Trải qua bao đau đớn như muốn chết đi sống lại, Mộc Thảo cuối cùng cũng đã thành công trong việc nâng cấp Gift [Hồi Phục] của mình lên cấp độ 5. Nhưng chưa kịp vui mừng thì ngay lúc đó ý thức của cô đã nhanh chóng bị phủ bằng một màn đêm đen kịt. Đến khi tỉnh lại thì Mộc Thảo đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi đầy những con đường lát đá rẽ đi muôn hướng cứ như là một mê cung khổng lồ vậy. Cô ôm đầu cảm thán:
- Đau quá! Đây là đâu vậy?
- Có ai ở đây không? - Mộc Thảo vừa đi vừa hét lớn để tìm kiếm sự giúp đỡ. Tuy nhiên đáp lại cô vẫn chỉ là sự tĩnh lặng đến đáng sợ của không gian rộng lớn xung quanh. Đang trong lúc tuyệt vọng thì bất ngờ có một vật thể di chuyển với tốc độ nhanh khủng khiếp về phía của Thảo làm cô mừng thầm trong bụng tưởng là có ai đó. Tuy nhiên khi vật thể đến gần cô mới hoảng sợ mà nhận ra nó là một con quái vật gớm ghiếc đen sì, hoàn toàn không có mắt, mũi, miệng hay cơ thể gì cả mà chỉ giống như một khối si đa (virus HIV) phát ra tiếng “phì phì” mà thôi. Trước một thứ mà mình chưa bao giờ nhìn thấy trong đời, Mộc Thảo liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy nhưng làm sao tốc độ của cô có thể bì kịp với nó chứ. Rất nhanh chóng cô đã bị vật thể quái dị bao phủ khắp cơ thể. Bây giờ để ý Thảo mới nhận thấy nó chỉ là một làn khói mỏng manh nhưng lại có khả năng hút năng lượng của người bị bắt cực nhanh, thậm chí con mồi như cô cũng không có cách nào mà thoát thân được. Đang không biết phải làm sao thì bất ngờ có một bóng ảnh từ đâu lao đến múa kiếm xoèn xoẹt khiến con “quái vật” bị phân tán ra xung quanh rồi từ từ biến mất. Mộc Thảo bị rơi từ trên không trung xuống đất khá là ê ẩm. Cô xoa mông đứng lên định cảm ơn người đã cứu mạng mình nhưng sửng sốt khi nhận ra gương mặt quen thuộc đó.
- Cường! Là cậu sao? Đây là đâu vậy? Mau cùng tôi rời khỏi chỗ này đi! - Cô sốt sắng kéo tay của cậu ấy về phía cửa mê cung.
- Khoan đã! - Cậu ta kéo cô lại rồi nói - Tôi không phải Cường, người mà cô đang mong đợi. Mà cô làm sao đến đây được chứ?
Mộc Thảo khó hiểu nhìn cậu thanh niên trước mặt. Đó rõ ràng là gương mặt của Cường không sai một li, vậy mà sao cậu ta lại phát ngôn kì lạ như vậy chứ? Cô thành thật trả lời:
- Vừa rồi tôi đã đột phá [Hồi Phục] lên cấp 5 để chữa trị linh hồn cho cậu. Tuy nhiên lúc vừa thành công thì mất đi ý thức. Khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở đây rồi.
- Ra vậy! - Cường chống tay vào cằm rồi suy nghĩ - Chúc mừng nhé! Cô đã thành công rồi đấy. Đây là Hồn Giới nơi lưu giữ những linh hồn của Cường…
- Hồn giới… - Mộc Thảo cau mày.
- Phải! - Cậu ta giải thích - Lúc tên chó chết Quốc Thanh kia dùng Hắc Hỏa để thiêu đốt thì linh hồn gốc vốn không bền chặt của Cường đã bị phân tán thành 10 mảnh. Trừ tôi ra thì những người còn lại đã bị thương khá nặng và đang rải rác ở khắp nơi trong mê cung này. Nếu cô thực sự muốn cứu mạng của Cường thì chỉ có cách tập hợp và chữa trị cho tất cả chúng tôi. Nhưng mà chuyến đi này sẽ vô cùng nguy hiểm đó. Vì một vài lý do đặc biệt nên nơi đây đã trở nên hỗn loạn hết cả rồi. Nếu cô hối hận thì bây giờ quay lại vẫn còn kịp.
- Không! Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ làm mọi thứ để đưa Cường quay trở lại! Mau dẫn đường đi! - Mộc Thảo đáp lại bằng ánh mắt kiên định.
- Hừm! Đừng có trách là tôi không cảnh báo trước nhé! Mau theo tôi! - Cậu ta quay lưng và tiến về trước để mở đường, tiện tay chém luôn vài con quái vật gần đó.
