“Ba..! Ba làm sao vậy” Dương Dương tò mò nhìn sắc mặt của ba nó, hình như đang khó chịu.
Lạc Lạc đứng một bên nhìn anh họ đang bất động cũng co mũi lại: “Anh họ! Anh có định đưa bọn em đến trường hay không đấy!”
“Sao trên mặt chú có nhiều mồ hôi vậy ạ?” Nhị Nhị đang đứng trước cửa lớn cũng quan tâm hỏi.
Đường Hạo đem cặp văn kiện quăng ra một bên, cũng chẳng thèm trả lời bọn trẻ mà chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh.
Lúc hắn từ trong phòng vệ sinh đi ra, khuôn mặt lại khôi phục vẻ sáng lạn như không có chuyện gì nói: “Được rồi! Chúng ta đi thôi!”
Ba đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha bật dậy, chuẩn bị đi ra cửa.
Ngay lúc hắn bước được vài bước qua cánh cửa thì lại đột nhiên bưng chặt bụng: “Không được! Mấy đứa chờ một chút!” Nói xong lại chạy vào phòng vệ sinh.
Cứ như vậy, hắn cứ ra ra vào vào phòng vệ sinh. Đúng mười lần, hai chân không con chút sức lực nào, run lẩy bẩy thì mới ngồi bệt lại trên bồn cầu.
“Đường Hạo! Anh sao vậy? Có ổn không? Tôi đỡ anh ra ngoài?” Tiểu Ngưng đứng ngoài, gõ nhẹ lên cánh cửa, trên khuôn mặt đầy lo lắng.
“Không cần!” Thanh âm bên trong thật vô lực.
“Mẹ ơi! Ba sao vậy ạ? Có phải ăn phải thứ gì không sach sẽ đúng không ạ? ”Dương Dương nghi hoặc nói nhỏ. Không đúng, sáng nay mọi người ăn cùng với ba mà, vẫn khỏe mà.
Tiểu Ngưng cũng nghi ngờ, nhưng từ tối hôm qua đến sáng hôm nay hắn vẫn ổn. Chẳng lẽ do túng dục quá độ mà dẫn đến tiêu chảy sao?
Đúng lúc này, Đường Hạo mặt trắng bệch, phờ phạc bước ra từ nhà vệ sinh, chỉ thấy ánh mắt hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưng, thấp giọng hỏi: “Có phải do cô bỏ thuốc không?”
“Cái gì?” Tiểu Ngưng nghi hoặc, khó hiểu nhìn hắn.
“Cô muốn trả thù tôi phải không? Cho nên mới bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi!” Hắn nhất định là bị người ta hạ thuốc xổ, điểm này hắn tin chắc. Cũng chính bởi vì trước kia hắn cũng hay dùng thuốc này đi trêu trọc người khác. Người uống thuốc này vào hậu quả vô cùng thảm. Hiện tại, hắn cũng giống như vậy.
Từ đêm qua đến bây giờ, đồ hắn ăn đều do cô làm, không phải cô bỏ thuốc thì còn ai vào đây.
“Anh đừng hồ đồ, oan uổng cho tôi! Tôi nghĩ là do đêm hôm qua anh yêu cầu vô độ nên mới bị tiêu chảy!” Thanh âm của cô thực nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe, nhưng cũng khiến mặt cô đỏ bừng.
“Đáng chết!” Đường Hạo dựa vào cánh cửa, mới có được chút khí lực: “Cô không thừa nhận bỏ thuốc, lại còn dám nói là do tôi….”
Tiểu Ngưng vội vàng che miệng hắn lại, không cho hắn nói hết câu. “Bọn trẻ còn ở phía sau!” Cô thì thầm vào tai hắn: “Tôi không có! Anh ngẫm lại xem xem mình trước đó có ăn thứ gì linh tinh không?”
“A…! Không được rồi!” Bụng lại bắt đầu sôi lên, con người không chút khí sắc kia không còn thời gian tranh luận vấn đề cùng cô, vội vội vàng vàng lao vào bên trong phòng vệ sinh, đóng sập cửa lại: “Lục Giai Ngưng, cô tốt nhất nên thành thật khai báo, nếu không khi tôi mà ra khỏi chỗ này nhất định không tha cho cô!”
Hắn ngồi trên bồn cầu, tiếng nói vọng ra qua cánh cửa gỗ, tuy âm lượng không lớn nhưng người nghe đủ nhận ra hắn đang có bao nhiêu tức giận.
“Tôi không có! Anh không tin tôi!” Nếu có ý định bỏ thuốc hắn, cô sẽ chọn thạch tín, một lần cho dứt khoát luôn.
“Quả nhiên là độc ác! Cô chắc không phải chỉ cho có mỗi một viên?”D ựa theo kinh nghiệm của hắn thì có lẽ hắn đã ăn phải không ít thuốc xổ.
