Tên Hán Việt: Tiết đoạn thủ thi/ 断手活尸
Tác giả: Khát Vũ
Convert: Momoko86
Độ dài: 4 chương
___
Chồng tôi Trương Soái là con nghiện cờ bạc, tiền lương thua sạch, vay nợ khắp nơi, lén bán ba lượng vàng bố mua cho tôi khi tôi đám cưới, lại có trộm vào nhà.
Hắn còn lừa bố mẹ tôi nói tôi bị tai nạn giao thông nhập viện, cần tiền, hại bố mẹ tôi gấp tới mức xoay sở mấy trăm nghìn tiền tệ tiền thuốc men cho hắn, chớp mắt hắn thua sạch.
Thời gian đó tôi hạ quyết tâm ly hôn, hắn ở trước mắt toàn bộ người thân gia đình quỳ xuống cầu xin, giơ tay thề độc, nói nếu còn tái phạm sẽ chặt tay.
Mọi người đều khuyên tôi nể tình con gái, cho hắn thêm cơ hội.
Thậm chí hắn còn quay lại clip mình thề gửi độc cho người thân và bạn bè.
Khá được vài ngày, tan làm về nhà, nhiều nhất Trương Soái chỉ chơi game, nhưng chưa được bao lâu hắn lại vướng vào cờ bạc, nhưng vì cái clip kia nên không vay được tiền.
Hắn bán xe máy, còn nhân buổi tối lúc tôi đang ngủ lấy hết tiền ngân hàng và bảo hiểm.
Nửa đêm tôi tỉnh lại phát hiện, mới hỏi một câu, do thua cược, hắn đột nhiên nổi điên, tát tôi một cái.
Con gái giật mình tỉnh giấc la hét, hắn cũng đá con gái té ngã, mắng nó chỉ biết tiêu tiền.
Hắn mắng tôi không cho hắn mặt mũi, bắt hắn đăng đoạn clip kia khiến mình không ngóc nổi đầu trước mặt bạn bè thân thích.
Tôi ôm con gái trốn vào nhà vệ sinh, báo cảnh sát, đêm đó về nhà mẹ.
Lúc này tôi mới biết căn nhà nhỏ của gia đình chúng tôi cũng bị hắn mang đi cầm cố mượn nợ.
Ngay cả họ hàng bên ngoại ai mượn được hắn đều mượn, bố mẹ sợ tôi lo nên không dám kể.
Bố mẹ hắn vẫn đến khuyên tôi, nói hãy vì đứa con mà nhường nhịn, hắn cũng thề, bảo hôm đó chỉ do nhất thời không khống chế được cảm xúc, sau này nếu tay nào đánh tôi thì chặt tay đó, đánh bạc tay nào cũng chặt tay đó luôn.
Cả nhà họ khóc lóc thề thốt, nói rằng dù hai ông bà già có bán bộ xương khô, Trương Soái có bán máu bán thận cũng không để tôi và con gái thiếu ăn thiếu mặc.
Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ muốn ly hôn, thế nên mặc kệ.
Hắn rời khỏi nhà tôi, đến công ty gây chuyện.
Tìm người thân uy hiếp, nói nếu tôi không chịu về sẽ giết cả nhà tôi.
Còn đến trường mẫu giáo, cướp con gái đi.
Để dẫn con gái bỏ chạy, mấy lần tôi đánh nhau với hắn, cũng từng bảo cảnh sát, nhưng hắn bị bắt mấy ngày rồi lại được thả.
Dần dần hắn thật sự nảy ra ý xấu, bị dồn vào đường cùng, nửa đêm hắn cầm bình xăng xông vào nhà tôi, nói là muốn cùng nhà tôi đồng quy vu tận.
Cuối cùng bố mẹ tôi phải bán rẻ căn nhà hiện tại, trả tiền cho người thân bị hắn mượn nợ, dẫn con gái về quê sinh sống.
