Nhìn Mạc Thiệu Văn và mèo đen tương tác với nhau, tôi ngộ con mèo này chính là Mặc U mà anh nhờ giúp đỡ.
Khi nãy tôi cũng đã chứng kiến, con mèo đen này lao tới cực nhanh, chỉ đá mấy cái hai thi thể kia liền ngã lăn đùng.
Nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, tôi quay sang gật đầu với nó.
Em trai tôi không nhìn thấy Mạc Thiệu Văn, nó lo lắng kéo tôi sang bên cạnh, thở dốc hỏi: "Làm sao bây giờ... Đây là..."
Mạc Thiệu Văn còn muốn nói gì nữa, nhưng nét mặt lại lộ sự đau đớn khổ sở, anh nhìn tôi, nói: "Có việc gì em cứ hỏi Mặc U, nhà họ Lương còn đang làm pháp sự, anh đi trước, cứ để Mặc U ở với em."
Tôi vừa định gật đầu thì mèo đen đã đã bỏ đi.
Tôi sợ đủ rồi, vội gọi con mèo lại thì nghe ở lối cầu thang thoát hiểm vang lên một tiếng cùng tiếng chủ hộ tầng dưới dẫn hai bảo vệ cẩn thận đi lên.
Nhìn cảnh tượng ở ngay cửa thang máy nhà tôi, họ hét lớn.
Em trai và tôi chưa kịp nói gì đã bị bảo vệ khống chế, sau đó bọn họ gọi báo công an.
Tôi bị mọi chuyện vừa xảy ra dọa cho mơ mơ màng màng, em trai đang định giải thích thì di động đổ chuông.
Là ba tôi gọi, em trai vội bắt máy, hơn nữa còn mở loa ngoài.
Nhưng còn chưa đợi em tôi lên tiếng, ba tôi đã vội bảo: "Tối nay gọi đến đám bạn không ra gì của mày tới trông chừng chị mày đi. Khi nãy mẹ của Lương Thiệu Văn nhảy lầu, thi thể lại biến mất. Chú nó thì gặp tai nạn, bị xe tông chết, xe vẫn còn đây nhưng người thì không thấy đâu. Lương Thiệu Văn nói hai người họ sẽ đến tìm chị mày, mày nhất định phải trông chừng chị mày cho tốt. Nếu chị mày xảy ra chuyện gì, tao sẽ giết mày đẩy."
Em trai nắm chặt điện thoại, liếc nhìn hai cái xác đầm đìa máu nằm bên cạnh, nuốt nước bọt: "Bọn họ đều ở đây..."
Ba tôi ở đầu bên kia hét lớn, em trai ở bên này cũng sợ hãi quá độ, dựa vào tôi thở hổn hển.
Tay nó run rẩy liên tục, cả người cũng dính đầy máu, nó nhìn tôi muốn cười nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc: "Chị đừng sợ, có em ở đây, ba nói rồi, chị mà có chuyện gì ba sẽ giết em mất..."
Tôi xé một góc láu lau vết máu trên tay em trai.
Chuyện lần này thật sự quá khủng bố, công an vừa tới liền đưa chúng tôi đi.
Thời điểm bị đưa lên xe cảnh sát, tôi lại nghe tiếng mèo kêu, nhớ tới lời Mạc Thiệu Văn nói có thể nhờ con mèo giúp đỡ, tôi vội quay đầu nhìn.
Nhưng chỉ thấy một cô gái ôm mèo đen đứng gần đó nhìn tôi cười.
Nhất thời tôi không biết nên làm sao cho phải, có điều nhìn con mèo đang nằm trong lòng cô gái ấy, nghĩ dù gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của mình, nó kêu "meo" chắc là muốn nói với tôi nó còn ở đó, vì thế tôi gật đầu với cô gái ấy.
Ở đồn công an, tôi kể lại toàn bộ sự việc, mọi người chỉ im lặng lắng nghe, không biết có tin hay không.
Tôi và em trai bị tách ra lấy lời khai riêng, cho nên tôi không biết nó đã nói gì.
Ở trại tạm giam một đêm, tôi vậy mà không hề sợ hãi như ở bên ngoài, quả nhiên công an có thể mang đến cảm giác an toàn cho người dân.
Trời vừa sáng, ba mẹ liền đến đón tôi và em trai, công an không nói gì, chỉ khuyên chúng tôi nên chuyển chỗ ở.
Ba tôi gật đầu liên tục, đưa tôi lên xe, mẹ tôi luôn ở bên cạnh, đưa chúng tôi trực tiếp đến khách sạn tắm rửa.
