Một thiếu nữ không màng thế sự, nhặt được một lãng nhân giang hồ trong chốn sơn lâm. Họ sống trên núi một hồi, lại sống giữa giang hồ một chốc.
Một câu chuyện rất bình thường, cũng chỉ xoay quanh ái tình tình ái, có lẽ còn điểm xuyết một vài cái lý cái lẽ —– Chẳng hạn như, vì sao nam nhân lại nhấc kiếm lên. Phong Thiên Nhai nói với Yến Cô Minh: [Nếu một người không thể khống chế được chính mình, vậy thì với họ, sức mạnh chỉ là tai họa.] Phong Đô nói với Yến Cô Minh: [Ta chặt tay ngươi chỉ trong một thoáng vui lòng, còn nỗi hận của một kẻ như ngươi, không đáng để Phong Đô ta lia mắt tới.] Diệp Hoài Sơn nói với Yến Cô Minh: [Nam nhi thiết kiên đàm đạo nghĩa, bất vấn thương thiên. Trên đời, có rất nhiều chuyện, nhiều việc quan trọng hơn cả mạng sống.] Nhưng Yến Cô Minh lại nói: [Là anh hùng hay tiểu nhân, chẳng nghĩa lý gì với lãng nhân cả. Những điều ta làm, cũng chỉ là vì nàng ấy mà thôi.]
Tác phẩm khá nhẹ nhàng, không ngược luyến, không nghẹt thở, không sến súa, không lố lăng, không rỗng tuếch, không ức chế; hài hước vừa phải, cảm động vừa phải, triết lý vừa phải. Mặc dù cũng có giang hồ, võ công, báo thù… nhưng đấy chỉ là cái phông nền và thúc đẩy cho tình tiết phát triển, món chính vẫn là tình cảm.
Bình luận truyện