Để trốn Trương Soái, một mình tôi chuyển đến thành phố khác sinh sống, vốn tưởng cả đời sẽ không còn qua lại.
Ai ngờ có một ngày, phòng trọ tôi thuê nhận được một thùng xốp.
Một mình tôi ở bên ngoài, bố mẹ thường hay nhờ người ta gửi ít đồ ăn trái cây cho tôi. Hôm nay, trên đơn chuyển phát chỉ ghi tên tôi, không ghi địa chỉ giao hàng, nhưng tôi vẫn theo bản năng mang vào nhà.
Nhưng đến khi mở thùng, lấy túi nước đá bên trên ra, tôi lại thấy là một bàn tay người được đựng trong túi hút chân không.
Tôi sợ tới mức không nói được câu nào, cơ thể cứng đờ.
Túi chân không bị hút hết không khí, nhựa trong suốt ôm sát bàn tay, nhìn vết sẹo trên ngón út, tôi có thể khẳng định là Trương Suất.
Lần đầu thề độc, hắn cầm dao nói muốn cắt một ngón, tương lai sẽ không tái phạm.
Có điều hắn không làm được, chỉ cắt nhẹ một nhát, ngón tay không bị đứt ra, chỉ để lại một vết sẹo.
Những lần sau đó, hắn đều lấy ngón tay này ra chỉ cho người thân bên gia đình tôi xem, nói hắn đã vì tôi mà xém chặt tay, tôi còn muốn ly hôn, cho nên hắn phải giết tôi.
Nhìn ngón tay kia, qua một lúc lâu tôi mới hoàn hồn, vội chạy ra ngoài hành lang hít thở rồi gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát tới nhà mang thùng xốp đi, đồng thời đưa tôi về lấy lời khai.
Thời điểm ngồi ở đồn cảnh sát, tôi vẫn choáng váng, cảm giác lo lắng bất an bao trùm.
Vừa hi vọng bàn tay kia của Trương Soái, ai bảo hắn đánh bạc! Cho chừa!
Lại vừa sợ ngón tay kia thật sự của hắn, sợ mình bị hoài nghi, bị liên lụy.
Nhưng lấy lời khai xong, cảnh sát lại nói với tôi bọn họ đã liên lạc với bố mẹ của Trương Soái theo thông tin tôi cung cấp, xác nhận Trương Suất vẫn khỏe mạnh, không hề bị chặt tay.
Còn về việc bàn tay kia của ai, tại sao lại gửi cho tôi, tạm thời vẫn chưa tra ra được, khi nào có manh mối họ sẽ liên hệ với tôi.
Trước khi đi, cảnh sát phụ trách trả di động, bảo tôi có việc gì cứ gọi cho anh ta, ám chỉ nếu tôi có xảy ra cãi vã, anh ta cũng có thể giúp tôi xử lý.
Anh cảnh sát này đúng là tốt bụng, chắc sợ sau khi họ gọi điện thoại hỏi thăm, Trương Soái sẽ nổi điên tới tìm.
Rời khỏi đồn cảnh sát, sợ gia đình gặp chuyện không may, lại không dám gọi điện, sợ mình không giữ được bình tĩnh, thế nên tôi gửi một tin nhắn bằng giọng nói cho mẹ mình.
Tôi không dám kể chuyện xảy ra với mình, chỉ hỏi thăm gia đình ra sao.
Sau khi xác nhận trong nhà bình thường, tôi mới dám thở phào một hơi.
Có điều tôi vẫn không dám về phòng trọ vậy nên chỉ đành ở khách sạn gần đó một đêm.
Phía cảnh sát vẫn không tra được manh mối về bàn tay đứt lìa kia, tôi cũng không thấy Trương Soái tới tìm, cho nên trở về.
Nhưng khi lần nữa nhận được chuyển phát, tôi bảo người ta để ở chỗ bảo vệ, nhờ chú bảo vệ xé tờ đơn trên thùng đưa mình, sau khi xác định đó là đồ của tôi tôi mới dám cầm lên.