Trên đường bà kể tôi nghe đêm qua nhà họ Lương xảy ra chuyện lớn, sau khi đưa ba của Lương Thiệu Văn về nhà, Lương Thiệu Văn đưa thi thể của ba mình đến nhà hỏa táng xử lý, bất chấp sự phản đối của người trong dòng họ.
Ba mẹ tôi phải tận mắt nhìn mới chịu tin, cho nên đi theo đến tận nhà hỏa táng.
Mẹ của Lương Thiệu Văn ngăn cản không được, muốn dùng cái chết uy hiếp, nhưng không biết sao lại ngã từ trên mái nhà xuống mà chết thật.
Gia đình họ không đưa bà ta tới bệnh viện mà trực tiếp khiêng về, đang chờ nhập liệm thì thi thể bỗng nhiên biến mất.
Trước đó chú của Lương Thiệu Văn đã bị hắn thuyết phục, nghe nói Lương Thiệu Văn muốn hỏa táng ba mình, khi ông ta chạy đến thì gặp tai nạn trên đường, thi thể cũng không thấy đâu.
Nhận tin xấu liên tiếp, Lương Thiệu Văn vốn không muốn hỏa táng nữa, nhưng khi ấy thi thể đã đưa vào lò thiêu, có điều hắn không hề thấy hối hận.
Nhưng hỏa táng còn chưa xong lại nhận được điện thoại nói rằng khu mộ tổ tiên bị sụp, bảo Lương Thiệu Văn dừng việc hỏa táng.
Tôi từng đến phần mộ tổ tiên nhà họ, diện tích của nó chiếm hơn nửa ngọn núi, mỗi năm đến dịp thanh minh đều được sửa sang lại, quy mô không khác nghĩa trang Vạn Thọ Lăng, hơn nữa mỗi ngôi mộ đều được xây bằng đá cẩm thạch, sao có thể sụp được?
Ba tôi kể hình như có hỏa hoạn, xi măng và gạch lát đều bị thiêu hủy, tất cả ngôi mộ đều sụp.
Nghe ba nói, tôi theo bản năng nhớ tới ngọn lửa trong tay Mạc Thiệu Vân cùng cảnh tượng đánh nhau với ô tô của tổ tiên nhà họ.
Chẳng lẽ chính Mạc Thiệu Văn đã đốt khu mộ tổ tiên nhà họ Lương?
Em trai tôi lúc này đã sợ đến tột cùng, co rụt người ngồi sau xe không nói gì.
Mẹ cũng chỉ biết ôm chặt lấy tôi, an ủi: "Ba mẹ đã nhờ người quen tìm một đại sư lợi hại, dù chuyện của nhà họ Lương là thế nào, có đại sư đó, sẽ không sao đâu."
Suốt chặng đường mẹ an ủi tôi liên tục, nói chúng tôi không làm chuyện gì thẹn với lòng, không cần sợ, bà còn gọi điện nói người ta gửi địa chỉ của đại sư kia qua.
Khi đến khách sạn, chúng tôi gặp một bà lão hơn 60 tuổi đang ngồi chờ ở đại sảnh, ngồi bên cạnh là cô gái ôm con mèo đen hôm qua.
Có điều lần này cô ấy không ôm con mèo nữa mà đang dựa vào lòng một người đàn ông mặc đồ đen.
Vừa thấy bà lão, mẹ tôi vội chạy tới.
Thế nhưng bà lão lại nhìn tôi, quay sang chỉ đôi nam nữ bên cạnh: "Mộ tổ tiên nhà họ Lương đã có hơn trăm năm, chuyện này quá lớn, tôi không dám nhận. Đây là Mặc U và Doãn Liên, cứ để Mặc U giúp gia đình giải quyết đi."
Nghe tới cái tên "Mặc U", tôi theo phản xạ nhìn sang người đàn ông mặc đồ đen.
Anh ta gật đầu với tôi, biểu cảm hệt như nét mặt của mèo đen đã cứu tôi hôm qua.
Tôi không khỏi nghi ngờ anh ta có phải con mèo ấy không, nếu không sao tên lại giống nhau đến vậy?
Lúc này, cô gái dựa vào lòng anh nhìn tôi cười ngượng, nói: "Chào cô, tôi là Doãn Liên, Mặc U nói bạn anh ấy nhờ anh ấy tới giúp đỡ, vì cô là phụ nữ sợ cô cảm thấy bất tiện nên anh ấy bảo tôi đi cùng."