“Tôi không có! Nhất định là do anh ngày hôm qua không biết khống chế bản thân!” Tiểu Ngưng vẫn tin rằng là do hắn hôm qua không biết tiết chế dục vọng, tham lam quá độ dẫn đến tỳ hư, thận hư, đau dạ dày rồi mới khiến hiện giờ tiêu chảy cấp tính.
“Ngu ngốc! Không phải!” Người vô lực vẫn còn đang kịch liệt chiến đấu bên trong toilet, khó nhọc đáp.
“Có chịu được không? Để tôi gọi xe cấp cứu!” Tiểu Ngưng đứng ngoài cửa, không nhìn thấy được hắn, chỉ có thể hỏi xem tình hình như thế nào.
Rầm, rầm, rầm…. “Đường Hạo, anh sao rồi?”
Không nghe thấy tiếng hắn trả lời, Tiểu Ngưng không thể không mở cửa phòng vệ sinh ra.
Cửa mở, nháy mắt nhìn thấy một thân người to lớn đang nằm sấp trên nền gạc men trắng, không hề nhúc nhích.
“Anh họ ngất xỉu rồi!” Lạc Lạc sốt ruột nói, nước mắt lưng tròng.
“Ba không có cử động! Mẹ, chúng ta cần đưa ba đến bệnh viện!” Dường Dương cầm lấy tay mẹ, sốt ruột nói.
Nhị Nhị nhìn người không nhúc nhích trên nền nhà, khóc lớn: “Oa oa …. Chú chết rồi!”
*****************************
Sau khi bác sĩ kiểm tra đã đưa ra kết luận: Đường Hạo bị đi tả do dùng thuốc xổ quá liều.
Nghe bác sĩ nói như vậy, Tiểu Ngưng rốt cuộc cũng đã tin lời nói của Đường Hạo. Nhưng cô không có hạ thuốc hắn, và hắn cũng không ngu tự đi hạ thuốc tìm khổ rồi vu oan cho cô.
Đường Hạo từ từ tỉnh lại, hữu khí vô lực nhìn cô, môi mỏng của hắn không còn chút huyết sắc, đủ thấy hắn bị không nhẹ: “Còn không chịu thừa nhận? Độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà! Cô rốt cuộc đã cho tôi ăn bao nhiêu thuốc!”
“Tôi không có!” Tiểu Ngưng lắc lắc đầu nói, tay cầm khăn lau mồ hôi lạnh đang toát ra trên trán hắn.
Hắn thật muốn đẩy mạnh cô ra một bên, nhưng hai tay không còn chút sức lực, căn bản không thể cử động, lạnh nhạt nói: “Không cần cô giả bộ quan tâm! ”
Tiểu Ngưng không để ý đến những lời của hắn, tay vẫn cầm khăn lau lên bờ môi nứt nẻ của hắn. Hắn bị mất nước quá nhiều, nên bây giờ không thể uống nước. Bộ dạng thật đáng thương.
“Tôi ăn đồ cô nấu, không phải cô thì ai vào đây, hả? Tôi quá khinh thường cô, người phụ nữ độc ác này, nên mới không đề phòng. Tôi thấy thật may mắn vì chưa bị cô hạ độc chết! ”
Hắn lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt mà đả thương cô, Tiểu Ngưng nghĩ nếu tay hắn mà có khí lực chắc chắn sẽ cắt cổ cô ngay.
Cô vừa nghĩ đến đây thì cửa phòng bệnh đột nhiên có tiếng, một dáng người nhỏ bé chậm rãi đẩy cửa bước vào, khuôn mặt xinh xắn, lại tràn đầy sợ hãi chậm rãi đi tới.
Trong phòng, cả hai người lớn cùng nhìn về Nhị Nhị, sau đó Tiểu Ngưng đã có thể đoán được ngay ra người bỏ thuốc là Nhị Nhị.
“Nhị Nhị!” Cô thu hồi vẻ dịu dàng thường ngày, hiện tại đang nghiêm khắn nhìn cô bé.
“Dì! Chú! Có chuyện gì sao ạ?” Nhị Nhị chỉ muốn cho người chú này một bài học nho nhỏ nhưng thật không ngờ lại dẫn đến ngất xỉu phải vào viện cấp cứu.
Tiểu Ngưng tiến lại gần, bắt lấy thân thể bé nhỏ của Nhị Nhị, sắc mặt cứng rắn, nghiêm nghị hỏi: “Nhị Nhị, con nói thật cho dì biết sáng sớm hôm nay con có bỏ thứ gì vào đồ ăn của chú ấy không?”
Chưa bao giờ thấy dì tức giận như thế này, Nhị Nhị bật khóc, vừa khóc vừa nói với vẻ tội nghiệp: “Con bỏ một ít thuốc xổ vào cà phê của chú! Con không muốn hại chết chú đâu ạ?”