Một giây gặp người, cứ ngỡ đó chỉ là sự vô tình, ai ngờ đâu lại chính là duyên phận. Duyên phận đến với ta, tựa như là ngọn gió nhẹ nhàng thổi tới, mơn trớn vào lòng ai sự ngọt ngào, lại giống như tiếng gió rít gào nghe sao thật thê lương. Một khúc nhạc, một bài ca làm lòng ta xao xuyến, một ánh nhìn, một lời nói cũng đủ tác động tâm hồn ta. Một khi đã yêu, con người ta sẽ yêu hết mình. Nó như một liều thuốc độc khiến xin người ta say mê trong sự điên loạn. Nếu không có duyên sẽ không gặp mặt, có duyên kì ngộ, tại sao lại không biết nắm bắt lấy những cơ hội?
Nàng đi theo tiếng gọi của trái tim, hướng ánh mắt về tình yêu bất tử, nàng tìm đủ mọi cách để tiếp cận hắn, dùng đủ sự nhu tình để tiến tới trái tim hắn. Nàng không phải là nữ nhân đến từ cổ đại, nàng không phải nữ nhân trước kia bị khi dễ, cho nên cũng sẽ không vì những điều trước đó mà đánh gãy nhân duyên của mình. Nàng giống như một người thợ săn dũng mãnh, còn hắn như là con sói xám lớn đang chờ đợi sự đuổi đánh của thợ săn. Người kiên quyết đuổi bắt ta, ta kiên quyết trốn chạy. Một cuộc rượt đuổi, kẻ thua cuộc là ai?
Bình luận truyện