Từ cổ chí kim, cái đẹp luôn khiến người khác chú ý. Một số hâm mộ, đa phần ganh tỵ. Phụ nữ đẹp thì mang tiếng hồ ly tinh, hồng nhan hoạ thuỷ. Nhẹ thì bị xem như bình hoa, không tài không đức, nặng thì bị chửi bới là yêu nữ, gây hoạ cho người, mang tai vạ cho đất nước....Vu Yên cần phải làm chính là thay đổi vận mệnh của các nàng, giúp các nàng tránh đi thảm kịch, rời xa tra nam!
Hoàng đế mặt phẫn nộ: Nàng từng nói cùng trẫm đi ngắm thế gian phồn hoa, vì sao lại rời bỏ trâm mà đi! Thầy giáo bực bội: Muốn chạy? Không dễ vậy đâu! Đại lão xã hội đen mặt lạnh: Đừng hòng trốn thoát! Vu Yên:.... Cô rốt cuộc chọc phải những kẻ gì nha????? Nơi bìa rừng hoang vu, nữ tử nằm trên mặt đất, tay chân run rẩy muốn đứng lên mà không được, cố lùi người về phía sau. Cho dù khuôn mặt lúc này bẩn thỉu dơ dáy, cũng không thể che dấu được dung mạo khuynh quốc chi của nàng. Chỉ là hiện tại, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn hoảng sợ và tuyệt vọng thấu xương.
Bình luận truyện