Diêu Vũ Lâm hai mắt trợn tròn "Ông dẫn người tiếp tục tìm xung quanh".
Tắt điện thoại, hắn tức khắc đứng dậy, "Chi tiết vấn đề tôi sẽ nói A Đinh liên hệ với anh sau."
"Có chuyện gì sao?" Từ Tổng cẩn thận dò hỏi. Hợp tác với nhau đã lâu, đây không phải lần đầu tiên anh ta cùng Diêu Vũ Lâm tiếp xúc, nhưng chưa bao giờ thấy trên nét mặt Diêu Vũ Lâm xuất hiện thần sắc nôn nóng như vậy.
"Chuyện nhà thôi." Diêu Vũ Lâm tỏ vẻ không muốn trả lời, quanh thân hắn lại tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương, khiến cho người muốn đến bắt chuyện cũng phải ngại ngần chùn bước.
Những người đang đứng gần tự giác nhường một lối đi, Diêu Vũ Lâm cùng các vệ sĩ nhanh chóng rời khỏi.
"Diêu tiên sinh, chúng ta đi đâu?"
Diêu Vũ Lâm bước chân nhanh như bay, phía sau bọn vệ sĩ phải cố gắng hết sức mới có thể theo sát được.
"Về nhà."
"Diêu tiên sinh!"
Tài xế Diêu gia vừa thấy Diêu Vũ Lâm từ xa đã chạy nhanh đến, vừa thở hổn hển vừa nói, "Mèo, Diêu tiên sinh, tôi thấy rõ ràng một con mèo từ cốp xe chạy ra."
Tài xế biết Diêu Vũ Lâm gần đây nuôi dưỡng một con mèo nhỏ, chỉ là chưa từng thấy qua. Sự tích về mèo con này hắn nghe cũng không ít, Diêu Vũ Lâm đối với nó xem như là phá vỡ những quy tắc trước đây. Vậy nên, khi thấy con mèo kia nhảy ra từ cốp xe, hắn nghĩ nó không phải mèo hoang, mà khả năng là thú cưng của Diêu Vũ Lâm. Thế là tài xế hoảng quá không chạy tiếp mà vòng lại vũ hội tìm Diêu Vũ Lâm để báo tin.
Diêu Vũ Lâm nắm ngay cổ áo tài xế, "Ông thấy rõ ràng?"
"Dạ, thấy.. thấy rõ.." Tài xế lắp bắp nói.
Diêu Vũ Lâm buông tài xế ra, cởi áo khoác ném cho vệ sĩ. Hắn đi vài bước, liền biến thành chạy, "Chia ra đi tìm."
Bọn vệ sĩ nhận lệnh, lập tức chia làm ba hướng, chỉ để lại một người đi theo Diêu Vũ Lâm. Hắn đi dọc bên ngoài khu vũ hội tìm một vòng, chẳng thấy bóng con mèo nào.
Bố Bố, mày có thể đi đâu?
Diêu Vũ Lâm đáy lòng có loại cảm giác khó tả, cảm giác này từ khi hắn còn nhỏ đã có, nhưng từ lúc rời khỏi Diêu gia thì không còn trở lại. Cho đến hôm nay. Đó là một cảm giác mờ mịt, không biết kế tiếp nên làm thế nào, giống như hắn có cố gắng ra sao cũng không thể tìm về thứ đồ vật mà mình yêu thích.
"Đi ra cửa tìm."
Hắn xoay người đi về phía cổng lớn, liền nghe phía sau có người gọi, hắn căn bản không rảnh lo chuyện vặt vảnh nên không quay đầu lại. Cho đến khi giọng nói quen thuộc đến ngày càng gần.
"Diêu tiên sinh, là người họ Diệp." Vệ sĩ này có ấn tượng khắc sâu về Diệp Lôi, lần trước ở cổng Diêu gia hắn đã huyên náo một hồi, muốn quên cũng khó. "Cậu ta ôm trong lòng một con mèo!"
Nghe vậy, Diêu Vũ Lâm lập tức quay đầu lại, tầm mắt dừng ngay lồng ngực Diệp Lôi.
Diệp Lôi ôn nhu mỉm cười, tưởng là sẽ có ấn tượng tốt với Diêu Vũ Lâm, lại phát hiện Diêu Vũ Lâm trước sau đều không nhìn cậu ta, mà là nhìn chằm chằm vào Bố Nghiêu đang nằm trong lồng ngực cậu ta.
Áp xuống cảm giác ghen ghét, thầm nghĩ mình không nên tranh sủng với một con mèo. Diệp Lôi nghĩ mình vô hại nên tiếp tục bày ra cái bộ dáng ôn nhu thân thiết "Tôi ở ngoài đại sảnh thấy Bố thiếu gia, cậu ấy hình như không được thoải mái nên mới ôm cậu ấy đi tìm tiên sinh, nhưng nghe người khác nói tiên sinh vừa mới rời đi."
Diêu Vũ Lâm vươn tay về hướng Diệp Lôi, Diệp Lôi cũng không kháng cự, nhẹ nhàng đem Bố Nghiêu trả lại.
"Xem ra Bố thiếu gia vẫn là nhớ rõ tôi, ở trong lòng tôi rất ngoan." Diệp Lôi nói như hoài niệm.
Diêu Vũ Lâm ôm Bố Nghiêu, nhẹ nhàng gọi tên cậu, nhưng Bố Nghiêu chỉ là mềm mại kêu một tiếng, thanh âm cực kỳ bé nhỏ, móng vuốt rũ xuống vô lực, đầu không ngẩng lên nổi.
"Nó làm sao vậy?" Diêu Vũ Lâm lòng thắt lại, hắn nhớ rõ loại cảm giác này, nó đang kêu đau.
Diệp Lôi hơi chau mày, giọng lo lắng "Có thể là không thích ứng với môi trường bên ngoài nên sinh bệnh. Bố thiếu gia trước kia cũng hay như thế, thích nghịch ngợm chạy loạn khi trở về liền sẽ đổ bệnh."
Lúc này Bố Nghiêu lại thấp giọng rên hai tiếng, nếu không phải hiện tại cậu không còn sức lực, nhất định sẽ cào mấy đường lên gương mặt giả tạo ghê tởm kia.
Diêu Vũ Lâm nhẹ nhàng vuốt ve cậu, thấp giọng nói vài câu, "Các người trở về trước đi, ta đưa nó đi bệnh viện."
"Diêu tiên sinh, khoan đã." Diệp Lôi bỗng nhiên gọi hắn "Thật ra trước kia Bố thiếu gia rất sợ đi bệnh viện, mỗi lần đi bệnh viện đều phát run, cứ giao cho tôi, tôi từng chăm sóc nó nên có kinh nghiệm, qua một thời gian sẽ tốt thôi."
Lão đại, anh không được nghe cậu ta! Cậu ta là thằng đê tiện!
Bố Nghiêu vội gần chết, cố tình muốn nói mà không được, nhưng cậu sốt ruột cũng vô dụng.
Diêu Vũ Lâm nghi ngờ liếc nhìn cậu "Bố Bố đã đi bệnh viện nhiều lần, không có lần nào phát run như ngươi nói."
"Đó là bởi vì nó với tiên sinh mới ở chung không lâu, Bố thiếu gia rất hiểu chuyện, cậu ấy sẽ quan tâm cảm xúc người bên cạnh, mọi thứ đều sẽ chịu đựng."
Diêu Vũ Lâm cúi đầu nhìn Bố Nghiêu, qua một lát mới nói "Về nhà trước đã."