo tôi, tôi cũng chẳng quản nổi. Tôi bây giờ chẳng có gì phải lo. Cùng lắm là không làm Thiên Sư nữa thôi.



     Khi tôi nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm. Trước đây không có Thiên Sư Đường, Xa Dục với tôi không phải vẫn đi bắt ma, ngày ngày vẫn ngồi trông cửa hàng đó sao.



     Nghĩ đoạn, chúng tôi nhanh chóng liền đến khu biệt thự kia. Tôi mơ hồ nhận ra được một vài xe cảnh sát đang ở đó. Nhưng họ ngụy trang rất kỹ, nếu chỉ nhìn qua thì sẽ không thấy được. Tôi liền bảo chú Cung sang bên đó chỉ huy với Cục trưởng Lưu.



     Lúc này, Trương Siêu đưa cho chúng tôi một cái tai nghe nhỏ. Cậu ấy nói rằng nó sẽ giúp chúng tôi có thể thuận tiện liên lạc với nhau.


  


     Bởi vì tất cả chúng tôi đều ngụy trang rất tốt. Lưu Vĩ Cường giả và người phụ nữ bí ẩn kia tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận ra được sự tồn tại của chúng tôi.



     Lúc này, cảnh sát đã bao vây toàn khu, kể cả khi chúng may mắn trốn thoát khỏi vòng vây, thì khắp các đầu đường ngõ ngách xung quanh cũng đều đã bị chặn cả rồi. Một con ruồi cũng không lọt qua được.



     Gần 8 giờ, Lưu Vĩ Cường xuất hiện. Ông ta đã thay một khuôn mặt khác, cứ thế bước vào bên trong.



     Một lúc sau, người phụ nữ bí ẩn cũng lái một chiếc xe thể thao đến, ả ta dừng xe ở cửa. Rồi cũng đi vào trong biệt thự.



     "Hai con cá đã sa lưới. Cục trưởng Lưu, làm phiền ông lệnh cho toàn đội bao vây kín biệt thự."



      Nói đoạn, bốn người chúng tôi liền xuống xe. Còn Trương Siêu thì lại ngồi im ở ghế sau xe, ôm cái cỗ máy khổng lồ của mình và nói rằng, lần này cậu ấy sẽ không xuống xe đâu.




__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv