Ân Mộng nhìn vào điện thoại, lờ mờ cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cô ta cũng không suy nghĩ kỹ.
Trong phòng tắm, Tô Tiểu Manh đang nhẹ nhàng xoa bọt trên tóc, cô vừa nhắm mắt thì giấc mộng xuân đêm đó tái hiện trước mắt.
Khuôn mặt của người đàn ông đè cô xuống, mang đến cho cô cảm giác đau đớn và thoải mái lạ thường dần hiện rõ ra…
Sau khi vui vẻ xong thì anh tắm rửa rồi thay quần áo cho cô.
Không phải Tô Tiểu Manh hoàn toàn chưa từng nghi ngờ, nhưng mà sáng ngày hôm sau cô không còn thấy người đâu nữa! Cô còn nghĩ thế nào được đây?
Sau khi tắm xong, cô liền cuộn mình vào chiếc giường đơn của mình lập lời thề sau này sẽ không đến nhà người ta ngủ nữa.
Đêm đó khi màn đêm tối buông xuống, những ánh sao lấp lánh lạ thường.
…
Tháng mười một thì tiết trời ở Bắc Kinh đã vào đông.
Tô Tiểu Manh rất sợ lạnh, trời vừa vào đông thì tay chân cô liền lạnh ngắt, nên quần áo cô mặc cũng dày hơn người thường.
Vậy mà cô vẫn bị cảm.
“Không sao đâu mình cũng đã quen rồi, lần nào tới mùa cũng bị vậy một lần cả!”
Tô Tiểu Manh khịt khịt mũi rồi vỗ vai Ân Mộng nói.
“Nhưng mà lần này….”
“Ây da! Cậu lôi thôi quá đi Mộng Mộng ơi!”
Tô Tiểu Manh không chịu quay về ký túc xá nghỉ ngơi, cô nhất quyết muốn cùng với Ân Mộng đi đến phòng hoạt động câu lạc bộ.
Ân Mộng không có cách nào khuyên cô nên chỉ có thể đi cùng cô.
Chỉ có điều không ngờ rằng Tô Tiểu Manh vừa bước chân vào phòng hoạt động thì chân sau của cô đã bị người ta nhấc lên.
“Đại thần Nhâm, cậu đến đúng lúc lắm.”
Ân Mộng thấy Nhâm Ý Hiên liền thở phào nhẹ nhõm: “Con nhỏ này bệnh suốt một tuần rồi còn không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Mình vận động nhiều ra mồ hôi thì mới khỏe được!”
“Vận động nhiều?” Nhâm Ý Hiên cạn lời: “Cậu mắc chứng tăng động hả?”
“Cậu mới mắc chứng tăng động ấy!” Tô Tiểu Manh cau mày: “Không phải cậu không biết mình, cho mình nằm mãi không vận động chi bằng lấy mạng mình luôn đi…”
“Nên cậu mang chứng bệnh này đi khắp nơi để hại người khác đúng không?”
“Mình…”
“Cứ giao con nhỏ này cho mình là được rồi.”
Nhâm Ý Hiên nói với Ân Mộng xong thì liền kéo tay Tô Tiểu Manh rời khỏi phòng hoạt động.
“Nhâm Ý Hiên cậu không được làm vậy! Khụ, mình thật sự không sao mà! Mình… khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Anh ta dừng bước lại, tỏ vẻ chê bai khinh thường rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Con nhỏ này mới mười chín tuổi mà ho như bà cụ chín chục tuổi vậy.”
“Nhậm… khụ khụ khụ khụ…”
Tô Tiểu Manh bị anh ta nói khích thì khí quản lại thấy ngứa, đột nhiên cô ho rất nhiều.
“Có đi bệnh viện khám chưa?”
“Có đi rồi cũng được kê vào loại thuốc, lần nào cũng như vậy, mình đã uống thuốc rồi.”
“Sao lần này lại bệnh nặng vậy?”
Nhâm Ý Hiên lớn lên cùng cô, anh ta biết sức khỏe cô không được tốt, trời trở mùa sẽ dễ bị cảm, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô ho cả tuần rồi mà vẫn chưa khỏe lại.
Tô Tiểu Manh trợn mắt với anh ta: “Các cậu không để mình vào phòng hoạt động thì dĩ nhiên bệnh mình không đỡ hơn rồi!”
“Hớ…”
“Cậu cười nhạo cái gì chứ?”
“Không phải cậu định truyền bệnh sang người khác để cậu khỏe hơn đó chứ?”
“Nhâm Ý Hiên, mình phát hiện cách nghĩ này của cậu rất độc ác đó! Khụ khụ khụ khụ… mình… khụ khụ khụ… mình là người bỉ ổi như vậy sao!”
Tô Tiểu Manh chẳng qua chỉ muốn luyện tập cùng mọi người thôi, huống hồ gì còn một tháng nữa là phải tổ chức đêm diễn rồi, cô cũng có hơi lo.
“Hả? Cậu đưa mình đi đâu vậy, ký túc xá nữ nằm ở bên kia mà! Nhâm… khụ khụ khụ!”
Nhâm Ý Hiên trừng mắt nhìn cô: “Cậu có im miệng được không? Không lẽ mình đem cậu đi bán sao?”
“Ơ…” Tô Tiểu Manh bĩu môi, trong lòng cô thấy vậy cũng đúng…
“Bán cậu thì đáng giá bao nhiêu chứ? Còn không lấy lại được vốn ấy.”
“Nhâm! Ý! Hiên!”
Tô Tiểu Manh thấy sớm muộn gì cô cũng bị Nhâm Ý Hiên làm cho tức chết!
“Cậu đưa mình đến phòng làm việc của hội sinh viên làm cái gì?”