Minh Hôn Chính Thú

Chương 15: Ba người sao?





Dịch + Edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan


  Tôi nhận lấy cái túi vải đen từ tay Xa Dục ...



  Sau khi mở nó ra, tôi thấy bên trong một cuốn sách khá cũ được ghi chép lại bằng các ký tự cổ của Trung Quốc, một lá thư và một cuốn sổ tiết kiệm.


  Tôi mở bức thư rồi đọc nó. "Tiểu Xuyên, nếu con đọc được bức thư này, điều đó có nghĩa là con đường định mệnh dành cho con vẫn sẽ diễn ra như nó vốn dĩ. Bắt đầu từ khi con nhìn thấy bức thư này, con sẽ phải bỏ hết đi những thứ trước giờ mà con có, những gì ta nói sau đây có thể con sẽ cảm thấy khó tin, nhưng tất cả đều là sự thật."


  "Nhà họ Chung của chúng ta vốn là hậu duệ của thần Chung Quỳ, tổ tiên của chúng ta - tức thần Chung Quỳ vốn là tổ tiên của những kẻ săn ma trên thế giới này, cuốn "Thợ Săn Ma" ta để lại cho con là một cuốn sách được truyền lại nhiều đời, nếu con chăm chỉ luyện tập và thành thục được những gì viết trong "Thợ Săn Ma" này, thì chẳng còn thứ gì trên đời này có thể làm khó được con hết. Và nếu như con may mắn có thể học được hết những gì viết trong đó, con sẽ có được sức mạnh ngang với tổ tiên của dòng họ ta, thần Chung Quỳ."


  "Ông của con cũng nghĩ xa thật nhỉ. Suốt cả cuộc đời ta, cũng chỉ có thể học được một phần trong đây thôi, còn không đủ để ta có thể tự bảo vệ bản thân nữa. Ta không muốn con hay bố con học cuốn "Thợ Săn Ma" này vì đây là cách để tu luyện thành đạo sĩ trừ ma. Tất cả những ai tu luyện nó trên thế gian này đều sẽ phải chịu ngũ tệ tam khuyết*. Trình độ của con có lẽ chỉ ở mức nhàng nhàng như vậy, cuộc giao dịch này đối với con thật sự là một thiệt thòi lớn."


___________________


*Ngũ Tệ Tam Khuyết ở đây là những hình phạt mà các thầy tướng số hay thầy phong thủy đều phải chịu vì đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. Cho dù có là người tu luyện thì cũng chưa chắc có thể tránh khỏi.


Ngũ Tệ là năm điều tệ hại bao gồm: góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật.


Tam Khuyết là ba điều thiếu thốn bao gồm: tiền bạc, tuổi thọ và quyền lực.


____________________


  "Tuy nhiên, bây giờ con đã nhận được bức thư này thì điều đó có lẽ là con cũng bị dính dáng vào chuyện ma quỷ ít nhiều rồi. Để có thể trấn áp được những thứ tà ma trong cơ thể con thì con phải tu luyện quyển "Thợ Săn Ma" này. Chúng ta không thể nói trước được điều gì hết, có lẽ đây chính là định mệnh, là thứ mà con phải làm trong đời... Có lẽ đây cũng chính là số phận nhà họ Chung của chúng ta. Hãy tu luyện thật tốt cuốn "Thợ Săn Ma" này, biết đâu một ngày nào đó, sức mạnh của tổ tiên sẽ được tái xuất giang hồ... Còn bây giờ ta nghĩ con nên rời khỏi thôn của nhà họ Vương đi, những chàng trai thực thụ thì nên đi khám phá thế giới xung quanh chứ."


  Sau khi đọc bức thư, tôi lơ đễnh cầm cuốn sách "Thợ Săn Ma" lên và bắt đầu đọc. Mặc dù cuốn sách này viết đều là dùng các ký tự cổ của Trung Quốc nhưng tôi vẫn có thể đọc nó. Tôi lướt qua nó, bên trong thực sự có tất cả các loại bùa chú, thần chú, phép thuật, quyền tay và các loại ghi chú linh tinh khác.


  "Cậu có thể để lúc khác xem cuốn sách này không? Hãy nghĩ về chuyện kia đi ... cậu có muốn đi với tôi không?" Xa Dục liếc nhìn tôi rồi hỏi.


