An Kha đứng ngoài xe đợi, còn Thư Trừng ở trong xe thay đồ. Một lúc sau, cô thay đồ xong, hạ kính cửa sổ xuống nói với An Kha: “Đi được rồi.”
An Kha mở cửa xe ra, cậu ngây cả người, Thư Trừng yên lặng ngồi trên vị trí ghế lái phó, thân hình bên trong bộ đầm dạ hội ngắn màu tím đó thướt tha đầy đặn, đôi chân thon dài trắng trẻo khẽ khép chặt, nó vừa có sự gợi cảm lại vừa có thêm sự e thẹn của người phụ nữ chưa hoàn toàn trưởng thành. Không thể ngờ được em gái của mình lại có mặt yêu kiều khiêu gợi người khác đến như vậy.
Thư Trừng lập tức để ý đến ánh mắt của An Kha, sau đó lạnh lùng nói một câu: “Nhìn nữa là em không đi đấy.”
An Kha liền không nhìn nữa, sau đó khởi động xe: “Em đừng có tàn nhẫn với anh như vậy chứ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em mặc trang phục chính thức mà lại gợi cảm như vậy mà, nhìn thêm chút có gì sai.”
Thư Trừng không lên tiếng, An Kha liếc mắt nhìn cô một cái, thấy được cô lấy một đôi bao tay cao su y tế được để trong hộp thủy tinh từ trong túi đeo chéo ra, nhét vào trong túi cầm tay được phối với bộ đầm tối nay, tiếp theo là thuốc trấn tĩnh, cuối cùng là điện thoại.
An Kha biết được Thư Trừng luôn có thói quen uống thuốc trấn tĩnh, điều này không có gì lạ lẫm cả, nhưng thứ đựng trong hộp thủy tinh đó thì… Cậu đã từng nghe qua lai lịch của đôi bao tay đó, là do ân sư của Thư Trừng – Jennifer Watts đặt làm cho cô, độc nhất vô nhị, cả thế giới chỉ một đôi này duy nhất. Nhưng trong lòng An Kha liền thấy hoang mang khi nghĩ đến đôi bao tay đó đã từng đụng đến vô số xác chết.
“Ê ê, chị đại, có thể nào không để một thứ ghê gớm như vậy vào cái túi tao nhã đó không?”
Thư Trừng không hề do dự nói: “Không được.”
“Vậy thì em cũng không cần hai mươi bốn giờ đều mang theo nó chứ?”
“Thói quen nghề nghiệp. Anh yên tâm, đôi bao tay này được diệt khuẩn mỗi ngày mà.”
Đối với An Kha mà nói, đây hoàn toàn không phải là vấn đề diệt khuẩn hay không... Hài, thôi bỏ đi, dù sao đi chăng nữa thì từ nhỏ, cô em gái của cậu này đã có tư duy khác người. Cô là một người con gái yếu ớt cũng không cảm thấy đáng sợ gì, một người thanh niên trai tráng như cậu sợ cái quần gì.
Xe của An Kha dừng trước vườn hoa biệt thự được treo đầy đèn lồng đủ màu sắc, vẫn chưa xuống xe thì đã nghe được tiếng nhạc truyền đến từ bên trong vườn hoa, ngoài cửa sổ xe màu đen đó là những nam nữ trẻ tuổi nối liền nhau bước đến cánh cổng của vườn hoa treo đầy đèn lồng đó.
An Kha dừng xe một nơi nào đó, sau đó dẫn Thư Trừng bước về hướng cánh cổng vườn hoa. Trước cổng vườn hoa đó có hai bảo vệ đang đứng ở hai bên, An Kha đưa tấm thiệp màu xanh da trời cho bảo vệ, bảo vệ nhìn thấy liền mời vào trong.
Hai người vừa bước vào trong, cảnh sắc bên trong thì có thể dùng bốn chữ “hoạt sắc sinh hương” để hình dung, một bên khu vườn được để dãy buffet, một bên thì để các bàn tròn nhỏ, vây quanh bàn tròn đó là hai ba nam nữ trẻ tuổi. Phần lớn nam thì mặc áo sơ mi với vest, rất chính thức. Còn nữ thì hầu như là ăn mặc hở hang, trang điểm lồng lộn, hoàn toàn biến bữa tiệc này thành hiện trường của cuộc thi hoa hậu, dường như chỉ có một mình Thư Trừng lộ chút vai, trang điểm nhẹ.
An Kha kéo Thư Trừng đi xuyên qua vườn hao, suốt đoạn đường đều có người chào hỏi An Kha.
“Wow, Long tổng đến rồi, còn dẫn theo một mỹ nhân nữa.”
“Chà, sao mỹ nhân này của Long tổng lại khác với lần trước với lại lần trước trước nữa vậy?”
Long An Kha chỉ cười, Thư Trừng ở một bên khinh thường nói: “Khó trách tại sao dượng lại nói anh như vậy.”
An Kha nhỏ tiếng nói: “Đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ đùa đấy.”
Thư Trừng vỗ nhẹ mu bàn tay của An Kha: “Yên tâm, yên tâm, có vị tổng tài nào không có hậu cung. Dượng không hiểu thôi, em hiểu mà.”
Không trách được Thư Trừng nói như vậy, trong mấy năm nay công việc kinh doanh của An Kha ngày càng lớn hơn, tính tình của công tử ca cũng từ đó mà phát triển mãnh liệt hơn. Cậu hầu như là khách quen của các quán bar với các pub riêng tư, thâu đêm không về cũng là chuyện bình thường.
Thư Trừng đi theo An Kha bước vào trong biệt thự, các nội thất bên trong sảnh chính đều được dọn đi hết, thay vào đó là mười mấy cái bàn tròn được bày ra, giống hệt như bên ngoài vườn hoa vậy, bàn tròn ở đây đều không trống bàn nào cả. Hai người tiếp tục đi đến cầu thang của tầng hai, ở đó còn có hai bảo vệ canh giữ.