Vốn dĩ hoa nở, rồi sẽ tàn. Tàn rồi lại nở. Quy luật của tạo hóa, trời đất tự lúc nào đã đưa ra cái vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng ưu thương động lòng người. Khoảnh khắc nào của hoa là đẹp nhất? Hiển nhiên là khi hoa nở rực rỡ. Nhưng đồng dạng, điều đó chỉ trong một thoáng mà thứ để lại chỉ còn là ưu tư vương theo nét lụi tàn theo thời gian. Một vẻ đẹp ngắn ngủi rồi nhanh chóng vụt tắt. Khi ta nhìn lại màu hoa ấy, màu sắc đã phai tàn héo úa. Hoa chỉ đẹp khi còn nguyên vẹn thôi sao? Hóa chăng tình cũng là như thế đi?
Nàng ấy vì chờ đợi tướng công chinh chiến sa trường của mình mà quằn quại trong thương nhớ cô độc. Mỗi ngày lại chất chồng thêm những mảnh giấy cùng một nội dung – Dạ tướng công. Nàng ấy vì tuyệt vọng trong sự lừa dối của chàng mà tâm yên biển lặng, tim còn đập mà tựa như đã chết. Bình bình thản thản nhìn nhân sinh thay đổi.
Lại có hai kẻ ngốc vì yêu mà điên dại, trước mắt là Cầu Nại Hà, hai bên bờ là Hoa Bỉ Ngạn, dưới chân Vong Xuyên chảy xiết một dòng. Đều bất chấp cùng nhau. Hoa vẫn đẹp và rực rỡ theo cái mùa xuân kế. Nhưng phải hay chăng là hoa của năm nào? Tinh khôi và thanh thuần ngày nào giờ ở đâu? Mời các bạn theo dõi tác phẩm Lại Một Mùa Hoa!
Bình luận truyện