Câu hỏi của Mẫn Duệ Kỳ đúng là kỳ lạ, tôi lên giường ngồi cầm những con thú nhồi bông đáng yêu đó, hỏi hắn: "Sao bảo vệ biết đó là xe của Chu Kim Sí?"
Mẫn Duệ Kỳ ho một tiếng, cũng ngồi vào mép giường cầm con thú nhồi bông, nhẹ giọng: "Bảo vệ nhớ biển số xa, anh biết đó là xe nhà trường cấp cho Chu Kim Sí. Em đang mang thai mà, cho nên bảo vệ mới chú ý. Em ít tiếp xúc với Chu Kim Sí lại, anh ta tuy là nghiên cứu sinh xuất sắc nhưng suốt ngày cứ ở chung cùng rắn với bọ cạp, cứ tà đạo sao ấy. Đừng để bà xã của anh và bảo bối trong bụng của chúng ta phải sợ."
Hắn y hệt mẹ chồng, lúc nào cũng thể hiện tình yêu với đứa bé trong bụng tôi.
Thật ra tôi biết, họ nói như vậy, cho dù tôi chết cũng không có ai nghi ngờ họ.
Dù sao mẹ chồng mong cháu thế này, tôi lại chết vì thatrứng (*), ai mà đi nghi ngờ mẹ con họ.
(*) Thai trứng là tình trạng thai nghén bất thường, trong đó một phần hoặc toàn bộ bánh rau bị thoái hóa thành các túi chứa dịch to, nhỏ, dính vào nhau thành từng chùm như trứng ếch.
Nhưng điều này chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm, ôm bụng nhìn Mẫn Duệ Kỳ, cố gắng giữ bình tĩnh: "Vậy ngày mai anh cùng em tới bệnh viện kiểm tra đi, đã hai tháng rồi."
Mẫn Duệ Kỳ đột nhiên nắm chặt con thú nhồi bông trong tay, ngoài cửa hình như cũng truyền tới tiếng ho của mẹ chồng.
Hắn ngượng ngùng nhìn tôi: "Sắp ba tháng rồi, đợi thai nhi ổn định rồi đi kiểm tra cũng thế mà."
"Nhưng khám thai càng sớm thì càng tốt, lỡ nó bị dị tật..." Tôi nắm tay Mẫn Duệ Kỳ.
Tay hắn lạnh như băng, cho dù bị tôi nắm nhưng vẫn hơi run rẩy.
Hắn còn nói với tôi: "Đâu dễ bị dị tật thế, em đừng tự dọa mình."
Tôi nhìn đống thú nhồi bông trên giường, bỗng cảm thấy toàn thân bị vây bởi chúng, đầu óc choáng váng.
Thời nay làm ba mẹ, ai có thai cũng căng thẳng, một khi phát hiện đều lập tức tới bệnh viện kiểm tra!
Chu Kim Sí nói bụng tôi lớn như vậy, nhiều nhất là hai ngày nữa bụng sẽ vỡ, tôi sẽ chết!
Nhưng Mẫn Duệ Kỳ lại muốn kéo dài tới ba tháng, hắn thật sự muốn tôi chết, cướp tài sản ba mẹ để lại cho tôi, cùng A Bàn kia của hắn sống một cuộc sống mới sao?
Cổ như bị bóp nghẹt, tôi thở hổn hển.
Tay chân rét run, tôi nhìn những con thú nhồi bông đáng yêu kia, bỗng nhiên cảm thấy chúng đều trở nên dữ tợn.
Mẫn Duệ Kỳ còn duỗi tay ôm tôi: "Bà xã, em nghe anh giải thích đi, thai nhi ba tháng đầu đúng là..."
"Vậy thì chờ ba tháng." Tôi dứt khoát tránh vào một góc giường, đưa điện thoại cho Mẫn Duệ Kỳ, "Hồ Kỳ đứa bạn làm bên bảo hiểm của em anh cũng biết, cô ấy cứ bảo chúng ta mua bảo hiểm. Công ty của cô ấy và chỗ làm của chúng ta có liên kết với nhau, em đã nhờ đồng nghiệp tính thử, mua ba loại bảo hiểm này đúng là có lời. Hơn nữa em mang thai, cứ có cảm giác không yên tâm. Chúng ta cũng mua đi, coi như để bảo đảm. Phần của anh anh tự mua đi, phần của mẹ em sẽ chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của bà ấy."
Tiền lương của Mẫn Duệ Kỳ không cao, ba loại bảo hiểm này đều ở mức cao nhất, với tiền lương của anh một được một loại đã là không tệ rồi.
"Sao lại đột nhiên mua nhiều như vậy?" Mẫn Duệ Kỳ cầm di động xem, có hơi chần chờ.
Tôi dựa vào đầu giường cầm hai con búp bê, nhẹ giọng: "Em cũng tự mua cho mình, bảo đảm cao hơn anh với mẹ."
