Thương Chi Đồng, khi nghĩ tình yêu là tuân phục. Mặc Đồng quá đẹp khi không đầu hàng số phận, gắng phấn đấu vì biết đâu là lối ra, không xem thường bản thân vì mình không yêu mình thì ai yêu. Từ thiếu niên đến khi trở thành thanh niên trưởng thành thì hầu như không có lấy nổi niềm vui trọn vẹn, vẫn cố gắng sống tốt vì cậu từng buông thả bản thân nhưng không để nó rơi vào vực thẳm hoặc coi thường nó cả.
Chỉ là tất cả đều không như ý muốn khi tất cả đều ra ngoài "vòng tròn" của điều gì đó. Mặc Đông từng nghĩ tất cả sẽ khác," tất cả quả thật đều khác. Chỉ là, không phải dạng "khác" mà cậu nghĩ. Chỉ là cậu không chọn cái chết nhưng nó vẫn tìm đến với cậu và Mặc Đồng vẫn vui vẻ chấp nhận. Dù sinh mệnh khốn khổ nhưng Mặc Đồng vẫn sống thật tốt, sống như một người có ích dù tiếc nuối nhưng cũng đủ.
Hận Thích Hoài? Khi nghĩ tình yêu là oán hận. Quá yêu bản thân để không thể nghĩ chút gì cho người mình yêu không thể dừng lại suy nghĩ là tổn thương đó sẽ như thế nào? Dù cảm thấy nỗi sợ dâng lên từ tim, cố ôm thật chặt, nhưng lần này đến lần khác tổn thương, tổn thương hơn đến mức không thể tổn thương hơn được nữa bắt đầu cảm thấy hối hận cần sự tha thứ?
Bình luận truyện