Có một giang thuyền nhỏ từ lâu đã neo vào một nơi khá gần chỗ hõm ấy của ghềnh đá. Trên thuyền chỉ có một người, là một gã lam lũ, y phục tuy không bẩn nhưng cũ kỹ và có nhiều chỗ vá rất vụng về. Gã cũng đã lâu rồi luôn chú mục vào vũng xoáy chết người, chỉ cách gã độ hai trượng hơn, nhưng gã có dụng ý. Bất chợt gã thở ra, đồng thời tự ngẩn mặt nhìn lên trên cao. Nhờ đó mới phát hiện gã chỉ độ mười lăm hay mười sáu là cùng. Mặt gã trong veo, đang lần lượt nhìn các cảnh vật xung quanh, từ gần đến xa và từ dưới thấp lên tít trên cao.
Gần gã nhất chính là dòng nước hung hãn luôn cuồn cuộn xoáy và ào ào đổ từ mãi trên cao xuống. Xa xa là các vách đá chơ vơ bao phủ các bề, xen lẫn với đá là đủ mọi loại cỏ cây hoang dại. Một cảnh quang thật âm u và thê lương. Tít trên cao, nơi mắt gã có thể nhìn thấy là dãy Thanh Sơn uy nghi hùng vĩ và nhất là luôn hoang vu tĩnh lặng.
Còn phần cao ở ngang trên đầu gã là mặt dưới của một ghềnh đá đột ngột nhô ra, không chỉ làm cản khuất tầm nhìn của gã mà còn tạo sự kín đáo cho mọi hành vi của gã từng muốn thực hiện Và đang toan thực hiện. Đến nỗi gã tin quyết, giả như gã chết ở đây, ngay tại vùng xoáy chết người này, thì nhất định sẽ chẳng một ai nhìn thấy để ngay tức thời cứu gã, nếu đó là điều kẻ nhìn thấy muốn hành động. Mời các bạn cùng theo dõi những chuyển biến tiếp theo của truyện Mê Tông Tuyệt Đao.
Bình luận truyện