"Thế à?" Mẫn Duệ Kỳ mở xem bảo hiểm mà tôi mua.
Tôi lén nhìn anh, lúc đầu ánh mắt anh hơi sáng lên, sau đó hình như lại hơi do dự.
Đúng lúc này, mẹ chồng gõ cửa: "Thư Dao, mẹ vào giúp con đốt huân hương cho con được không?"
Gần đây trước khi tôi ngủ, mẹ chồng đều nhiệt tình đốt hương an thần cho tôi.
Mẫn Duệ Kỳ cầm di động đi mở cửa, mẹ chồng vừa đốt hương vừa nhìn Mẫn Duệ Kỳ, hỏi: "Sao muộn thế này còn về? Đừng làm phiền Thư Dao nghỉ ngơi!"
"Mẹ." Tôi duỗi tay về phía Mẫn Duệ Kỳ, ý nói hắn trả điện thoại cho tôi.
Nhưng Mẫn Duệ Kỳ lại nắm chặt di động, đột nhiên quát khẽ: "Ngũ Thư Dao!"
Hắn sợ hãi lắc đầu với tôi, ra hiệu tôi đừng nói.
Mẹ chồng quay đầu khố hiểu nhìn tôi, hỏi: "Sao vậy?"
"Không phải con đang mang thai sao? Trẻ con bây giờ nhiều đứa sinh ra bị dị tật, con nhờ bạn đăng ký mua bảo hiểm, nhân tiện mua cho mẹ với anh luôn." Tôi nhìn Mẫn Duệ Kỳ chằm chằm, học dáng vẻ cong môi híp mắt của bà ta, "Con mua 2.000.000 tệ, mẹ và Mẫn Duệ Kỳ..."
"Ngũ Thư Dao!" Mẫn Duệ Kỳ lại gầm nhẹ với tôi, nói với mẹ chồng, "Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi."
Nhưng mẹ chồng vốn rất nghe lời Mẫn Duệ Kỳ vừa nghe tới 2.000.000 tệ liền hào hứng, ngay cả tay cầm hương cũng hơi run rẩy.
Bà ta đứng ở đầu giường cười ha ha: "Mua bảo hiểm cũng tốt, đúng là nên mua."
"Vậy mua bảo hiểm đi." Tôi nhìn Mẫn Duệ Kỳ, nói, "Hồ Kỳ còn đang chờ em ký hợp đồng mua ba cái bảo hiểm đấy."
Mẫn Duệ Kỳ giống như mất trí, không dám tin mà nhìn tôi, lại nhìn mẹ chồng.
Nhưng chuyện đã tới nước này, mẹ chồng căn bản không cho hắn đổi ý.
Mua bảo hiểm trên di động, có nhận dạng khuôn mặt, rất nhanh đã thành công.
Hồ Kỳ còn gọi điện vui vẻ nói muốn mời cả nhà tôi bữa cơm, chờ tôi sinh đứa bé trong bụng ra, nhất định phải nhận cô ấy làm mẹ nuôi.
Toàn bộ quá trình Mẫn Duệ Kỳ đều thất hồn lạc phách.
"Được rồi đúng không?" Mẹ chồng vẫn cười tủm tỉm, lôi kéo Mẫn Duệ Kỳ, nói, "Không phải con còn về trường sao? Đừng ảnh hưởng Thư Dao nghỉ ngơi."
Nói rồi bà ta kéo Mẫn Duệ Kỳ ra ngoài, nhưng hắn tới cửa, lại quay đầu liếc nhìn tôi: "Chu Kim Sí về nước hơn một tháng, hôm nay sao em lại gặp anh ta?"
"Gặp trên đường." Tôi ngáp một cái rồi chui vào trong chăn, "Sao vậy?"
Ánh mắt Mẫn Duệ Kỳ lập lòe: "Không có gì."
Sau đó hắn chu đáo tắt đèn cho tôi, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tôi nằm trong chăn ngửi mùi hương kia, tâm trạng đau thương không thể diễn tả bằng lời, cứ có cảm giác lạc lõng.
Có lẽ do uống thuốc của Chu Kim Sí, bình thường vốn vừa ngửi huân hương đã ngủ, đêm nay tôi lại không ngủ được.
Bên ngoài, hình như Mẫn Duệ Kỳ và mẹ chồng cãi nhau.
Tôi đứng dậy xuống giường, ghé tai vào cửa nghe.
Bọn họ vốn ồn ào trong phòng mẹ chồng, nhưng lúc sau có vẻ Mẫn Duệ Kỳ tức giận mở cửa, bỏ ra ngoài thì đụng thứ gì đó.
Có vật rơi xuống đất, một tiếng "Bang", âm thanh pha lê vỡ vụn truyền đến.
Hình như là khung ảnh!
Sau đó là tiếng mẹ chồng hung tợn mắng: "Trước đây lúc giết ba mẹ cô ta sao mày không nỡ như vậy hả?"