Mẹ tôi nghe bảo là bạn bè đến giúp đỡ, lập tức có tinh thần, kêu Doãn Liên dẫn tôi vào phòng tắm rửa, sau đó mới kéo đại sư kia sang bên nói chuyện.
Lúc nói chuyện, bà cứ nhìn bụng dưới của tôi, lộ vẻ lo lắng.
Tôi cười ngượng với Doãn Liên, sau đó cùng cô ấy lên phòng.
Em trai tôi hỏi đi hỏi lại mấy lần, sau khi chắc chắn tôi không sao, nó mới cầm thẻ phòng của mình đi tắm rửa.
Về đến phòng, không còn ai khác, Mặc U liền biến thành mèo đen, lười biếng dựa vào lòng Doãn Liên.
Dù đã có chuẩn bị tinh thần nhưng khi tận mắt chứng kiến chuyện biến hình này, tôi vẫn sợ hãi.
Doãn Liên ôm mèo đen, nhìn tôi, nói: "Cô đừng sợ, Mặc U là linh miêu, rất lợi hại, cô đi tắm trước đi."
Nhìn gương mặt ôn hòa có nét nghệ thuật của Doãn Liên, lại nhìn con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng cô ấy, tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Nhưng lúc này toàn thân tôi dính đầy máu, eo cũng nóng rát, rất khó chịu, thế nên tôi đi tắm trước.
Quần áo là mẹ lấy dùm tôi.
Nhưng khi bước vào phòng tắm, vừa cởi đồ ra, tôi liền cảm thấy có một bàn tay từ phía sau duỗi tới xoa nhẹ bụng mình.
Bàn tay đó lạnh băng, những chỗ nóng rát trên cơ thể khi được xoa đều trở nên dễ chịu.
Có điều tôi vẫn giật mình một cái, giây tiếp theo liền nghe giọng của Mạc Thiệu Văn thì thầm bên tai: "Là anh."
Tôi vội lấy quần áo che cơ thể, nhìn Mạc Thiệu Văn, muốn gọi Doãn Liên.
"Cô ấy ôm Mặc U ra ngoài rồi." Mạc Thiệu Văn nhìn tôi, nhẹ giọng: "Anh mang thuốc với canh an thần đến cho em, uống xong thì ngủ một giấc đi, sau đó Mặc U sẽ đưa em đến nhà họ Lương, chuyện còn lại cứ giao cho họ."
"Nhà họ Lương đã xảy ra chuyện gì?" Tôi lập tức nghĩ tới việc nhà đó chết ba người liên tiếp, cảm thấy hết sức khủng bố.
Mạc Thiệu Văn trầm giọng: "Bọn họ tự làm tự chịu, em đừng hỏi."
Nói rồi, anh cầm vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi hỏi tôi thấy được chưa. Chẳng lẽ anh muốn giúp tôi tắm?
Tôi hoảng sợ, nhưng nhìn nét mặt thương cảm của anh, cuối cùng chỉ đành cẩn thận nhận lấy: "Để tôi tự làm."
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ thở dài rồi biến mất.
Đến khi tôi ra khỏi phòng tắm, Doãn Liên đã đứng bên ngoài, còn con mèo trong lòng cô ấy thì không thấy đâu nữa.
Doãn Liên cầm hộp thuốc và một chén canh nóng, nhìn tôi: "Mặc U nói đây là thuốc Mạc Thiệu Văn đưa cho cô, cái này bôi ngoài da, còn đây là canh an thần. Cô bị thương à?"
Mới tiếp xúc với Doãn Liên nhưng tôi vẫn thấy cô ấy rất thân thiện.
Tôi gật đầu, sau khi chắc rằng Mặc U không ở đây, mới vén áo, để lộ phần bụng và eo bị trầy xước.
Nhìn những vết bầm tím đó, Doãn Liên cũng thở dài, sau đó bôi thuốc giúp tôi.
Tôi vốn không định uống chén canh an thần kia, nhưng khi Mặc U bước vào lại biến thành hình người, liếc nhìn chén canh đó rồi nói: "Uống đi, cô chịu nhiều kinh hãi, hồn dễ bị bắt đi lắm."
Doãn Liên cũng khuyên tôi, lúc này tôi mới có can đảm uống.
Tôi nhìn Mặc U, hỏi: "Nhà họ Lương đã xảy ra chuyện gì?"