- Ông không phải là Cường à? Vậy tôi có thể xưng hô với ông thế nào? - Mộc Thảo đan tay vào nhau hỏi.
- Gọi tôi là Dẫn Đường! - Cậu ta đáp lại cụt lủn rồi chỉ về phía trước - Kia là Linh Hồn Thiện Ý và Linh Hồn Hoàn Mỹ, 2 trong số 3 phần hồn của sự lương thiện.
Theo hướng tay cậu ta chỉ, Mộc Thảo há hốc mồm khi thấy có hai người có gương mặt giống hệt của Cường đang nằm phía trước rên la. Bọn họ bị thương cực kì nặng, người thì mất một cánh tay, người thì chỉ còn nửa phần cơ thể phía trên. Cô vội vàng chạy đến và kích hoạt [Hồi Phục] lên họ, chỉ một lúc sau thì cả hai đã lành lặn như cũ. Một người nắm lấy tay của cô mà cười nói:
- Cám ơn tiểu thư đã cứu mạng. Tôi là Linh Hồn Hoàn Mỹ xin nguyện lấy thân báo đáp.
- Mày cút! Tiểu thư xinh đẹp này là của tao! - Thằng còn lại lên tiếng.
- Hừ! Mày nói cái gì thế cái thằng đạo đức giả này? – Hoàn Mỹ chọc ngoáy.
- Mày thì tốt lắm hay sao hả thằng khổ *** kia? - Thiện Ý đáp lại.
- Bọn họ bị làm sao thế? - Mộc Thảo quay lại hỏi Dẫn Đường.
- Kệ lũ ngu đó đi! Chúng tôi tuy 10 phần nhưng có ý thức khác nhau cả mà, quản sao nổi! - Cậu ta nhún vai trả lời.
- Mày nói gì thế hả Ki…? - Nhận ra cái liếc nhìn sắc lẻm của Dẫn Đường, hai tên kia đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi không dám nói nữa, họ cũng đã ngưng cãi nhau mà im lặng cùng tham gia vào cuộc hành trình. Mộc Thảo lắc đầu cười thầm, linh hồn lương thiện gì mà cãi nhau như một bọn ô hợp vậy, chẳng trách nhân cách tên Lưu Chí Cường kia lại sa đọa đến thế. Mới đi được hơn mươi bước nữa thì Dẫn Đường lại lên tiếng:
- Đến đây sẽ không còn dễ dàng như trước nữa đâu! Bảy linh hồn tà ác ở phía trước sẽ không dễ dàng để cô chữa trị cho họ, trừ phi cô vượt qua 7 thử thách địa ngục. Nếu bây giờ cô muốn thì tôi sẽ đưa cô đến chỗ của Linh Hồn Chân Thực. Với 3 phần hồn lương thiện là đủ để cậu ta sống lại rồi đó…
- Nhưng cái giá đổi lại là gì? - Mộc Thảo nhìn thẳng vào mặt cậu ta mà hỏi thẳng.
- Thì… Linh hồn lương thiện cho con người lương tri và nhận thức nhưng không cho người ta sức mạnh. Cậu ấy sẽ sống nhưng không còn chút sức mạnh nào cả… - Thiện Ý trả lời.
- Vậy tôi xin từ chối! - Mộc Thảo tiếp tục kiên định bước tiếp trong tiếng thở dài của cả ba linh hồn.
Không gian xung quanh bất ngờ thay đổi. Lại có thêm hai chàng trai có gương mặt giống Cường nữa bất ngờ xuất hiện trước mặt họ. Nhẫn Nhục sợ hãi cảnh báo:
- Cái gì? Hai thử thách địa ngục cùng lúc sao? Hãy cẩn thận vì đó là Phàm Ăn và Lười Biếng!
Mộc Thảo cảnh giác cao độ vì biết đây chính là một thử thách cực kì nguy hiểm. Cô vốn không có kinh nghiệm gì cho chuyện này nên sợ rằng nếu mình làm không tốt thì Cường sẽ gặp nguy đến tính mạng ngay.
- Trời ơi! Đau quá! Chết tôi rồi! - Phàm Ăn ôm cái chân đã bị đứt lìa của mình mà than khóc inh ỏi.
- Má ơi, cứu con! - Lười Biếng ở kế bên cũng không chịu kém tiếng.
- Đến đây, đến đây! - Mộc Thảo chạy đến bên bọn chúng nhưng chưa kịp chữa trị thì đã bị nắm tay lại. Phàm Ăn hỏi:
- Này cô gái! Trước khi chữa trị ta muốn hỏi cô giữa ta và thằng Lười Biếng kia thằng nào đáng chết hơn?
