Triển Chiêu là nam nhân tài trí được Bao đại nhân quý mến. Biết y ưa thích sự tĩnh lặng nên đã cho y ở một viện tử đơn độc của một góc phủ Nam Phong. Viện tử chỉ gồm hai sương phòng, một gian là thư phòng còn một gian nhỏ hơn chứa tạp vật. Vì ở không gian yên tĩnh, ngoài thời gian đèn sách, y chỉ ngồi tĩnh lặng và nghĩ về người kia. Đã lâu rồi, người kia chưa tới thăm y, lòng y nôn nao vừa lo lắng vừa khao khát được gặp. Phải chăng người đó đã quên y? Quên người bạn tâm giao, quên những đêm dưới ánh trăng rát vàng cùng ngồi uống rượu tâm tình, cùng ngắm hoa bên viện tử?
Chỉ nghĩ thôi, lòng y lại dâng lên một cảm xúc khó tả, tia đau đớn nổi lên, mi tâm nhắm hờ chỉ thả lòng cho thư thái. Vậy mà cũng vô ích, người ấy cứ chạy nhảy trong đầu, không ngừng quấy rối suy nghĩ của y. Biết bao giờ người ấy mới lại đến? Lại cùng y cạn chén rượu dưới ánh sáng của vầng trăng? Chờ đợi đúng là mệt mỏi. Nhưng biết làm gì ngoài chờ đợi? Chẳng lẽ từ bỏ tất cả mà đến bên người? Không thể như vậy được... Cuộc sống này, để tồn tại hài hòa thực sự là quá mức khó khăn. Nên thế nào cho vẹn toàn?
Bình luận truyện