Đại sư tới, là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, lúc thấy tôi có vẻ hơi sửng sốt.
Sau đó bà ta nhìn Cố Vân Trạch, nở một nụ cười kỳ quái.
Đại sư nói với tôi: "Nghe nói lúc đầu cô định siêu độ cho đứa bé kia, còn biết không thể xem thai nhi bị phá?"
Nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn còn nhức nhối.
May mà Cố Vân Trạch nắm tay tôi, tôi mới cảm thấy đỡ hơn một chút, gật đầu với đại sư.
"Linh hồn sơ sinh đu bám người có huyết thống, cô không có cảm giác à? Hơn nữa không dễ đuổi linh hồn sơ sinh đi, trên người cô hình như không có gì cả..." Đại sư nhìn tôi từ đầu đến chân, nghi ngờ hỏi, "Gần đây cô hay gặp may mắn đúng không?"
Tôi chỉ nhíu mày, Cố Vân Trạch lại hừ lạnh: "Bà tới để giúp Trần Dật Thanh hay hỏi chúng tôi hả?"
Đại sư và Cố Vân Trạch nhìn nhau, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên thứ gì đó, ho một tiếng: "Bắt đầu đi. Siêu độ cho đứa bé kia..."
Thật ra cả quá trình không khó như tôi tưởng tượng, đại sư kia lấy lọn tóc của tôi và Trần Dật Thanh buộc lên một con bù nhìn, sau đó bảo chúng tôi nhỏ hai giọt máu vào bồn nước trong, nói là tay đứt ruột xót, máu của ba mẹ vào nước tượng trưng máu mủ tình thâm lớn như biển cả.
Lúc tôi chọc tay lấy máu thì không sao, thời điểm Trần Dật Thanh bị đưa ra, gỡ miếng băng gạc và thuốc bôi bên trên, tay hắn như mấy cây củi đốt.
Vất vả lắm mới lấy được chút máu, hắn còn giãy giụa không ngừng, mẹ Trần và ba Trần đều không giữ được hắn.
Cuối cùng vẫn là Cố Vân Trạch bước lên, không biết đã dùng cách gì, hắn mới ngã xuống đất.
Đại sư nhìn Cố Vân Trạch bằng ánh mắt nghiền ngẫm, có vẻ lo lắng, lại có vẻ khó hiểu.
Khó khăn lắm mới chọc được máu ở đầu ngón tay Trần Dật Thanh, tôi nhìn máu hòa vào nước, cảm giác không ổn như khi còn ở bệnh viện lần nữa ập tới.
Đại sư đặt con bù nhìn vào máu, bảo tôi ấn hai tay xuống, còn cầm miếng vải đen che chậu nước, nói dù thế nào tôi cũng không được buông tay, càng không thể để bù nhìn ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, bà ta lại nói với Cố Vân Trạch: "Cậu ở bên cô ấy đi."
Cố Vân Trạch cúi đầu mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Có anh ở đây, đừng sợ."
Trần Dật Thanh bị trói vào ghế ngồi đối diện chậu nước bị phủ bằng vải đên, hình như đã dần tỉnh táo lại, liên tục gọi: "Tần Cầm, Tần Cầm, chúng ta đi ngắm hoa anh đào đi, hoa anh đào đẹp lắm."
Thời đại học, hắn luôn muốn đi chơi, đi vẽ vật thực.
Mà tôi chỉ muốn ở ký túc xá viết bản thảo kiếm tiền.
Rất nhiều cặp đôi đi xem hoa anh đào, hắn luôn muốn dẫn tôi đi, nói rất lãng mạn.
Nhưng chúng tôi chưa từng đi.
Lúc này đại sư bắt đầu làm phép, sương khói lượn lờ, chuông đồng vang lên, tôi lập tức nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con, theo đó bù nhìn trong tay hình như trở nên trơn trượt, dù thế nào cũng không giữ được.
Đồng thời có thứ gì đó như tay chân không ngừng giãy giụa trên tay tôi.
Tôi không nhìn thấy, chỉ có cảm giác bù nhìn kia như biến thành một đứa bé thật sự, nó đang vùng vẫy mạnh mẽ đến mức tôi không giữ nó được.
Mà Trần Dật Thanh bị trói trên ghế lại bắt đầu khóc lóc, hét vào mặt tôi: "Tần Cầm, Tần Cầm, con của chúng ta. Chúng ta đã nói sẽ có con mà, anh dạy nó vẽ tranh, em dạy nó đọc truyện, Trần Cầm..."
Tiếng khóc trẻ con càng ngày càng gấp gáp, hệt như có một đứa bé đang dựa vào tai tôi khóc vậy.
Tay cầm bù nhìn nới lỏng.
Đúng lúc này, Cố Vân Trạch giữ chặt cánh tay tôi: "Tần Cầm."
Theo tiếng gọi của Cố Vân Trạch, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Cố Vân Trạch bắt lấy cánh tay tôi, giúp tôi ấn bù nhìn kia xuống nước.
Tiếng khóc la của Trần Dật Thanh mỗi lúc một lớn, thậm chí còn bắt đầu đá chân lung tung.
Không biết qua bao lâu, mùi thối rữa từ trên người Trần Dật Thanh theo gió bay về phía tôi.
Hắn kêu gào dữ tợn.
Cơn gió kia vừa kỳ lạ vừa lớn, ngay cả nhang đèn cũng đều tắt, thiếu chút thổi bay vải đen che chậu nước, may mà Cố Vân Trạch nhanh nhẹn chặn lại miếng vải đen kia.
Chờ cơn gió đi xa, tiếng khóc trẻ con biến mất, bù nhìn trơn trượt trong tay tôi hình như cũng bất động, Trần Dật Thanh đã thiếp đi.