Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 102



Hắn không cởi quần áo trên người của cô và hắn, chỉ ép chặt cô trên cánh cửa, muốn cô.

Hắn lựa chọn phương cách này tiến vào cô, không phải vì mục đích thích thú ham muốn cô đến không thể chờ đợi được như lần trước. Hắn thậm chí còn từ từ chậm rãi dùng ‘mũ’ (bao cao su), sau đó mới tiến vào trong cô. Hành động này đối với Tiểu Ngưng mà nói, đó là một loại vũ nhục khinh miệt cô, hắn muốn nhắc cô rằng cô chỉ là một con điếm đáng khinh.

Chỉ là khi lúc hắn mang ‘mũ’, ép chặt cô vào cánh cửa, làm cô không có cách nào thoát khỏi hắn được.

Thân thể đơn bạc gầy yếu của cô lúc đó không còn đủ khí lực để kháng cự lại hắn chứ đừng nói đến chuyện thoát khỏi hắn. Cô khóc cầu xin hắn tha thứ nhưng lúc này đây những thứ đó chỉ càng làm tăng thêm hưng phấn trong hắn.

“Cái này không phải là việc cô muốn làm nhất hay sao? Việc này không phải trong cuộc sống làm mãi thành quen rồi, không phải sao?” Hắn nói đem theo lửa giận, dồn toàn bộ sức lực lên một điểm, trong thân thể của cô mạnh mẽ xuyên qua đến tận cùng.

“Không phải! Tôi hận anh!” Cô khan khan nói.

Hắn sắc mặt đỏ lên, ngừng thở,mỉa mai nói: “Không phải rồi! Cô phải hận tất cả đàn ông trên thế giới này mới đúng! Bởi lúc này đây,có quá nhiều đàn ông tiến vào cô đấy?”

“A…” Hắn đột nhiên dùng sức, làm cho cô đau đớn thiếu chút nữa thì ngất đi.

“Muốn ít hay nhiều? Một trăm hay một ngàn người?”

Tiểu Ngưng cắn chặt môi dưới, nhắm chặt mắt cự tuyệt sự nhục nhã hắn đang dành cho cô.

Hắn ngừng sự mỉa mai, cầm chặt hai tay của cô, nương theo tiếng la khan khan của cô, đem hai người vào tận thế giới ngập tràn màu sắc mĩ mộng.

Rung động ngắn ngủi qua đi,hắn rút khỏi người cô, lập tức giật ‘mũ’ xuống.

Tiểu Ngưng dựa vào vách tường, hai chân bủn rủn phải cố gắng lắm mới không ngã xuống sàn nhà.

Cô dồn dập thở gấp, muốn vứt bỏ ngay lập tức từng xúc động trong cơ thể lúc này.

Phịch.

Một loạt những tờ tiền mệnh giá lớn lắc lư rơi xuống trước mặt Tiểu Ngưng, sau đó trong phòng vang lên thanh âm lạnh lung vô cảm: “Giá cho một lần, quá đủ cho cô đấy!”

Bị tiền quẳng vào mặt như vậy, Tiểu Ngưng mới thình lình khôi phục lại lí trí. Cô cũng chẳng để ý đến đống tiền mặt rải rác, ngay lập tức hất hàm lên khiêu khích. “Đường tổng, anh ra tay quả thật hơn keo kiệt đấy! Chỉ bằng mấy ngàn đồng tiền này là nghĩ có thể đụng được vào tôi đây sao?”

“Vậy cô muốn hơn ư?” Cô khiêu khích, hắn không thích chút nào, thật muốn xé nát cô ra, không đứng đắn mỉm cười: “Hoặc là nói rõ ra thì cô nghĩ mình đáng giá bao nhiêu?”

Hắn muốn đùa cợt cô, cô cũng không ngờ mình lại nói chuyện tiền nong với hắn, bị hắn hỏi lại như vậy cô không biết phải trả lời như thế nào: “Anh đụng khiến tối không dậy nổi!”

“Ha ha” Hắn không che dấu chút nào châm chọc cười to. “ Còn không có chuyện tôi đụng vào phụ nữ mà không dậy nổi! Nghĩ xem cô đáng giá bao nhiêu? Chỉ cần cô nói được ra, tôi sẽ cho cô bằng chừng đó!”

“Hỗn đản, anh căn bẳn chính là đồ vô liêm sỉ!” Thật lâu sau Tiểu Ngưng mới thốt ra được mấy từ này.

Cánh tay dài của hắn duỗi ra bíu chặt lấy mái tóc dài của cô, dung sức kéo mạnh làm cho cô buộc phải hướng mặt lên trên,đôi gò má cao đối diện với mặt hắn. “Cô bất quá cũng chỉ là loại gái bán thân! Chết tiệt, không có tư cách nói tôi như vậy, cô phải rõ hơn ai hết!”

Da đầu như bị bóc ra đau đớn, làm cho long mày cô chau lại nổi lên. Nhưng loại đau đớn này so với nỗi đau trong lòng thì chẳng có nghĩa lí gì.

“Nói bao nhiêu tiền? Tôi không có thời gian dông dài với cô đâu!” Hắn khinh miệt ném ra lời nói.

“Nếu tôi nói ra một cái giá, có phải từ giờ anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi phải không!” Lại là nhục nhã? Câu nói kế tiếp cô để lại trong lòng.

