Tiểu Duệ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trong veo buổi sớm, nàng xách giỏ rau, chậm rãi bước vào chợ. Vừa đến đầu chợ đã có mấy đại thẩm niềm nở chào hỏi nàng. Số rau này nàng hái trong rừng, mặc dù không quá tươi ngon nhưng lại rất đắt hàng. Cũng bởi mọi người ở đây thương nàng sống một mình côi cút nên mới mua giúp để nàng được về sớm.
Tiểu Duệ sống một mình trong lều cỏ. Hai năm trước, mẹ nuôi thấy nàng lang thang trong núi, mình mẩy bẩn thỉu nên đã đem về. Nhưng mẹ nuôi bệnh nặng đã qua đời gần năm nay, Tiểu Duệ sống một mình côi cút. Nàng không nhớ chuyện trước kia, những ký ức của nàng cực kỳ mơ hồ, mỗi lần cố nhớ lại đều khiến đầu nàng đau đến mức như muốn nứt ra. Đến cả tên họ nàng là gì nàng cũng không nhớ nổi. Chỉ nhớ hình như trước đây thường được gọi là Tiểu Duệ.
Tiểu Duệ tính tình vui vẻ, tốt bụng nên mọi người đều rất yêu quý, cũng thường xuyên giúp đỡ nàng. Chẳng mấy chốc Tiểu Duệ đã bán xong giỏ rau, tung tăng trên phố nhìn ngắm các quầy hàng.
Bình luận truyện