  Tôi nhìn Xa Dục, gật đầu vô lực, liếc nhìn cuốn sổ tiết kiệm, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy có cả vài vạn nhân dân tệ trong đó.


  Sau khi đóng gói hành lý, tôi khóa cửa nhà lại. Đi bộ trên con đường nhỏ trong thôn, tôi nhìn lại cái thôn nhỏ một lần nữa, cũng không còn chút luyến tiếc gì ở đây. Sau một loạt chuyện xảy ra vừa qua, mọi người trong làng đều cho rằng tôi đã xúc phạm đến Bích Nữ, khiến cho cô ta giết rất nhiều người, cho nên mọi người đều tránh tôi mà đi ...


  Tôi vừa đứng đợi được một lúc ở lối vào thôn thì có một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện do Xa Dục gọi đến để chở chúng tôi đi. Ngay sau khi xe khởi động, tôi bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở lối vào thôn. Vì khoảng cách rất xa cho nên tôi không thể nhìn rõ, nhưng tôi lại cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc...


  Tôi ra hiệu cho xe dừng lại, rồi chạy về phía cổng thôn. Thấy tôi chạy về phía xa thì Xa Dục cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhưng ngay khi tôi chạy đến nơi, bóng dáng đó đã biến mất.


  Xa Dục hỏi tôi chạy ra đây gì, tôi nói với anh ta rằng tôi đã nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc đứng ở đây. Xa Dục nói với tôi rằng có thể có ai đó trong làng muốn gặp tôi lần cuối để chào tạm việt, nhưng người đó lại không dám đối diện trực tiếp... cho nên thấy tôi chạy lại, anh ta liền lập tức trốn đi.


  Tôi nghe Xa Dục nói như vậy thì cảm thấy cũng có lý, chúng tôi chạy lại về phía chiếc xe ba bánh kia, quả nhiên, sau khi tôi leo lên xe, hình bóng ấy lại xuất hiện ở phía lối ra vào của thôn. Tôi nghĩ cũng có thể giống như Xa Dục nói........ nhưng tôi thực sự không thể nghĩ ra đó là ai, thân hình nhỏ bé đó làm tôi cảm thấy rất quen mắt.... Tôi chắc chắn rằng này người này không phải là người trong thôn.


  Ngồi trên chiếc xe ba bánh đó tầm một lúc thì chúng tôi đã đi đến thị trấn. Xa Dục nói với tôi rằng chúng tôi sẽ đi ăn trưa trước, rồi sau đó bắt xe buýt đến Tần An để tìm một người tên là Cung chưởng quỹ. Xa Dục nói rằng người đàn ông này là bạn của sư phụ anh ta, ông ấy có thể thu nhận và giúp đỡ cả hai chúng tôi. Sau khi ăn qua loa một bát mì, chúng tôi bắt xe buýt để đi đến Tần An.


  Trên xe buýt lớn, mỗi khi cảm thấy tâm trạng của tôi tồi tệ, Xa Dục dường như lại muốn trò chuyện một chút để làm tôi vui lên ... Nhưng kỹ năng kể chuyện cười của Xa Dục thật sự tệ đến thảm thương. Nhưng nhìn anh ta kể say sưa như vậy chỉ để làm tôi vui, thì tôi lại thấy xấu hổ và có lỗi.


  "Nhìn cậu như thế này, tôi lại muốn kể cho cậu nghe một chuyện này, đảm bảo rằng sau khi cậu nghe xong thì tinh thần của cậu sẽ cực tốt." Xa Dục nói với tôi bằng giọng nói rất nhỏ.


  Thấy anh ta như thế, tôi nói với Xa Dục, anh muốn nói chuyện quái gì thì mau phun ra, đừng có úp úp mở mở. Xa Dục hạ giọng và nói với tôi, "Tề Linh đó thực ra không có chết ..."


  Tôi nhìn Xa Dục, liếc mắt lườm anh ta, để anh ta ngừng việc nói đùa về người đã chết lại. Thấy tôi không tin, Xa Dục hơi bối rối, vì vậy anh ta liền lấy ra miếng ngọc kia của tôi.


  Xa Dục bảo tôi nói anh ta nghe một chút về chuyện của miếng ngọc này. Bởi vì vào thời điểm Tề Linh đưa nó cho tôi, cô ấy đã nhắc nhở với tôi không được đề cập đến miếng ngọc này với bất kỳ ai, cho nên tôi vẫn chưa bao giờ nói với ai về nó hết.


