Sự việc xảy ra hôm đó. Buổi tối tôi ngồi chuyến bay trở về sau chuyến công tác, về đến nhà đã là rạng sáng.
Trương Hiển Minh, bạn trai của tôi còn ngồi ở sô pha phòng khách, tay vuốt ve cái bình thủy tinh mờ nho nhỏ, ngước mắt chăm chú nhìn tôi.
Khi ấy chỗ hắn ngồi có hơi kỳ lạ, bên cạnh bày rất nhiều thứ, có thẻ bài hoa văn quái gở, có cả đồ trang trí hình thù quái dị.
Trên bàn còn có một lồng sắt bắt chuột, bên trong có ba con cóc béo ú ụ, con nào con nấy cũng ướt dầm dề bò tới bò lui, trên người còn bôi một thứ gì đó, nhìn sơ qua có vẻ là bùn.
Có lẽ vì mùi tanh của cóc, hắn còn đốt hương, khói nghi ngút, mùi hương cũng kỳ kỳ.
Lúc ấy tôi quá mệt, biết Trương Hiển Minh làm mấy thứ này là do hai tháng nay công việc không mấy thuận lợi, cho nên không có tâm trạng nói chuyện với hắn, chỉ chào một tiếng rồi định tắm rửa đi ngủ.
Hắn lại đột nhiên giữ chặt tôi, lắc lắc cái bình: "Chu Di, em cho anh chút máu làm mặt dây bằng máu đi, có thể đổi vận đấy."
Thời gian trước rất lưu hành thứ này, đều là những cô gái cuồng yêu làm tặng cho bạn trai để cầu bình an, trừ tà, đổi vận, tránh đào hoa...
Nhưng sao tôi cứ cảm thấy máu mới là chiêu tà vậy?
Bỏ máu trong cái bình thủy tinh kia, không sợ nó có mùi sao?
Trương Hiển Minh thật sự chịu quá nhiều áp lực từ công việc, sắc mặt anh âm trầm, râu tóc lôi thôi, không còn hình ảnh rạng ngời trên sân bóng ngày trước.
"Để ngày mai rồi nói được không?" Tôi rút tay ra, mặc kệ hắn, trực tiếp kéo hành lý về phòng, tắm rửa, bò lên giường.
Đấu trí đấu dũng với người ta cả ngày, buổi tối còn ngồi máy bay về nhà, vừa lên giường tôi liền thiếp đi.
Tôi ngủ rất sâu, trong mơ màng đầu ngón tay bị vật bén nhọn đâm vào, đau tới tỉnh lại.
Khi ấy hai mắt tôi mở không ra, chỉ híp mắt, thấy dưới ánh đèn tối tăm ở đầu giường, Trương Hiển Minh cầm một cái ống hút nhỏ vừa bóp ngón tay tôi vừa hút máu.
Cạnh đèn giường là cái bình kia.
Dưới ánh sáng, hình như bên trong khắc hình rắn.
Thấy tôi tỉnh lại, Trương Hiển Minh thì thầm: "Em ngủ đi, anh sắp xong rồi, chỉ dùng kim đâm một chút thôi, anh sẽ sát trùng cho em."
"Đừng có tin mấy thứ này nữa..." Tôi rất buồn ngủ, muốn rút ngón tay về lại bị Trương Hiển Minh nắm chặt.
"Chu Di, anh tốt, em cũng tốt mà." Trương Hiển Minh ngồi xổm bên mép giường, cười nói, "Đợi anh tìm được công việc ổn định, để dành tiền mua nhà, chúng ta sẽ kết hôn, em không cần đi công tác vất vả như vậy. Em không muốn đi làm, anh nuôi em cũng được, chịu không?"
Tôi chỉ cười nhạo một tiếng, nhắm mắt lại, căn bản chưa kịp suy nghĩ cái gì.
Loáng thoáng nghe Trương Hiển Minh lẩm bẩm gì đó, ngón tay hình như lại bị đâm.
Nhưng thật sự quá mệt, tôi muốn rút tay về thì bị Trương Hiển Minh giữ chặt, hắn còn liên tục trấn an: "Ngủ đi, sắp xong rồi."
Mơ màng nghĩ chỉ lấy chút máu ở ngón tay thôi, giúp hắn yên tâm hơn cũng được.
Vì thế tôi không để ý nữa, mặc hắn làm.
Đến hôm sau khi tôi tỉnh dậy đã là giữa trưa, tôi ngủ một đêm nhưng lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức.
Lúc đi WC, trong gương mặt tôi tái nhợt, hai mắt sưng vù, dưới mi mắt thâm tím.
Định hứng nước rửa mặt, vừa cúi đầu lại phát hiện tóc phía bên trái bị cắt một đoạn để trống khoảng cách rộng bằng hai ngón tay.
Càng ngày tôi càng hoa mắt, đưa tay dụi dụi nhưng lòng bàn tay mỗi lúc một đau.
Mười ngón tay của tôi ngoại trừ ngón cái thì những ngón còn lại đều sưng đỏ, có thể thấy rõ mấy lỗ kim.
