Một năm sau.
Tôi và Cố Vân Trạch vẫn qua lại với nhau, trong một năm này, anh chăm sóc tôi vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, công ty cũng càng ngày càng rực rỡ, có mấy quyển tiểu thuyết bán được bản quyền cho bên điện ảnh.
Tròn một năm tôi mất đứa bé kia, anh còn đưa tôi tới bờ sông đốt giấy tiền.
Chuyện liên quan tới Trần Dật Thanh, anh luôn rộng lượng, không hề giấu tôi.
Tuy tay của Trần Dật Thanh đã khá hơn nhưng không cầm bút vẽ được nữa, hơn nữa không còn linh hoạt, suy sụp mất nửa năm.
Sau này hình như hắn thuê lại căn hộ chúng tôi từng thuê, một mình sáng tác ở đó, nhưng đến nay vẫn chưa cải thiện.
Tôi chuyên tâm viết lách, ngoại trừ tụ tập với vợ chồng Chu Di thì rất ít ra ngoài, cho nên không gặp Trần Dật Thanh
Phòng tân hôn của tôi và Cố Vân Trạch đang được sửa sang, có lần Cố Vân Trạch đi công tác, công ty nội thất nói có đồ gia dụng bảo tôi xem, lúc tôi tới, trùng hợp gặp đại sư trừ tà giúp Trần Dật Thanh dưới lầu.
Bà ấy giúp người ta xem phong thủy nhà mới, thế mà nhớ tôi, thậm chí từ xa còn gọi tôi.
Đại sự cố tình kéo tôi vào góc tối, tỏ vẻ nghi ngờ: "Có gì đó trên người cô đến giờ tôi vẫn xem không được. Theo lý thuyết linh hồn sơ sinh sẽ không đu bám một người thân duy nhất, hơn nữa cũng không quấn lấy cái thằng nhà họ Trần hung như vậy. Cô không chỉ không sao, hơn nữa may mắn còn tới liên tục, mà cái thằng họ Trần kia..."
Đại sư quan sát tôi như muốn tìm ra manh mối, nhưng bên nhà xem phong thủy đã tới mời bà đi.
Bà chỉ đành gật đầu với tôi: "Có điều cũng không phải chuyện xấu, cô tự lo cho mình là được, tôi đi đây."
Chờ đại sư đi, tôi lên lầu sắp xếp đồ gia dụng cho nhà mới.
Khi về nhà, tôi lấy bùa hộ mệnh Cố Vân Trạch tặng tôi ra.
Anh liên tục dặn tôi phải luôn mang trên người, hơn nữa không được mở ra, nói mở ra sẽ không linh.
Nửa năm trước bạn trai của Chu Di tới, lúc Chu Di dọn đi, cô ấy nói chuyện với tôi rất lâu.
Ngày tôi phá thai, cô ấy đụng Cố Vân Trạch ở dưới lầu, thậm chí anh đã đóng gói xong canh gà, ngay cả đường tới bệnh viện và phòng bệnh tôi ở anh đều biết.
Cô ấy nói với tôi từ năm nhất, lần đầu thấy tôi tới xã đoàn, Cố Vân Trạch đã lén hỏi thăm về tôi.
Anh và Trần Dật Thanh đánh nhau trên sân bóng rổ hình như cũng vì tôi.
Trước lúc dọn đi, cô ấy còn cười nói: "Hôm đó xuất viện có phải cậu lo máu tới tháng của mình làm bẩn xe của học trưởng Cố đúng không? Thật ra hôm đó lúc tới bệnh viện tớ đã ngửi thấy mùi máu trên người học trưởng Cố rồi."
Tôi nhìn lá bùa trong tay, bên trong hình như có thứ gì đó giống thịt khô.
Lúc sau mẹ của Trần Dật Thanh có liên lạc với tôi, nói từ bệnh viện trở về, mấy ngày đầu Trần Dật Thanh đã khác thường, cho nên bà ta thà tin là có, không dám tin là không.
Nhà họ cũng đi tìm bác sĩ quen biết kia muốn đưa thai nhi về an táng, nhưng bác sĩ nói không tìm thấy.
Mà lá bùa của Cố Vân Trạch được mang từ Thái Lan về.
Tôi nhìn lá bùa, không mở ra, cũng không muốn đeo nữa, định tìm một cái hộp cất vào.
Thời điểm kéo ngăn tủ cuối cùng trên tủ sách của Cố Vân Trạch ra, tôi đột nhiên nhớ bên dưới hình như có hộp trà gì đó.
Nhưng mở ra, dưới đáy có một quyển sách, vừa thấy mấy chữ "Cổ Mạn Đồng (*)", tôi không dám xem nữa.
(*) Cổ Mạn Đồng hay còn gọi Kumanthong là một loại bùa chú có xuất xứ từ Thái Lan, được làm từ các bộ phận cơ thể (tóc, móng tay, chân, xương...) của trẻ sơ sinh đã chết và được cho là sẽ mang lại sự may mắn, giàu sang cho người sở hữu. Kumanthong có hai loại là Kumanthong trắng và Kumanthong đen. Loại phép dựa trên cái thiện, luyện từ các thành phần lành tính như hoa, cỏ, thảo mộc quý, đất rừng tâm linh, xá lợi cộng với chú thuật cổ xưa trong Phật giáo của Thái Lan tạo thành Kumanthong phép trắng. Còn Kumanthong phép đen có những phép thuật đen tối, tốt hay xấu tùy thuộc vào tay người sở hữu, hầu như luyện từ những vong hồn trẻ em chưa được siêu thoát hay thai nhi.
Vội đóng tủ sách lại, tôi tìm một cái hộp bình thường để cất bùa hộ mệnh.
Sau đó gọi cho Cố Vân Trạch, hỏi anh khi nào về, tôi sẽ nấu cho anh món anh thích nhất.
[Hết bộ 1]