Nàng cố ý phải gả cho hắn, cuối cùng tự thiêu mà chết. Sau khi trọng sinh, trong thời đại Ngụy Tấn luôn quan tâm đến dòng dõi khí khái, nàng dần thay đổi, trở thành một người cơ trí… Từ đây mọi chuyện bắt đầu, yêu thương, hạnh phúc, rồi cả đau đớn, tất cả hòa trộn vào cuộc sống thứ hai này.
Nàng chậm rãi cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn Vương Hoằng, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của chàng, nàng thì thào nói: “Chàng rõ ràng đã cho phép ta chiếm được rất nhiều thứ, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy khổ sở?” Nàng thu tay, chậm rãi nhắm lại hai mắt, chậm rãi dịch người khỏi lòng Vương Hoằng, từ từ nằm xuống. Nàng đưa lưng về phía chàng, thấp giọng nói: “Ta phải suy nghĩ cẩn thận…… Thất lang, ta muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi chàng, muốn một mình suy nghĩ một chút.” Tay nàng bất tri bất giác xoa bụng. Trước kia nàng chưa từng mang thai, cho tới bây giờ cũng không biết, sau khi mang thai, trong lòng sẽ có một cảm giác kiên định như thế. Rõ ràng nói ra lời phải rời khỏi Vương Hoằng, cảm thấy từng đợt buồn đau, nhưng nàng chỉ cần vuốt ve nơi này, đau đớn kia như kỳ tích giảm bớt rất nhiều.
Phải chỉ khi lâm vào bể tình người ta mới chợt nhận ra rằng buông bỏ là điều lý trí muốn nhưng trái tim chẳng bao giờ cho phép dù tổn thương đã rất nhiều, bởi lẽ nếu đã thấm vào xương tủy thì gột rửa là điều không thể xảy ra.
Bình luận truyện