Mười phút sau, Bố Nghiêu rốt cuộc minh bạch dụng ý của Diêu Vũ Lâm. Là lão đại muốn dẫn cậu ra ngoài, là đi đâu nhỉ? Không lẽ đến công ty?
Cậu ở trên ghế phụ thành thành thật thật nằm, kỳ thật cậu rất muốn bò lên thành ghế dựa, nhìn xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng cậu vừa mới phạm sai lầm, e là làm vậy sẽ bị hiểu lầm không ngoan.
Diêu Vũ Lâm hôm nay tự mình lái xe, trên xe chỉ có hắn cùng Bố Nghiêu. Cậu trộm nhìn sườn mặt Diêu Vũ Lâm đánh giá, lúc lái xe trên người lão đại không ngừng tản mát mị lực nam nhân, khiến cậu không nỡ dời tầm mắt.
Sao một người lại có thể vừa đẹp trai vừa tài năng đến vậy? Biết diễn xuất, biết kinh doanh, còn biết lái xe, có cái gì mà lão đại nhà cậu không biết?
Xe ngừng ở trước cửa một tòa cao ốc, lối lên có hai người đứng giữ cửa, cung kính mở cửa xe Diêu Vũ Lâm, một người nhanh nhảu muốn ôm Bố Nghiêu lên thì bị Diêu Vũ Lâm ngăn lại.
Cậu kia ngây ngốc đứng ở cửa xe, không biết làm sao, liền thấy Diêu Vũ Lâm khom lưng bế Bố Nghiêu lên, ôm vào lồng ngực, tâm tình hai cậu nhỏ nhẹ nhàng lay động.
Bố Nghiêu trong lòng Diêu Vũ Lâm đang rảo bước tiến lên, quay đầu nhìn lại, quả thật không đành lòng thấy nét mặt hoảng sợ của hai cậu bé giữ cửa kia.
Từ cửa cao ốc đến phòng tổng giám đốc, dọc đường đi luôn có người chào hỏi. Mà Diêu Vũ Lâm chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu coi như đáp lại.
Lão đại đi đường, cũng có thể kéo thành một trường khí thế.
"Diêu tiên sinh, đây là hợp đồng với Dư thị lần trước, mời ngài xem qua."
Đinh trợ lý không hổ là trợ thủ đắc lực bên người Diêu Vũ Lâm, nhìn thấy trong văn phòng có thêm một con mèo, mặt không đổi sắc vẫn tiếp tục báo cáo công việc buổi sáng.
Bố Nghiêu không ngăn được tò mò đối với vị trợ lý này mà nhìn lâu một chút, dọc đường đi cậu cảm nhận được ánh mắt khắp nơi nhìn mình, duy có Đinh trợ lý chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái liền vội vàng nói chuyện chính sự.
"Lên đây."
Diêu Vũ Lâm trải một cái đệm trong tầm tay, đem Bố Nghiêu đặt lên trên, một bên nhìn hợp đồng, một bên thuận tay xoa đầu cậu.
Đinh trợ lý nhìn lên "Diêu tiên sinh, có cần cho nó ăn gì không?"
Công ty không thể như ở nhà, không có phòng bếp chuyên dụng, Bố Nghiêu cũng không chờ mong có đồ ăn ngon.
"Đi siêu thị mua ít bánh quy nhỏ là được." Diêu Vũ Lâm lật qua tờ cuối cùng, ký tên.
"Ngài có muốn uống chút cà phê không?"
Lão đại đã uống cà phê lúc thức đêm, giờ ban ngày lại uống, cũng quá đáng thương đi.
Bố Nghiêu vươn móng vuốt nhỏ ấn lên mu bàn tay Diêu Vũ Lâm, kêu meo meo, mong muốn bày tỏ sự quan tâm của mình.
Diêu Vũ Lâm vừa định mở máy tính, đã bị Bố Nghiêu làm cho chú ý, hắn nhẹ nhàng bắt lấy móng vuốt Bố Nghiêu, cười nói "Muốn tao chơi với mày à? Không được, bây giờ là thời gian làm việc."
Bố Nghiêu bám riết không tha, cậu dứt khoát đi ra cái đệm, hai móng vuốt không ngừng cào như bấm bàn phím, dùng đôi mắt to tròn nhìn Diêu Vũ Lâm, tiếp tục kêu meo.
Diêu Vũ Lâm cảm thấy mèo nhà mình hôm nay có chút kỳ quái, ngày thường lúc làm việc, nó đều ngoan ngoãn, hôm nay lại quấy rối. Bỗng nhiên, trong đầu hắn thoáng hiện một ý niệm không thể tưởng tượng.
"Mày.. Không muốn tao uống cà phê?"
"Meoo!"
Lão đại rốt cuộc đã hiểu ý cậu!
Diêu Vũ Lâm sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó nói với Đinh trợ lý, "Chỉ mua bánh quy, không mua cà phê."
Đinh trợ lý bằng vào kinh nghiệm dày dặn, mỉm cười gật đầu "Vâng, tôi đi ngay." Nhưng cứ như không thể khắc chế, một khắc trước khi bước ra cửa vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn lướt qua con mèo trên bàn.
Diêu Vũ Lâm một lần nữa đem Bố Nghiêu để lên cái đệm "Có phải mày vừa ra cửa đã được quản gia ủy thác không." Ngăn cản hắn uống cà phê trước giờ chỉ có mình quản gia.
Quản gia khi nào sẽ ủy thác một con mèo tới quản Diêu Vũ Lâm, chỉ có thể lý giải cậu cùng quản gia tâm tính giống nhau.
"Lát nữa có cuộc họp, A Đinh sẽ ở đây chơi với mày, cậu ta rất đáng tin cậy, mày yên tâm, nhớ kỹ là phải ngoan."
Diêu Vũ Lâm trấn an cậu, Bố Nghiêu rất biết điều, kêu vài tiếng, ngựa quen đường cũ liền vươn móng vuốt ve mặt mình. Cậu biết chính mình khi làm cái này động tác này có bao nhiêu khêu gợi, khiến Diêu Vũ Lâm thực sự thích thú.
Quả nhiên Diêu Vũ Lâm lộ ra nét tươi cười quen thuộc "Bảo bối nhà ai đáng yêu như vậy? Hi, là nhà ta.".
||||| Truyện đề cử: Bích Đào Ở Nhà Lận Cận |||||
Bố Nghiêu bán manh xong, liền cúi đầu an tĩnh nằm, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Như là chuyện vừa rồi không phải cậu làm, với cậu không có nửa điểm liên quan.
Trong thời gian chờ đợi Diêu Vũ Lâm, Bố Nghiêu nhàn tản đi quanh máy tính, đi mệt liền ghé lên bàn gặm bánh quy.
Đinh trợ lý mặt không chút biểu tình ngồi ở sô pha đối diện, tầm mắt trước sau đánh giá Bố Nghiêu. Lúc Diêu Vũ Lâm ở đây, hắn không dám nhìn nhiều, nay càng nhìn càng tò mò, Diêu tiên sinh tính tình lãnh đạm lại đối với một con mèo thể hiện biểu tình ôn nhu.
Bố Nghiêu ngậm một miếng bánh quy, thình lình ngẩng đầu, nhìn Đinh trợ lý bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Tác giả có lời muốn nói: Diêu đại lão soái không biết bình thường có thô bạo quá không? Mà nay nhờ một con mèo có thể ngọt ngào lại hay không?