   Xa Dục nói với tôi rằng sau khi Tề Linh cứu tôi thì linh hồn của cô ấy bị vỡ và bắn ra xung quanh... nhưng sư phụ của anh ta lại phát hiện ra rằng một trong những mảnh linh hồn chính của cô ấy đã xâm nhập vào cơ thể tôi.


  Sư phụ của Xa Dục lo lắng rằng tôi có thể có vấn đề, cho nên ông ta lập tức kiểm tra cả người tôi. Kiểm tra sơ qua liền tìm thấy miếng ngọc mà tôi giấu trong lồng ngực. Sau khi kiểm tra lại một hồi, ông ta nói rằng mảnh linh hồn chính của Tề Linh đang ẩn ở trong miếng ngọc. Hơn nữa, sư phụ của anh ta còn phát hiện ra rằng miếng ngọc này có gì rất bất thường, nhưng ông ấy lại không thể nói rõ được là điều gì.


  Vào thời điểm đó, sư phụ của Xa Dục nói rằng có một khả năng, đó là, nếu tôi nuôi dưỡng thẻ ngọc bằng âm khí, có lẽ tôi có thể đánh thức Tề Linh một lần nữa. Tất nhiên, đây cũng là dự đoán của sư phụ Xa Dục mà thôi.


  "Vì vậy, cậu cần phải vui lên. Nếu cậu tu luyện tốt quyển thợ săn ma đó. Đừng nói một Tề Linh, ngay cả bố mẹ cậu, cậu cũng có thể đánh thức họ được!" Xa Dục nói với tôi.


  Sau khi nghe những gì anh ta nói, chúng đã khơi dậy hy vọng trong con người tôi, bởi vì khi tôi nhìn qua cuốn "Thợ Săn Ma" trước đó, tôi đã thoáng thấy một phép thuật gọi là Mượn Hồn. Nghĩ về điều này, tôi chuyển tâm trí sang cuốn sách và lấy nó ra.


  Sau đó, tôi đã trực tiếp kiểm tra dò lại thật kỹ. Sau hơn nửa giờ tìm kiếm, tôi thực sự đã xem tới pháp thuật ma có tên gọi là 'Hồi Hồn'. Nhìn vào phần mô tả bên trong, tôi cảm thấy vô cùng phấn khích.


  Mặc dù tôi thậm chí còn không đọc phần dành cho người mới vào nghề của "Thợ Săn Ma", mà tôi đã cảm thấy vô cùng phấn khích. Để có thể đi săn được ma, trước tiên tôi phải có khả năng điều khiển âm khí trong cơ thể. Bí quyết được viết trong cuốn sách nói rằng muốn được vậy thì phải dựa vào thiền định trong một khoảng thời gian nhất định. Tất nhiên, nếu tôi trực tiếp bắt được một con ma, thì con ma đó sẽ mang đến cho tôi nhiều âm khí hơn ...


  Trước mắt tôi như trải ra một màn sương mù vậy, với sự lý giải của tôi ... Có hai cách để tích tụ được âm khí, cách đầu tiên là ngồi thiền vào ban đêm, vì không có mặt trời nên vào ban đêm âm khí sẽ nặng hơn. Thứ hai là bắt ma. Người ta nói rằng khi một con ma bị tiêu diệt thì linh hồn ma quỷ trên con ma đó sẽ biến thành âm khí và xâm nhập vào cơ thể tôi.


  Với khả năng hiện tại của tôi, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi thiền mà thôi .... Xa Dục thực sự đã đánh thức ý chí của tôi trỗi dậy. Cái gì mình không đủ thì tốt hơn hết là tự mình bù đắp thêm vào đó.


  Xe buýt đến thành phố Tân An ngày lúc đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Sau khi xuống xe, tôi cảm thấy xương cốt của tôi dường như sắp vỡ ra vậy ... Ngay sau đó liền có rất nhiều tài xế xe taxi tập trung xung quanh và hỏi chúng tôi muốn đi đâu.


  Xa Dục đi đến chỗ của người lái xe và nói ra một cái địa chỉ. Anh ta nghe thấy địa chỉ mà Xa Dục vừa nói thì liền bỏ đi cùng một nhóm gồm nhiều tài xế khác.


