Cố Vân Trạch và Trần Dật Thanh biết nhau, thời đại học, Trần Dật Thanh thường tới xã đoàn đón tôi.
Sau này có lần hắn và Cố Vân Trạch chơi bóng rổ, hình như cả hai xảy ra xung đột, đánh nhau một trận, bị đuổi khỏi sân.
Vì việc này Trần Dật Thanh còn mạnh miệng bảo tôi không được tới xã đoàn, khi đó tôi mới nhận tiền nhuận bút đầu tiên, cho nên mặc kệ hắn, nhưng mỗi lần đi, Trần Dật Thanh đều đi theo tôi.
Lúc chúng tôi đọc sách hay thảo luận văn học, hắn vẽ tranh.
Gặp Cố Vân Trạch ở đây, có lẽ hắn càng khó xử hơn tôi.
"Đúng là không thể sống thiếu đàn ông." Mẹ Trần Dật Thanh xỉa xói.
Trần Dật Thanh chỉ nắm chặt tay tôi: "Tần Cầm, không được tới khách sạn, anh đưa em về nhà."
Tôi thật sự không muốn dây dưa nữa, gạt tay Trần Dật Thanh ra: "Đủ rồi, hảo tụ hảo tán, chủ nhà sắp đến lấy phòng lại, bản thân anh cũng dọn dẹp đi."
"Tần Cầm." Trần Dật Thanh vội gọi tôi.
Nhưng tôi đã nghiêng người tránh Cố Vân Trạch, kéo Chu Di ra ngoài.
"Mày tránh ra!" Trần Dật Thanh đuổi tay đẩy Cố Vân Trạch, muốn đuổi theo.
Kết quả vừa duỗi tay, Cố Vân Trạch đã cho hắn một đấm: "Đây là đánh thay đứa con của Tần Cầm, mày không xứng làm ba đứa bé!"
Tôi nghe câu này, chân thoáng dừng lại, nước mắt trào ra.
Xuống lầu, nhìn chiếc xe mới của Cố Vân Trạch, tôi vốn không định leo lên.
Dù sao cũng vừa sinh non, có chảy máu, không tốt lắm.
Không ngờ Cố Vân Trạch trực tiếp đẩy tôi và Chu Di vào xe: "Quen nhau bao nhiêu năm còn kiêng kị vấn đề này à? Bây giờ đi đâu?"
Tôi đã trả phòng, vốn định thuê khách sạn.
Cuối cùng Chu Di một hai kéo tôi về chỗ cô ấy, nói cô ấy thuê hai phòng, hiện đang dư một phòng cho tôi.
"Cứ coi như cùng thuê đi, ha ha, ngoài việc trả tiền thuê nhà, cậu phải nấu ăn cho tớ đấy! Tay nghề cậu giỏi như vậy, nếu không phải cậu chưa tốt nghiệp đã dọn ra ở chung với Trần Dật Thanh, tớ chắc chắn đã kéo cậu ở chung với tớ." Chu Di ôm cánh tay tôi, cười khanh khách.
Lòng thoáng mất mát, nhưng tình huống bây giờ đúng là không nên ở khách sạn.
Có điều tôi không trực tiếp tới chỗ Chu Di, nhân lúc Trần Dật Thanh còn bị mẹ hắn lôi kéo, tôi về phòng thu dọn tất cả đồ đạc của tôi.
Chỉ cần là đồ tôi bỏ tiền ra, từ gia dụng cho đến đồ trang trí, kể cả thùng rác giá treo quần áo hay hộp khăn giấy, tôi đều không để lại.
Cố Vân Trạch gọi cho tôi xe vận tải, còn lên lên xuống xuống giúp tôi vận chuyển đồ, thời điểm xử lý xong xuôi, tôi chợt phát hiện căn phòng ấm áp đã trở nên vắng vẻ.
Có lẽ do quá mệt, bên tai cứ có tiếng khóc nỉ non.
Đến lúc tôi dọn đến nhà Chu Di, trời đã khuya.
Lúc Cố Vân Trạch đi lấy cơm hộp, anh thế mà mang về một đống nến nhang tiền giấy.
Anh nói với tôi: "Coi như là chút gửi gắm và đền bù cho đứa bé ấy vậy."
Khi tôi nhận túi nhang, hình như tiếng khóc trẻ con kia càng lớn hơn.
Đêm đó Cố Vân Trạch lái xe đưa tôi và Chu Di đến một con sông nhỏ ở ngoại ô, cùng tôi đốt tiền giấy.
Liên tiếp mấy ngày tôi xin công ty cho nghỉ, mỗi ngày đều chép kinh cho đứa bé, lúc ăn cơm cũng dọn cho nó một chén.
Dù vậy, mỗi đêm tôi vẫn nghe tiếng nức nở của trẻ con, có khi ra ngoài, ở nơi âm u, tôi cứ cảm giác có bóng người lướt qua.
Trần Dật Thanh gọi điện cho tôi mãi, bị tôi chặn số.
Rất nhiều lần hắn tới công ty tìm tôi, có điều hình như tình hình của hắn không tốt lắm, mới mười ngày, hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, gầy đến da bọc xương.
Người qua đường bên cạnh đều bịt mũi nhìn hắn, như thể hắn đang bốc mùi.
Thấy hắn từ xa, tôi trực tiếp tránh mặt.
Nhưng Trần Dật Thanh căn bản không từ bỏ, thậm chí hắn còn tới công ty gây rối, tôi phải trốn đi.
Khi bị bảo vệ kéo ra ngoài, hắn cứ la lối: "Tần Cầm, em bảo đứa bé kia tha cho anh đi. Anh sai rồi, Tần Cầm, em bảo nó đừng quấn lấy anh nữa!"
Lúc tôi bước ra, có đồng nghiệp nói với tôi: "Trên người bạn trai cũ của em có phải có vết thương chưa xử lý không? Em bảo anh ta mau đi bệnh viện đi, mùi thối rữa nặng lắm rồi đấy."