Cô là một cô gái khá là phiền phức trong mắt anh. Cô luôn ngoan cố đi theo anh, không thèm nghĩ tới cảm nhận của anh. Cô khiến anh phát bực khi luôn gây ra rắc rối, dĩ nhiên anh luôn là người đứng ra giải quyết. Cuộc sống của anh diễn ra như địa ngục khi có cô ở bên cạnh. Nhưng rồi một ngày cô rời đi, không một lời báo trước, cũng chẳng một lời tạm biệt. Anh cảm thấy trống rỗng. Không có cô, quả thật cuộc sống của anh êm ả trôi qua. Nếu như nói có cô là địa ngục thì thời gian này chính là thiên đường không hơn không kém.
Vậy mà anh lại chẳng thấy hạnh phúc. Có phải anh bị điên rồi không? Anh cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng trở nên vô vị. Lúc trước anh phải chạy đôn chạy đáo giải quyết những biến chứng mà cô gây ra, bận tới tối tăm mặt mũi. Giờ không còn cô nữa, anh cảm thấy mình thật vô dụng, anh chẳng có việc gì làm. Cả ngày chỉ đọc sách, không thì lại dán mắt vào những thiết bị hiện đại.
Những tưởng cuộc sống của anh từ đó sẽ chầm chậm trôi đi nhưng không, sau hai năm biệt tăm biệt tích, cô lại quay trở về. Cô quay trở về phá hoại cuộc sống yên bình của anh. Con người đúng là vậy, xa thì nhớ, gần thì lại thấy phiền. Xin hỏi anh có nên chạy trốn không?
Bình luận truyện