"Mạc Thiệu Văn chưa nói với cô à?" Thoắt cái Mặc U lại biến thành con mèo đen nhảy vào lòng Doãn Liên, "Đúng là phiền phức. Thời điểm nhà họ Lương khai hoang ngọn núi kia, bọn họ đào luôn cả cô ra."
"Tôi?" Tôi sững sờ.
Mặc U nằm trong lòng Doãn Liên thoải mái lật người: "Kiếp trước cô là quỷ núi, muốn trở thành thần. Cô biết quỷ núi không?" Nói tới đây, cứ như sợ tôi không biết, Mặc U âu yếm nhìn Doãn Liên, "Em giải thích với cô ấy đi."
Tôi vội cười nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, tôi hiểu, quỷ núi là người phụ trách quản lý ngọn núi."
Mặc U lạnh lùng "Ừ" một tiếng, cọ cọ vào mặt Doãn Liên, sau đó nói tiếp: "Thời điểm đó nhà họ Lương muốn trồng thảo dược, biết cô là quỷ núi cho nên không bỏ qua cho cô. Khi ấy Mạc Thiệu Văn đang canh giữ giúp cô, nhà họ Lương lợi dụng cô hại chết Mạc Thiệu Văn rồi chôn cậu ta trên núi, trấn mộ tổ tiên nhà họ. Bọn họ còn dùng máu của cậu ta làm mực, da làm giấy để vẽ một bức tranh, giam cậu ta trong núi. Đương nhiên cô cũng có phần, nhà họ Lương cũng dùng bức tranh đó để giam giữ linh hồn của cô. Thời gian ấy thời thế hỗn loạn, tổ tiên nhà họ Lương muốn giàu có đến phát điên, bắt đầu trở nên độc ác. Để khống chế cô, nhân lúc cô còn chưa tỉnh đã giết cô, còn dùng tà thuật kết lương duyên cho cô và hậu duệ của nhà họ Lương, đồng thời chôn di hài của cô ở phần mộ tổ tiên nhà họ. Mạc Thiệu Văn bị giam giữ linh hồn, vừa tỉnh lại liền tới tìm nhà họ báo thù, nhưng họ lại dùng bí thuật khiến cô đời đời kiếp kiếp chỉ có thể gả vào nhà mình. Bọn họ hứa chỉ cần Mạc Thiệu Văn có thể tìm thấy cô, họ chắc chắn sẽ trả cho lại cho cậu ta, với điều kiện cậu ta phải giúp nhà họ giàu sang phú quý, do vậy thảo dược nhà họ Lương trồng luôn được thu hoạch thuận lợi, việc làm ăn cũng như ý, tất cả đều nhờ công sức của Mạc Thiệu Văn. Vốn dĩ Mạc Thiệu Văn tìm thấy cô rồi, chỉ cần nhà họ Lương chịu trả lại bức tranh thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, món nợ oan nghiệt này cũng xem như chấm dứt, nhưng bọn họ lại nổi lòng tham, cho rằng chỉ cần cô lại tiếp tục gả vào nhà họ Lương hoặc chông thây trong nhà họ, bọn họ vẫn có thể tiếp tục khống chế Mạc Thiệu Văn."
Nghe xong tôi cũng cảm thấy nhà họ Lương quá đáng, lại hỏi Mặc U: "Vậy chuyện người nhà họ Lương chết liên tục là thế nào?"
"Là do di hài của quỷ núi oán hận." Mặc U nhìn tôi, "Bản thân quỷ núi và Mạc Thiệu Văn đã có tình duyên nhiều kiếp, khó khăn lắm mới có một kiếp đến được với nhau, kết quả lại bị nhà họ Lương phá hoại. Cô ấy mặc bộ váy cưới chìm vào giấc ngủ chỉ để chờ đến khi mình tỉnh dậy là có thể lập tức thành thân với Mạc Thiệu Văn. Bây giờ gặp trắc trở, di hài của quỷ núi sao có thể không oán hận? Biện pháp báo thù nhà họ Lương đương nhiên là lấy mạng họ. Chuyện này liên quan tới rất nhiều người, nhưng chỉ cần cô chịu ra mặt, tất cả sẽ dễ giải quyết hơn. Nhưng cũng cần tên Lương Thiệu Văn kia đồng ý mới được, nếu hắn không đồng ý, chỉ e dòng họ nhà đó sẽ chết hết."
"Mạc Thiệu Văn bảo anh kể tôi nghe những chuyện này?" Thấy Mặc U hình như không có gì giấu giếm, tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa trông Mạc Thiệu Văn có vẻ rất lợi hại, anh sao có thể bị nhà họ Lương khống chế được?