  Xa Dục hỏi chuyện gì đã xảy ra. Một người lái xe mập mạp nói với chúng tôi rằng địa chỉ chúng tôi nói là khu đường chuyên về tang lễ. Đó là nơi chẳng hay ho vào ban ngày, mà cũng càng không tốt đẹp vào ban đêm.


  Nói về người tài xế mập mạp này, anh ta cũng muốn rời đi, nhưng Xa Dục giữ người lái xe mập mạp này lại và nói, chúng tôi có thể thêm tiền.


  Nghe thấy thêm tiền, người lái xe liền bị cám dỗ và nói với chúng tôi: "200 tệ, và tôi chỉ chở các cậu đến đầu đường đó, còn lại thì các cậu phải tự đi vào. Nếu các cậu đồng ý thì lên xe chúng ta đi, còn nếu các cậu không đồng ý, hãy đi tìm người khác trong số những người ở kia đi."


  "200 tệ ... Nó quá đắt. Anh nghĩ tôi là người nước ngoài chắc... Tôi đến đây để tìm chú hai của mình." Xa Dục nói, nhanh chóng đi đến trước mặt ông chú kia, anh ta ưỡn ngực lên như thể đang khoe cơ thể "đồng hồ cát" của mình vậy.


  "Đừng nói đến chú hai của cậu, đến ông nội của cậu cũng thế, 200 tệ là quá đắt sao? 200 tệ này, tôi còn đã là nể mặt mỹ nữ đây ... không đồng ý thì thôi..." Người đàn ông mũm mĩm nói với cả hai chúng tôi, ông ta dường như lại muốn bỏ đi.


  Ngay khi nghe lời nói của người lái xe, chúng tôi liền bị choáng váng, sau đó tôi không thể không cười khúc khích. Tôi nhìn Xa Dục và nói, "Đôi mắt của ông lái xe đó thực sự rất tệ, mỹ nữ...... cậu ư ... hahaha"


  Xa Dục tự lẩm bẩm với chính mình như một tên trầm cảm, "Tôi biết rằng khuôn mặt tôi có một vài chỗ nhìn đặc biệt tinh tế, nhưng ít nhất tôi cũng là một anh chàng đẹp trai cơ mà.... Tôi trông giống một cô gái sao?"


  Nói xong, anh ấy nhanh chóng đuổi theo ông chú kia "Đại ca, 200 thì 200."


  Người lái xe mập mạp này liền dừng lại ngay, ông ta giục chúng tôi hãy nhanh lên .... Xe của ông ta đỗ trong một con hẻm cách nhà ga không xa. Đó là một chiếc Santana rất cũ.


  Sau khi thấy chúng tôi lên xe, người lái xe mập mạp nhìn tôi từ gương chiếu hậu và nói: "Đừng có ngồi chen chúc nhau như thế"


  Tôi liếc Xa Dục một cái, Xa Dục cũng liếc lại tôi một cái nữa..... Chúng tôi chỉ có hai người ở đây mà thôi. Có vẻ như mắt nhìn của người lái xe mập mạp này thực sự rất tệ.


  Trên đường đi, người lái xe mũm mĩm và Xa Dục của tôi trò chuyện với nhau, tôi không biết liệu người lái xe này có vấn đề với xu hướng tình dục hay không, có vẻ như suy nghĩ của anh ta không đúng lắm ... vì anh ta luôn nhìn vào gương chiếu hậu và nhìn về phía chúng tôi ...


  Lúc này, Xa Dục cũng đã phát hiện ra có gì đó không ổn, và sau đó anh ấy rút điện thoại di động ra rồi gửi tin nhắn văn bản với tôi. "Không sao đâu, đừng sợ anh ta. Nếu anh ta có hành động gì bất thường, chúng ta hai người ở đây, còn phải sợ anh ta sao?"


  Tuy nhiên, hóa ra đó là do hai chúng tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Người lái xe mập mạp thật sự chỉ cho chúng tôi xuống ở chỗ chỉ cách một con đường đến đường bán đồ tang lễ kia, rồi nói với chúng tôi "Ba người xuống ở đây được rồi..."


  Ngay khi người lái xe mập mạp nói xong, anh ta liền quay xe lại và lái đi mất hút .... tôi chỉ cảm thấy đầu óc ngứa ran một lúc. Tôi nhìn Xa Dục và nói, "Đâu... ở đâu, ở đâu..... mà ba người???."


_________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv