Mưa luôn là đại diện của nỗi buồn, là hình ảnh của những giọt nước mắt, là cảm xúc đau khổ, bi ai. Nghĩ đến mưa, người ta thường nhớ về một thời quá khứ, hoài niệm sự ngọt ngào đã từng trải qua và lặng lẽ chôn chặt sự khổ sở vào sâu trong trái tim.
Ngay từ khi còn bé, Dương Thính Vũ đã được đón nhận sự cưng chiều hết mực của anh và gia đình. Cứ ngỡ anh chính là mảnh ghép cuối cùng mà cô còn thiếu trong cuộc đời. Cứ ngỡ anh chính là tương lai mà cô hướng đến. Nhưng dần dần, cùng theo với dòng chảy của thời gian, cô chợt nhận ra mình đã quá vội vàng khi gửi gắm vào một tình yêu không có thực. Nhưng cô đã yêu quá sâu đậm rồi, phải làm sao mới có thể đặt dấu chấm hết để kết thúc tất cả mọi chuyện?
Tình cảm bao nhiêu năm qua gửi gắm, chờ đợi phía trước lại là những giọt nước mắt đắng cay. Anh cũng yêu cô mà, nhưng hai người lại thiếu đi sự tin tưởng dành cho đối phương. Đến khi nhận ra khoảng trống đã rạn nứt, làm sao có thể khâu vá lại? Anh bỏ lại cô, tìm kiếm cho mình một tình yêu mới. Anh đã kết hôn, nhưng lại kiên quyết ép cô phải trở thành tình nhân của anh. Cô yêu anh, nhưng cô hận! Đau, trái tim nhỏ bé này của cô đau lắm!
Bình luận truyện