- Đúng đấy! Hãy cứu kẻ mà cô cho là đáng chết nhất mà thôi! - Lười Biếng phụ họa.
- Cái gì? Hai người làm sao vậy? - Mộc Thảo thắc mắc.
- Bọn ta vừa cá cược với nhau. Ta vốn không ưa thằng chó Lười Biếng kia nên đã đặt điều kiện là thi xem kẻ nào “tàn ác” nhất thì sẽ được tiếp tục tồn tại, còn người kia phải biến mất vĩnh viễn - Phàm Ăn giải thích.
- Đúng đó! Cô hãy chọn đi! Chỉ một người trong chúng ta mà thôi! Mà chọn lẹ đi, ta đang đau quá nè! - Lười Biếng ôm bụng than.
- Cả hai cùng sống không được sao? - Mộc Thảo khó xử.
- Ta biết nói bất ngờ như vậy thì khó cho cô. Nhưng cô chỉ được chọn một mà thôi. Để giúp cô dễ dàng chọn lựa thì hãy nghe đây, ta là Phàm Ăn, ta đã mắc tội rất nặng khi từ nhỏ đến giờ khiến cậu chủ Chân Thực ăn bao nhiêu cũng không béo lên được… - Phàm Ăn nói.
- Bõ bèn gì? - Lười Biếng cắt ngang - Tao khiến cho cậu chủ lười biếng mà không chịu học bài ở nhà. Lên đến trường còn 5 phút mới bắt đầu học, báo hại bài kiểm tra Công Nghệ của cậu ấy chỉ đạt có 9.5 đây…
- Chuyện của mày nhảm cứt quá, mày chết mẹ đi cho nước nó trong.... - Phàm Ăn châm chọc.
- Chuyện của mày mới nhảm á. Ôi! Nghĩ xong chưa cô gái ơi. Đau quá! - Lười Biếng phản kích.
Hai tên tiếp tục lời qua tiếng lại đòi quan hệ với mẫu thân của nhau như hai thằng vô học trong khi Mộc Thảo ôm đầu suy nghĩ. Cô phải làm gì bây giờ, chọn ai và bỏ ai đâu phải do cô quyết định là được. Thấy lâu quá nên Phàm Ăn bắt đầu lên tiếng:
- Con mập này suy nghĩ lâu thật mày nhỉ?
- Ừ! Vừa mập vừa ngu. Bữa bài kiểm tra Công Nghệ đó tao thấy nó hình như chỉ làm được 5 điểm thì phải! - Lười Biếng hưởng ứng.
“Mập”, “Ngu” hai tiếng đó như sét đánh ngang tai của Mộc Thảo. Cô tức giận đứng dậy và nhìn chúng khinh bỉ:
- Tại sao tôi lại phải cứu hai tên vô lại các người hả? Đúng vậy! Tôi mập đó thì sao? Tôi cũng có ăn nhiều gì đâu cơ chứ, tại thuộc nhóm máu O nên hơi bị béo tí thôi mà. Có tạng người ăn bao nhiêu cũng không mập mà còn sủa cái gì? Còn nữa, cái gì mà học trong 5 phút thi được 9.5 mà còn rên rỉ nữa hả? Bộ ngu cũng là cái tội hay sao? Dù gì tôi cũng đã dành cả đêm để ôn tập rồi đấy? A ha! Vậy thì để con “mập, ngu” này nói cho các người biết nhé: cả hai bây giờ hãy chọn ra 1 tên để ta cứu đi. Ta sẽ cứu hắn xong rồi lại đánh gãy hết tay chân của hắn, hành hạ tra tấn hắn đến suốt đời. Ta dám đảo bảo tên còn sống sẽ biết địa ngục trần gian là gì?
Mộc Thảo bất ngờ thay đổi thái độ làm cả hai vô cùng hoảng sợ. Phàm Ăn run run:
- Thôi! Tao nhường mày sống đó Lười Biếng.
- Nhường cc! Ý lộn, tao mới là người có lỗi. Mày xứng đáng sống hơn tao nhiều! - Lười Biếng đáp lại.
- Nói nhảm đủ rồi! Bây giờ thằng nào sống? - Mộc Thảo liếc chúng với ánh mắt hình viên đạn.
- Dạ! Cả hai em đều muốn sống ạ! Hu hu! - Cả hai than khóc nức nở trong khi Mộc Thảo tức giận ngồi xuống chữa lành những vết thương trên người của chúng. Đúng là hai thằng nhát chết mà cố làm ra vẻ, sướng không muốn lại muốn khổ. Cô thầm than không biết tiếp theo sẽ gặp những tên quái đản cỡ nào nữa đây...