Khi ấy bực tức, cũng không dám đụng vào nước, tôi đỡ tường về phòng ngủ lên giường, gọi điện hỏi Trương Hiển Minh.
Hắn hưng phấn kể tôi nghe: "Hôm nay anh vừa phỏng vấn vào một công ty khá tốt, chế độ đãi ngộ cũng ổn. Chu Di, đợi anh có được vị trí này, chúng ta phải ăn mừng một bữa mới được."
"Ừ, ăn mừng." Cổ họng tôi nóng rát, cố gắng hỏi, "Tay với tóc của em sao lại thế này?"
"Thì là..." Hắn thấp giọng, đi mấy bước, mới hỏi nhỏ, "Đúng rồi, em còn nhớ mình sinh giờ nào không? Là bát tự của em đó."
Lúc đó tôi vô cùng chóng mặt, nhất thời không hiểu "bát tự" là gì, chỉ "Hả" một tiếng như hỏi lại.
Nhưng Trương Hiển Minh có vẻ rất hào hứng, sốt ruột nói: "Thôi, chắc chắn em không biết. Tối về rồi nói."
Hết câu, hắn trực tiếp cúp máy.
Tôi nắm chặt di động, luôn cảm thấy ngón tay đau nhức, hơn nữa đầu cứ nặng nề, nằm trên giường lăn qua lộn lại một hồi lại thiếp đi.
Có điều giấc ngủ lần này không hề ổn chút nào, toàn thân đau nhức rét run, đắp chăn vẫn không thấy nóng, ngón tay luôn có cảm giác đâm chích, không phải đau, cứ như mới cắt tóc, tóc rơi vào quần áo sẽ thấy châm chích như vậy.
Lúc xoay người, như có thứ gì đó quấn lấy tôi, thong thả nhưng kiên định di chuyển trên người.
Thậm chí có cảm giác cào cào như vảy...
Tôi muốn mở mắt, lại phát hiện cơ thể như bị một vật nặng lạnh lẽo đề lên.
Thử động đậy, không có gì xảy ra, tôi lại thiếp đi.
Cuối cùng bị cú điện thoại mẹ gọi tới đánh thức.
Vừa bắt máy, bà liền lo lắng hỏi tôi: "Lúc nãy Hiển Minh hỏi mẹ bát tự của con, có phải hai đứa định kết hôn không? Nhà nó cần hợp bát tự nữa à? Mẹ nói con nghe, không thể tùy tiện đưa bát tự cho người khác đâu."
Tôi nghe mẹ nói, đầu đau như muốn nổ tung, hai mắt nhắm chặt như dính rất nhiều ghèn, muốn mở nhưng dù thế nào cũng không mở không được, chỉ "Vâng" một tiếng: "Hợp bát tự gì thế?"
Có vẻ mẹ tôi căng thẳng về vấn đề này, lúc nói chuyện suýt nữa quát vào mặt tôi: "Chu Di, mẹ nói con nghe, con và Hiển Minh quen nhau từ cấp ba, đến giờ nó đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng đãy bảy tám năm rồi đúng không? Chuyện hợp bát tự ai mà nói chính xác chứ! Lỡ nhà nó nói không hợp bát tự, không cho hai đứa kết hôn thì sao đây? Con phải chú ý một chút, tình cảm bao nhiêu năm, hai đứa sao có thể để chuyện mê tín phá hỏng mối quan hệ này được?"
Mẹ tôi càng nói càng kích động, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bà ấy hối hận nói: "Khi nãy lúc nó hỏi, mẹ phản xạ không kịp nên nói nó biết, đến tối lúc nó về con thử hỏi nó xem nếu nhà nó bảo bát tự hai đứa không hợp thì nó định làm gì. Đã là thời đại nào rồi còn coi bát tự, chẳng lẽ mấy năm tốt đẹp của con và nó đút cho chó ăn hết hả!"
Bên kia còn có tiếng vỗ vỗ, là ba nhỏ giọng trấn an bà.
Đầu ngày càng nặng nề, bị bà lải nhải chỉ càng đau thêm, tôi cứ đáp vâng, lúc này mẹ tôi mới phát hiện giọng tôi sai sai, lo lắng bảo tôi đi bệnh viện, sau đó dặn dò đống việc cần chú ý, rồi giục tôi đi khám lần nữa mới cúp máy.
Nghe bà nhắc mãi, tôi mới có cảm giác hình như mình bị cảm, toàn thân nóng rực, muốn tìm nhiệt kế đo nhiệt độ lại thấy đầu ngón tay đã bầm tím.
Ngay cả khi đứng dậy, đầu nặng chân nhẹ, cả người mềm nhũn, lạnh đến rét run.
Kỳ lạ là phía dưới cứ dính dính. Vào phòng tắm muốn tắm rửa, lại phát hiện trong gương mặt mình tái mét, tóc ướt nhẹp như vừa vớt từ trong nước ra, lúc sờ trán, đầu ngón tay đau như bị kim đâm.
Cởi đồ, tôi phát hiện trên người có mấy vòng đỏ như bị thứ gì đó quấn chặt.
Đáng sợ hơn là những chỗ màu đỏ đó có lớp nhầy màu trắng đã khô.