Đêm đó không biết do tâm lý hay vì nguyên do gì, tôi cứ nghe tiếng trẻ con khóc nức nở.
Cuối cùng thật sự không dám ngủ, tôi chỉ đành gọi điện cho bạn học cũng ở lại thành phố tên Chu Di tới cùng tôi.
Chỉ là tôi không ngờ tới cùng Chu Di còn có học trưởng khoa văn học của đại học Cố Vân Trạch.
Lúc ấy đã hơn mười một giờ đêm, Cố Vân Trạch mang theo một đống đồ cùng một hộp giữ nhiệt tới đặt trên đầu giường, cười nói với tôi: "Tới gấp nên chỉ kịp mua canh gà dưới nhà, em uống tạm đi, ngày mai tôi sẽ nấu gì đó cho em."
Tôi đã thành ra thế này, một người đàn ông như anh tới đây làm gì?
Trong ấn tượng của tôi, Cố Vân Trạch có tâm lý ưa sạch sẽ.
Mặt mày tuấn tú, hơn nữa còn là nam sinh mang hơi thở nghệ thuật.
Tuy học khoa văn học cùng tôi và Chu Di nhưng anh chơi bóng rổ cực kỳ giỏi.
Nghe nói trên sân bóng rổ, có nữ sinh đưa khăn lông và nước cho anh, anh đều không nhận, bởi vì đồ người khác đã chạm vào anh đều không thích, luôn tự dùng ly nước mình mang theo để uống.
Việc sinh non này với một số người kiêng kị mà nói rất dơ bẩn.
Tôi cảm ơn Cố Vân Trạch, chớp mắt với Chu Di, ý bảo cô ấy giúp tôi tiễn Cố Vân Trạch đi trước.
Chu Di múc canh trong hộp giữ nhiệt ra, cười giải thích: "Lúc cậu gọi điện, tớ đang có cuộc họp với học trưởng Cố, anh ấy liền đòi đi cùng."
Tôi ngượng ngùng cười với Cố Vân Trạch.
Thật sự không có tinh thần, uống mấy hớp canh gà Chu Di đút, tôi uống không nổi nữa.
Vốn tưởng Cố Vân Trạch tới đưa canh xong sẽ về, nhưng anh lại nói một mình Chu Di cũng sợ nên ở lại cùng, chỉ cần ngồi nghỉ ở ghế một đêm là được.
Tôi tưởng anh muốn ở bên Chu Di nên cười cười, sau đó mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa tỉnh nửa mê, bên tai vẫn có tiếng trẻ con khóc, thậm chí tôi có cảm giác trong bụng ngứa ngứa như có đứa bé muốn bò ra khỏi bụng.
Bụng quặn đau từng cơn, tôi bừng tỉnh, mở mắt nhìn trần nhà, ánh đèn ngoài hành lang xuyên qua cửa sổ quan sát trên cửa chiếu vào, hình như thật sự có đứa bé bò trên trần nhà.
"Trần Cẩm? Sao vậy?" Thấy tôi tỉnh, Cố Vân Trạch lập tức chạy tới, "Có phải có chỗ nào không khỏe không? Muốn uống nước không?"
Tôi lắc đầu, Chu Di ở giường bên còn ngủ rất sâu.
Cố Vân Trạch đỡ tôi ngồi dậy, bưng ly nước đường đỏ còn ấm đút tôi uống mấy hớp.
Nhưng tôi nhớ mình đâu có mua nước đường đỏ.
Nhìn Cố Vân Trạch, anh nhẹ giọng: "Lúc em ngủ, tôi đi mua dưới bệnh viện."
Đêm nay tuy tôi rất mệt nhưng lại không dám ngủ.
Kỳ lạ là khi Cố Vân Trạch ngồi ở mép giường tôi, tôi thế mà không còn nghe tiếng khóc trẻ con.
Mơ mơ màng màng đến hừng đông, Chu Di đỡ tôi đi tắm, sáng sớm Cố Vân Trạch đã về nhà, tự tay nấu canh gà táo đỏ mang đến cho tôi.
May mà anh rất bận, thỉnh thoảng có gọi điện thoại tới hỏi thăm, sau khi tới đưa canh, dặn dò Chu Di ở với tôi, buổi chiều xuất viện anh đến đón tôi xong rồi đi trước.
Anh vừa đi, Chu Di vừa đút tôi uống nước đường đỏ vừa cười hì hì: "Tớ chưa từng thấy học trưởng Cố như vậy đâu."
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ cười một tiếng với cô ấy.
Đến giữa trưa, khi điều dưỡng nói tôi có thể xuất viện, Trần Dật Thanh và mẹ hắn cuối cùng cũng tới.
Trần Dật Thanh rõ ràng đã về nhà nhưng lại như cả đêm không ngủ, sắc mặt xanh mét, mí mắt sưng vù.
Hơn nữa kỳ lạ là buổi sáng hắn còn đi làm, nhưng quần áo lại có mùi lạ giống như mùi máu và mùi thịt mới được cắt ra.