Lần đầu tiên gặp tiểu hoàng đế, Thừa Uyên đang ngồi ngắm trăng trên mái hiên cao nhất hoàng cung. Tiểu hoàng đế năm nay mười ba tuổi, nhìn như một cây củ cải đỏ, thật ra đã chấp chính hai năm. Xác thực mà nói, quyền lực thật sự đều nằm trong tay của mẫu hậu y và gã tình nhân của bà ta. Thừa Uyên không quen chuyện cung đình, nên không hề hào hứng với tiểu hoàng đế đang đứng bên dưới hét to, cũng đã hơn nửa canh giờ trôi qua.
Tiểu hoàng đế tuy chưa đủ lông đủ cánh, nhưng lại biết cách đùa giỡn uy quyền, đám thị vệ bị y dọa hai mặt nhìn nhau, không một ai dám bước tới chịu trách nhiệm, đành phải khúm núm, không dám ngẩng đầu. Trời trung thu rất lạnh, tiểu hoàng đế quấn một chiếc áo choàng dày cộm, cố tình ngồi ở đại điện. Thị lực nhìn trong bóng đêm của Thừa Uyên rất tốt, liếc mắt một cái cũng thấy đôi môi tiểu hoàng đến mím chặt. Hiển nhiên, đứa trẻ này đang rất không thoải mái.
Thừa Uyên nhìn đứa trẻ, tâm bỗng rất ngứa, hận không thể vươn tay bóp bóp thịt trên mặt y. Tuy rằng bình tĩnh nhìn kĩ lại, hai tháng nay tiểu hoàng đế gầy đi không ít. Lúc này hắn không định tùy tiện bắt người, yên lặng ngồi trên nóc điện, chờ tiểu hoàng đế trở về tẩm cung.
Bình luận truyện