Qua ba ngày, lúc đang đi làm ở công ty, quầy lễ tân bỗng chuyển cho tôi mấy cái thùng carton.
Thỉnh thoảng bên cung ứng cũng gửi hàng cho tôi, rất nhiều thùng to thùng nhỏ.
Hiện tại với mấy thứ này tôi có hơi sợ, sau khi xác định chỉ là đồ bình thường, trên đơn chuyển phát cũng ghi đầy đủ địa chỉ, tôi mới dám mở từng cái ra.
Đến thùng thứ tư, đó là một cái thùng không lớn lắm, đại khái to bằng một quyển sách.
Đọc tên người giao hàng, đó là tên của một nhà phân phối.
Đồ bên trong khá nặng, cái thùng nhỏ tới mức giấy carton hơi phồng lên.
Nói chung là một vật khá nhỏ, xung quanh lót đầy bọt biển chống sốc.
Cho nên tôi cầm dao rọc giấy cắt thẳng qua băng dán.
Nhưng đến khi tôi nhấc con dao ra, trên mũi dao sắc bén lại dính một vết máu.
Tôi thả dao xuống, cái bàn màu xám bị máu làm bẩn.
Tay giữ thùng carton cứng đờ, tôi cúi đầu nhìn nắp thùng đang hé mở, muốn hét lên, lại phát hiện cổ họng nghẹn lại, căn bản không kêu được.
Thùng carton quá nhỏ, khi niêm phong, món đồ bị ép chặt đến mức biến dạng, bây giờ mở băng dán, thứ bên trong lập tức bung ra.
Tôi không nhìn rõ đó là gì, nhưng tôi có thể nhìn thấy máu từ từ thấm ra băng dán và túi nilon.
Lượng máu rất ít, màu khá nhạt, như thể thịt đông lấy từ tủ lạnh ra để sang một bên, khi hòa tan trong nước đá, một ít máu rỉ ra ngoài.
Còn về thứ bên trong là gì, thùng carton mới mở một nửa, không thấy.
Tôi buông tay, lùi hai bước, cầm cây bút cẩn thận gạt nắp thùng giấy ra.
Thì thấy một bàn tay được đựng trong túi hút chân không.
Tuy các ngón tay đều cuộn lại nhưng ngón giữa vẫn bị con dao của tôi cào xước, thủng một lỗ lớn, máu từ nơi đó rỉ ra.
Nhìn bàn tay kia, tôi sợ tới mức làm rớt cây bút.
Đồng nghiệp đang làm việc ở gian bên cạnh, tôi không dám hét lên, sợ ảnh hưởng tới công ty, sợ đồng nghiệp biết mình trước đây có người chồng nghiện cờ bạc và bạo lực gia đình.
Hơn nữa tôi thật sự rất cần công việc này. Nó ổn định, thu nhập khá, môi trường đơn giản, tôi không cần lo lắng hãi hùng, tiền lương mỗi tháng đều dùng để trả cho người thân từng bị Trương Soái tìm tới vay tiền.
Những lúc có khoản thu thêm, tôi sẽ chuyển tiền về nhà cho ba mẹ.
Cuộc sống bây giờ không như trước đây Trương Soái cứ đi mượn tiền người thân, ba mẹ tôi không dám ngẩng đầu, sợ gặp ai cũng bị đòi nợ.
Khi đó mỗi ngày chỉ có tiền mua ít thịt cá cho con gái, còn bản thân thì không dám tiêu xài.
Cho nên nhìn bàn tay trong thùng giấy, tôi cố nén sợ hãi, cầm một sấp tài liệu đặt lên, ôm nó chạy ra khỏi công ty, ngồi trên bồn hoa ven đường.
Tôi gọi cho anh cảnh sát lần trước cho mình số điện thoại.
Có lẽ nhờ có cú sốc lần trước, tôi ôm thùng carton, bình tĩnh gọi điện.
