Cho đến ngày nay, Bạch Ngọc Đường vẫn còn nhớ rõ ràng tình cảnh lần đầu tiên trông thấy Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường đứng ở bên ngoài quán bar “Memento”, cách tấm kính thấy một người đàn ông mặc sơ mi màu lam ngồi dựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn tờ báo trên bàn, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người người đàn ông ấy, gương mặt trắng như bạch ngọc thượng hạng, màu tóc nâu sáng bóng lại phát ra ánh vàng, cảm giác phi thường không thực, giống như người này sẽ tùy thời biến mất.
Bạch Ngọc Đường nhìn người đàn ông này cao ngang mình, nhưng thân hình lại quá gầy yếu, không khỏi có chút hoảng hốt, người đàn ông như vậy tựa hồ không phải tồn tại của thế tục, mà là tinh linh rớt xuống nhân gian. Ánh mắt người đàn ông thuần khiết như suối, lẳng lặng nhìn anh, chính là mỉm cười, không thúc giục anh nói chuyện. Bạch Ngọc Đường ảm đạm nghĩ, nếu mình là một cô gái, chỉ sợ cũng sẽ bị người khiêm tốn như vậy hấp dẫn.
Triển Chiêu cầm ly nước trắng đặt trước mặt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thấy tay người kia thon dài, đầu ngón tay tái nhợt, cánh tay dài khiến cổ tay áo sơ mi lộ ra khớp cổ tay trắng nõn, động tác đơn giản, người trước mắt này làm, lại mang theo mười phần mỹ cảm.
Bình luận truyện