“Chú mình chỉ nói vậy thôi, cậu tưởng chú tính toán lợi ích với bọn mình thật hay sao? Chú giúp đỡ thì mình cứ nhận, cậu ăn dám nói to gan như vậy, mình xem cậu làm thế nào đây!”
Trên đường quay về trường học, Ân Mộng cứ luôn càu nhàu bên tay Tô Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh cũng có chút lo lắng.
Thật ra kế sách lấy Nhâm Ý Hiên ra chính là kế sách cuối cùng trong các kế sách, suy cho cùng sau này Nhâm Ý Hiên đến doanh nghiệp nào phát triển ra sao thì cũng không thể nghe theo sự sắp xếp của cô được.
“Nhưng mà lúc đó chú của cậu nhắc đến lợi ích, mình cũng không thể không nói gì thật mà, như vậy không phải mất mặt lắm sao…”
Tô Tiểu Manh lẩm bẩm một câu.
“Mặt mũi mặt mũi! Hứ, nếu như Nhâm Ý Hiên không đồng ý, đến lúc đó để mình xem cậu cũng mất mặt luôn cho coi!”
Ân Mộng trợn tròn mắt với cô.
Tô Tiểu Manh mím môi, cô cho hai tay vào túi áo đi ra ngoài sân trường, cô dùng chân đá cục đá ở trên đường.
Có lúc cô ghét cái tính khí vì sĩ diện mà chịu khổ của mình chết đi mất.
“Tô Tiểu Manh! Cậu đang làm gì vậy?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ đắng sau lưng, Tô Tiểu Manh quay đầu lại, quả nhiên…
“Nhâm Ý Hiên!”
Người đó vừa từ thư viện bước ra, vóc dáng cao cao đứng ở chỗ không xa, mặt trời chiếu rọi phía sau lưng anh ta, từ trước đến giờ Tô Tiểu Manh chưa từng thấy người con trai này rực rỡ đến thế!
Cô vắt chân chạy như bay về phía anh!
Nhâm Ý Hiên thầm cảm thấy có chút không đúng… nhưng chớp mắt một cái thì Tô Tiểu Manh đã đứng trước mặt anh ta, đôi bàn tay đấm mạnh vào ngực anh ta một cái: “Người bận rộn, vừa hay mình cũng đang chuẩn bị đi tìm cậu này!”
“Tìm mình?” Anh ta nhướng mày, đột nhiên cảm thấy chắc không phải chuyện tốt lành gì!
“Ừm!” Tô Tiểu Manh gật đầu thật mạnh rồi nhe răng với anh ta, cô kéo tay anh đi sang: “Cậu đi theo mình, mình có chuyện này muốn bàn bạc với cậu!”
Nhâm Ý Hiên chớp chớp mắt, anh ta đưa mắt nhìn cánh tay đang bị cô nắm lấy của mình…
“Mộng Mộng, cậu về trước đi! Về đợi tin tốt của mình ha!” Tô Tiểu Manh hét lớn với Ân Mộng, còn nhướng nhướng mắt với cô ta nữa.
Ân Mộng nhìn Nhâm Ý Hiên đang bị kéo đi thì đứng im một chỗ thở dài một hơi…
Nhâm Ý Hiên bị Tô Tiểu Manh kéo đến chỗ nghỉ chân dưới cây tử đằng bên cạnh thư viện, cô dùng tay phủi bụi trên đá rồi ra sức thổi một hồi, sau đó mời anh ta ngồi xuống.
Dáng vẻ nịnh nọt đó khiến Nhâm Ý Hiên thấy lạnh sống lưng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hì hì.” Tô Tiểu Manh chống cằm hỏi: “Cậu có công ty nào muốn đến làm hay chưa?”
“Chưa nữa, sao đột nhiên lại hỏi mình chuyện này?”
“Mình nghe thầy nói có rất nhiều doanh nghiệp đang gửi lời mời cho cậu ấy, cậu không có suy nghĩ đến hay sao?”
Nhâm Ý Hiên khẽ chọc tay vào trán cô nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tô Tiểu Manh xoa xoa trán của mình, tiếp tục tỏ vẻ nịnh nọt nói: “Chuyện nhỏ mà, chính là… Cậu có biết Ân Thị hay không?”
“Ừm, sao vậy?”
“Cậu thấy Ân Thị như thế nào?”
Nhâm Ý Hiên nhướng mày ghé sát mặt đến trước mặt Tô Tiểu Manh, đột nhiên anh ta nói: “Cậu nhận tiền người ta rồi đúng không?”
“Gì chứ? Đâu có! Sao mình lại làm chuyện đó được chứ!”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô kìa!
“Tô Tiểu Manh nhanh chóng nhận tội nếu không sẽ bị xử lý nghiêm…”
“Mình nói!” Tô Tiểu Manh lập tức giơ tay lên, eo cô cũng ưỡn theo về phía trước, cô thành thật kể lại chuyện muốn có được sự hỗ trợ.
“Còn nói là không nhận tiền người khác nữa?”
“...Chuyện này sao lại có thể giống nhau được chứ…”
“Tô Tiểu Manh à, cậu tự mình nói xem mình đã bị cậu bán đứng biết bao nhiêu lần rồi? Cậu đếm cả tay cả chân luôn có đếm hết được không hả?”
Nhâm Ý Hiên véo má cô gái mặt dày này.
“Á á á…”
Tô Tiểu Manh đau đến hét lung tung, Nhâm Ý Hiên tức giận buông bỏ da thịt trên gương mặt trong nhỏ của cô: “Mình không đi!”