Trong thời gian chờ đợi, thỉnh thoảng có người đi ngang tò mò nhìn tôi.
Tôi chỉ biết ấn tập tài liệu đè lên, kẹp chặt cái thùng dưới cánh tay mình.
Đầu óc quay cuồng, nghĩ xem bàn tay này của ai, là ai gửi cho tôi, ai hận tôi như vậy.
Đồng thời tự nhủ bản thân không làm gì cả, không cần phải sợ.
Tôi nghĩ tới lời khuyên của bố, ông bảo tôi về nhà ở bên con gái nhiều hơn, nghe vài thân thích kể Trương Soái đánh bạc thua cả căn nhà, còn nhợ rất nhiều tiền, bây giờ đã thành người vô gia cư, con gái vì vậy mà cảm thấy tự ti, tôi nên ở thường xuyên ở bên con bé.
Do vậy khi cảnh sát tới, tôi không hề cảm thấy phải chờ lâu.
Thời điểm bác sĩ pháp y mặc áo blouse trắng đưa tay, tôi mới hoàn hồn, giao ra thùng carton.
Đến lúc buông tay mới biết cái thùng bị tôi ép quá chặt, máu đã loang lổ rỉ ra ngoài.
Tôi lại đến đồn công an lấy lời khai.
Anh cảnh sát cho tôi số di động là đội trưởng Tưởng, sau khi nghe tôi khai báo, anh hỏi thẳng: "Cô có còn cho rằng bàn tay này là của Trương Soái không?"
Việc đó liên quan gì tới tôi sao?
Lần này bàn tay kia trông thế nào tôi còn chưa nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy nó là một bàn tay cuộn tròn trong thùng carton.
Túi hút chân không bị rách, có không khí len lỏi vào, túi nilon nhàu nát còn dính hơi nước, không thể nhìn rõ.
Hơn nữa bàn tay lần trước sở hữu ngón út có vết sẹo rất giống trên tay trái của Trương Soái, nhưng không phải họ đã xác nhận Trương Soái vẫn khỏe mạnh sao?
Đến bây giờ vẫn chưa xác định được có phải Trương Soái không à?
Tôi lắc đầu: "Không biết."
Tôi không muốn gây thêm chuyện, dù hai tay này có phải của Trương Soái không, tôi cũng không muốn dính dán vào nữa.
Thật ra tôi hi vọng Trương Soái chết rồi, chết là tốt nhất!
Có vẻ đội trưởng Tưởng nhìn thấy suy nghĩ của tôi, anh nói: "Chỗ ở của Trương Soái cách chúng ta hơn 1000 km, chúng tôi đã gọi điện xác nhận, hắn quả thật còn sống khỏe mạnh. Còn về việc xác minh thông tin sinh học thì phải mất chút thời gian để làm việc giữa các tỉnh. Nếu cô có manh mối gì, hi vọng cô hãy cung cấp cho chúng tôi."
Khi rời khỏi đồn công an, trời đã sắp tối.
Tôi mệt mỏi đến trạm xe buýt gần đó, tay lạnh cóng cầm di động gọi cho mẹ.
Gần đây bà ấy thích gọi video, mỗi lần tôi gọi bà đều cúp máy, sau đó chuyển sang kết nối bằng video, khỏi tốn tiền điện thoại.
Lần này cũng vậy, nhìn cuộc gọi của mình bị tắt, tôi bất lực thở dài.
Đúng lúc này, có một chiếc xe đạp chạy ngang ném cho tôi một cái túi lớn.
Bên trong là thứ gì đó mềm mềm lạnh lạnh, còn có mùi xác chết.
Tôi sợ hãi nhảy cẫng lên, vốn tưởng ai đó bất lịch sự, thuận tay ném rác.
Nhưng đến khi món đồ lăn trên mặt đất, tôi mới phát hiện nhìn như là một quả thận.
Một quả thận được đựng trong túi bọc thực phẩm, máu còn đang trào ra!