“Hazza, tôi không muốn loại phụ nữ như cô thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, trừ phi là cô cố ý, muốn để cho tôi thấy cô, chú ý đến cô, nhớ kĩ cô!” Đáng chết, hắn cũng không dám chắc hay không lại một lần nữa đụng đến cô, hôm nay đã là ngoài dự liệu của hắn rồi.

“Một trăm ngàn”. Cô buột miệng nói ra một con số đã xuất hiện hàng ngàn lần trong ý niệm của cô, hắn không phải đang buộc cô nói ra một con số sao, cứ nói ra như thế vậy.

Chân mày của hắn vừa mới dãn ra lại lập tức chau lại, dắt khóe miệng nói: “Phương diện này mà cũng ra được giá, không ngờ cô lại mở miệng nói ra như vậy?”

“Sao? Anh không trả được phải không? Trước anh không phải nói rằng chỉ cần tôi mở miệng ra một cái ra là anh sẽ trả đủ đấy nhé!” Chê đắt rồi? Không còn gì tốt hơn, như vậy từ nay về sau hắn cũng sẽ không còn khi dễ cô được nữa.

Hắn buông tóc cô ra, nhún nhún vai nói: “Chỉ là một chút tiền nhỏ, chẳng đáng kể, nhưng thứ lỗi nếu ta nói thẳng cô chẳng đáng giá một trăm ngàn so với một con ngựa đâu!”

Đúng vậy, cô không đáng, tính mạng của cô còn chẳng đáng tiền chứ đừng nói đến thân thể của cô. Tiểu Ngưng trong lòng lại chua xót nghĩ tới.

Hắn xoay người, quay đầu đi về phía tủ đầu giường, móc ra một tập chi phiếu, viết con số lên rồi kí nhanh một chữ.

Sau khi giật chi phiếu xuống, đưa cho Tiểu Ngưng: “ Cầm đi! Tôi nghĩ bằng số tiền này cũng hơn số tiền lời mà cô kiếm được sau khi tiếp khách đấy!”

Tiểu Ngưng cầm chi phiếu, rất nhanh. Đây là lần thứ mấy trong cuộc đời cô lại nhìn thấy tấm chi phiếu mệnh giá lớn đến vậy, hai lần, ba lần hay là lần thứ tư rồi?

Nói đến thật sự quá châm chọc, cô rất nghèo,cũng có phải hay không?

Chính là trong suốt mấy năm qua những tấm chi phiếu lớn như vậy đã xuất hiện trước mặt cô không biết đã qua mấy lần rồi.

Thu hồi sựu đau đớn trong tâm can, nháy mắt ươn ướt, cô cố gắng cố ý nở một nụ cười với hắn: “Đường tổng, đó là cái giá tôi hợp lí nhất tôi đưa ra rồi, còn nếu lần sau anh muốn lại đụng đến tôi một lần nữa thì xin mời, nhưng nhớ phải đưa trước một trăm ngàn!”

“Ha ha! Nếu tôi mà đụng vào cô thêm vài lần nữa, chắc cô sẽ trở thành một triệu phú rồi đấy!” Đường Hạo cố ý nói.

“Thế sao? Một ý không tồi! Cứ cho là có thể trở thành triệu phú thì cũng là do tôi dùng sức mình đó chứ! Đâu có đáng gì! Hừ! Quả không tệ!” Cô cố gắng tự giễu bản thân, nén sự đau lòng vào tận sâu trong lòng.

“Biến! Cô thích kiếm tiền bằng việc này như thế thì cứ tận hưởng đi. Dương Dương sớm muộn gì cũng cảm thấy sỉ nhục khi có một người mẹ như cô, rồi nó cũng sẽ vứt bỏ cô mà đi thôi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Đường tiên sinh, anh đã nói xong rồi phải không?” Lòng cô lại nổi lên một loại đau đớn, sáu năm trước hắn vũ nhục không phân biệt trắng đen mắng chửi coi cô không khác gì một con điếm, sáu năm sau vẫn như thế, không có gì thay đổi.

Cô rất sợ cái từ đó, nó tựa hồ như có bùa chú nhấn chìm cô, dù cô có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi. “ Nếu anh đã không còn gì để nói nữa vậy, xin phép tôi đưa con tôi về! Có thể chứ?”

Đường Hạo nhìn cô thật lâu, sau đó mới lạnh lùng nói: “Cút!”

“Cám ơn!” Cô lại mỉm cười nói lời cảm tạ, giống như kiếm được một trăm ngàn khiến cô cao hứng, mọi châm chọc sỉ nhục của hắn cô thu lại toàn bộ cũng chẳng sao.

“Mượn cái toilet!” Cô cúi đầu xuống, nhặt lên những thứ vơi vãi trên sàn nhà, không đợi hắn trả lời, trực tiếp đi vào toilet.

Cô nhất định phải sửa sang lại mình, không thể để Dương Dương nhìn thấy cô trong bộ dạng chật vật không ra gì này của cô, để nó nhìn được thì cô sẽ không bao giờ ngóc đầu lên đối diện được với con mình.

Nước, có thể xóa đi vệt nước mắt trên khóe mi cô, làm sao có thể tẩy nhòa được hai tròng mắt sưng đỏ kia được.

Vuốt lại nếp nhăn trên váy, nhưng lại không thể xoa dịu được những tổn thương đau xót trên thân thể cùng tâm hồn cô.

Tiểu Ngưng trắng bệch nghiêm mặt lại, bỏ qua sự coi thường của hắn, trực tiếp thẳng lưng, xoay người bước ra khỏi cái nơi cô phải chịu khuất nhục này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv