Lòng Người Như Rắn Rết: Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ

Quyển 4 - Chương 42



Có khi một ý tưởng đã hình thành, bạn sẽ càng nghĩ về nó, không thể thay đổi được.

Hơn nữa càng nghĩ, rất nhiều chuyện sẽ càng liên hệ vào nhau.

Sau khi phát hiện nụ cười của con mèo y hệt nụ cười của người đàn ông áo đen ngoài cửa sổ, tôi chợt nhận ra liệu có phải anh không đứng bên ngoài mà đó chỉ là cái bóng từ nơi nào bên trong thì sao.

Còn cả mộng xuân chân thật đó...

Không!

Vậy không phải mộng xuân, là "chơi xuân!"

Khi ấy trong phòng ngoại trừ tôi thì chỉ có con mèo này, hơn nữa nó nằm ngay bên cạnh tôi, đuôi mèo còn quấn quít lấy tôi.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy của mèo đen, tôi càng nghĩ càng sợ.

Có điều nó còn ở trên vai, tôi không dám thể hiện quá rõ ràng.



Lúc này bác sĩ bảo tôi đi đóng phí và lấy thuốc.

Ba tôi muốn ở lại chăm sóc mẹ, tôi bảo ông cứ ở bên chờ, biết đâu có chuyện gì cần hỗ trợ, còn mình cầm hóa đơn đi thanh toán.

Đến khi tôi quay lại, tình hình của mẹ đã ổn định, về nguyên nhân phát bệnh, bác sĩ chỉ nói có thể do sốt cao dẫn đến động kinh cấp tính, bảo tôi lâu lâu hạ nhiệt độ vật lý cho bà.

Tôi và ba tiếp tục lau người giúp mẹ hạ nhiệt, ông nội giúp chúng tôi xem bình truyền dịch.

Sáng sớm, bà nội bắt xe, mang quần áo tới.

Mẹ tôi đã hết sốt, tình trạng đã hoàn toàn ổn định.

"Bà đến rồi, con đi ngủ đi." Bà nội đau lòng nhìn tôi, chỉ chỉ ông nội, "Ông nội con mới chợp mắt một chút, con cũng chợp mắt đi."

Ông nội kéo chăn ra, vỗ tay tôi, cười nói: "A Liên vào nằm trong lòng ông ngủ này."

Nhìn gia đình, tôi chợt thấy ấm lòng, đồng thời cũng thoáng chua xót.

Mèo đen vẫn ngồi trên vai tôi, cọ cọ.

Tôi khẽ liếc nhìn nó, kìm nén cảm xúc xuống.

Nghĩ tới những việc khác thường trước khi mẹ bệnh, tôi hỏi xin bà nội số điện thoại của tiên cô.

"Con muốn tìm bà ấy?" Bà nội cầm di động, căng thẳng nói, "Bà ấy không mở máy, để bà gọi cho, con ngủ trước đi."

"Bà nội." Tôi giơ tay ôm bà, nhìn ba thay miếng dán hạ sốt cho mẹ, còn cả ông nội đang chỉnh lại chăn cho bằng phẳng, nhẹ giọng, "Con lớn rồi, sau này để con chăm sóc mọi người, có chuyện gì cứ để con tự giải quyết đi, hơn nữa việc này vốn là do con mà."

Bà nội sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi, còn muốn nói gì đó.

Ông nội lại ho một tiếng: "Bà à, chúng ta cũng sắp bảy mươi, sắp xuống mồ rồi, không thể chăm sóc nó cả đời. Có một số việc cứ để nó tự xử lý đi."

Bà nội đau lòng xoa mặt tôi: "Đây rốt cuộc là oan nghiệt gì chứ! A Liên của bà ngoan như vậy sao lại cái nhà họ Tống kia... Không phân rõ phải trái chứ!"

Tôi cầm di động của bà nội, ghi nhớ số điện thoại của tiên cô, gọi mấy lần, bà ấy cũng không bắt nghe.

Mèo đen trên vai trào phúng khẽ kêu một tiếng.

"Chuyện của mẹ có lẽ có liên quan tới nhà Tống Vũ, để giờ con đi gặp tiên cô hỏi thử xem." Tôi liếc nhìn con mèo, cố bỏ qua những chi tiết kỳ lạ của nó.

Sau đó tôi nói chuyện với ba tôi, ông nội vốn cũng muốn đi theo, nhưng ông đi lại không tiện, hai ngày nay lại không ngủ đủ giấc, lúc đứng dậy lảo đảo một cái, thiếu chút ngã quỵ. Tôi khuyên ông ở lại bệnh viện, cầm chìa khóa xe. Trước khi đi, bà nội cố ý chạy tới nhét một lá bùa bình an vào lòng tôi.

"Không sao đâu ạ." Tôi hôn má bà như trước đây, sau đó ôm mèo đen vào lòng, "Có linh miêu rồi mà."

Mèo đen được tôi ôm, đuôi dài quấn lấy cổ tay tôi, người còn xoay xoay, cười đắc ý.

Bà nội mỉm cười: "A Liên nhà bà thật sự trưởng thành rồi." Lúc nói chuyện, đôi bắt bà ngấn nước.

Tôi đi vài bước, vẫn lo lắng quay đầu nhìn.

Thấy ông nội đứng dậy kéo bà nội ngồi xuống, bà nội lau mắt, nức nở: "Đây không phải trưởng thành, mà là bị nhà họ Tống ép, A Liên của bà..."

Tôi ôm mèo đen lên xe, không vội đi tìm tiên cô mà theo sổ ghi chép nhân sự của công ty tìm được một đồng nghiệp tên Trần Dật Thanh, gọi cho hắn.

Đại khái là một năm trước, vì không muốn kết hôn, Trần Dật Thanh ép bạn gái cũ phá thai, còn không sợ mà nhìn thai nhi đã bỏ, cuối cùng bị linh hồn sơ sinh quấn lấy. Ở công ty hắn dùng máu từ mười ngón tay vẽ tranh, còn học khóc theo trẻ con. Khi ấy, công ty như muốn nổ tung.

Sau này, hình như nhà hắn tìm được một đại sư lợi hại siêu độ cho đứa bé, mọi việc mới ổn trở lại.

Tuy đã hơn nửa đêm, Trần Dật Thanh nhận điện thoại của tôi, nghe tôi hỏi về đại sư liền biết đã xảy ra chuyện, không dám trì hoãn, lập tức cho tôi số điện thoại của đại sư.

Tôi vốn do dự có nên gọi điện ngay hay không, nhưng cái đuôi của con mèo quấn chặt cánh tay tôi, tôi vô tình bấm gọi. Đang nửa đêm, đại sư hình như mới bị đánh thức, nghe giọng có vẻ là một bà lão điềm đạm, giọng nói cũng rất hiền hòa.

Mèo đen đang ở trước mặt, tôi không dám nói về nó, chỉ thuật lại chuyện của Tống Vũ và tình trạng kỳ lạ của mẹ.

Đại sư nói sáng mai phải xem phong thủy nhà mới cho người ta, bảo tôi buổi trưa hãy tới tìm mình.

Tôi nghĩ nếu trưa mai mới gặp, tôi sẽ nói về chuyện con mèo này, tốt nhất là để nó ở đâu đó, không mang theo.

Nghe đồn những thứ thành tinh rất tinh quái, nếu nói trước mặt nó sẽ không linh.

"Cô nói mẹ cô đột nhiên bảo cô gả cho Tống Vũ, sau đó ngất xỉu rồi lại động kinh?" Nghe hết câu chuyện, đại sư hỏi lại.

Tôi đáp nhẹ một tiếng, thoáng nhìn mèo đen nằm trên đùi tôi, thấy tôi nhìn nó, nó liền nghiêng người, cười với tôi. Nụ cười ấy thật sự như một người đang cười, y hệt người đàn ông trong cửa sổ kính và trong mộng xuân.

Nghĩ nghĩ, tôi quyết định kể chuyện mèo đen cào trầy da mu bàn tay và đánh mẹ tôi.

"Mèo đen trừ tà trấn trạch. Nó đánh mẹ cô, xua đuổi thứ kỳ lạ nhập vào mẹ cô, cứu mẹ cô. Có điều do tà khí nhập vào người nên mẹ cô mới nổi điên. Sốt cao nghĩa là đã trừ được âm khí, qua trận bệnh này mẹ cô sẽ không sao nữa đâu." Đại sư giải thích, rồi nói, "Có khả năng sau lưng nhà họ Tống có ai đó, có linh miêu ở bên cạnh, linh hồn của Tống Vũ không dám tới tìm cô, nên mới ra tay với mẹ cô. Ngày mai lúc tới cô nhớ dẫn theo con linh miêu kia."

"Meo meo." Mèo đen nằm trên đùi tôi biết đang nhắc tới nó, cúi đầu kêu một tiếng.

Đại sư ở đầu bên kia nghe mèo kêu, khẽ cười: "Nhân tiện cô hỏi gia đình giờ sinh của cô, hẳn là bát tự của cô thú vị đấy."

Tôi không biết đại sư kia cười gì, nhưng nghe bà nói mẹ tôi không sao, còn là mèo đen cứu bà, tôi cũng thở phào.

Chỉ sợ chuyện của Tống Vũ chưa giải quyết lại thêm con mèo yêu tà thôi.

Lúc này mới yên tâm vuốt ve con mèo, tôi hỏi địa chỉ nhà đại sư, hẹn trưa mai mười hai giờ, sau đó mới lái xe tới nhà tiên cô tặng mèo đen.

Nếu đã biết mèo đen không xấu, tôi phải hỏi chõ rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi tôi đến nơi, căn nhà kia bị khóa chặt, gõ cửa rất lâu cũng không thấy ai mở.

Tôi gọi tên tiên cô, cũng không có ai trả lời, chỉ đành sang nhà hàng xóm hỏi thăm thì họ nói với tôi căn nhà đó nhiều năm qua không có ai ở.

Lúc này, con mèo trên vai tôi cười khúc khích.

Tôi không khỏi nhíu mày, nếu mèo đen tốt, tiên cô kia cũng thật sự đang giúp chúng tôi, vì sao lại dẫn chúng tôi đến một địa chỉ giả đón linh miêu rồi biến mất?

Có điều bây giờ đã tờ mờ sáng, tôi xin lỗi hàng xóm bị đánh thức rồi cùng mèo đen về bệnh viện.

Khi quay về, mẹ tôi đã hạ sốt, đang ngủ.

Bà nội dựa vào lòng ông nội, cũng đang quấn chăn thiếp đi, ông nội cũng ngủ gà ngủ gật.

Ba tôi đang cầm chăn của bệnh viện đắp thêm cho ông nội, thấy tôi về liền đưa tay ra hiệu, bảo tôi ra ngoài nói chuyện.

"Không sao." Tôi kể lại mọi chuyện đã biết, trừ việc người đàn ông trong mộng xuân có thể là con mèo. Tôi ôm nó đưa về hướng ba, "Đây đúng là linh miêu."

Ba tôi cười khổ, giơ tay định vuốt ve mèo đen, nhưng mèo đen lập tức trừng mắt.

"Dữ quá." Ba tôi rụt tay lại, nhìn tôi, "Con cũng ngủ một lát đi."

"Con không buồn ngủ." Tôi mỉm cười, nhẹ giọng, "Đợi trời sáng, con đến nhà Tống Vũ một chuyến."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv